1976 Dạo Chơi Săn Bắn Bắc Cảnh

Chương 15: Đến từ thiện lương răn dạy




Vệ Hoài dắt ngựa, đi qua khu nhà làm việc của lâm trường, không đi vào mà trực tiếp kéo ba con sói về lều
Người ta nói thịt sói hôi tanh, không ăn được, hắn không biết lâm trường có cần mấy miếng thịt sói này không, chuẩn bị lột da sói rồi hỏi lại, nếu không cần thì làm thịt khô, ngày thường lên núi mang theo làm lương khô
Dù sao hắn thấy không có gì, làm thành thịt khô rồi, chỉ cần bỏ thêm chút hoa hồi vào, nhai kĩ, càng nhai càng thơm, lại còn chống đói
Sáng nay đi thăm bẫy lão Cát đã về sớm, đang cùng Thảo Nhi trước lều chẻ củi, một người chém, một người ôm hai ba khúc chất thành đống xung quanh hàng rào lều
Thấy Vệ Hoài về, Thảo Nhi vội chạy ra mở cửa hàng rào cho Vệ Hoài kéo ba con sói vào
Dù là ba con sói cứng đờ, với Thảo Nhi cũng là nỗi sợ hãi lớn, nàng rụt rè trốn sau lưng Vệ Hoài, như thể sợ ba con sói vẫn sẽ sống dậy cắn người
Vệ Hoài đưa tay vỗ nhẹ lên vai nàng: “Thảo Nhi đừng sợ, bị chú đánh chết rồi!”
Lời an ủi này khiến vẻ mặt căng thẳng của Thảo Nhi giãn ra đôi chút
Lão Cát bỏ rìu xuống, liếc nhìn ba con sói, thuận miệng hỏi: “Mấy con còn lại không tìm được?”
“Ta nổ súng hai phát, với cả có con bị thương, theo khá lâu, đi sâu vào núi, không đuổi theo nữa!”
Vệ Hoài nói xong, ôm hết ba con sói vào lều, thả ngựa đỏ sẫm ra đồng cỏ ăn cỏ rồi dẫn Thảo Nhi vào lều
Trong lều có chậu than, bếp lò, bánh nướng mè đang nở, không gian lại nhỏ, nên rất nóng, trong lều này, dù chỉ mặc đồ mỏng mùa hè cũng không thấy lạnh
Mấy con sói cứng đờ cũng mềm ra, vừa vặn để lột da
Lão Cát cũng tạm bỏ dở công việc, vào lều với Vệ Hoài, thêm củi vào bếp, hâm nóng đồ ăn trưa của họ
Vệ Hoài thì châm điếu thuốc, sưởi ấm cạnh chậu than, thản nhiên nói chuyện với lão Cát: “Bác Cát, chuyện tối qua chúng ta ném thịt hươu bào, khiến ta nhớ một chuyện hồi bé, kể rằng người bán thịt lựa bán thịt còn thừa đem về, phát hiện có con sói đi theo phía sau, càng lúc càng bám sát, đành phải ném đi một miếng thịt thừa, thừa lúc sói ăn mà chạy, nhưng không lâu, sói lại đuổi theo…”
Nghe đến kể chuyện, Thảo Nhi cũng mang ghế ra ngồi cạnh chậu than, chớp mắt to nhìn Vệ Hoài, nghe rất chăm chú
Vệ Hoài chưa kể hết câu chuyện thì lão Cát tiếp lời: “Sau đó miếng thịt thừa đều bị ném hết, sói vẫn không buông tha, kết quả, người bán thịt leo lên cây, treo miếng thịt cuối lên cân tử, sói nhào lên cây cắn thịt, bị móc cân tử treo lại, người bán thịt vui mừng mang da sói về nhà phải không?”
Vệ Hoài nghe xong, cười đáp: “Bác trai, bác cũng nghe chuyện này rồi à?”
“Ôi dào, chuyện này chắc là người ta bịa ra, người bịa chuyện này, chắc chưa từng gặp sói, chuyện sói với người thì phổ biến, nhưng chuyện trắng trợn chặn hai người như hôm qua thì hiếm có
Nếu bình thường, mấy con sói này nghe thấy tiếng người săn, ngửi thấy mùi thuốc súng, sớm đã chạy xa rồi, mấy con sói này, thực ra sợ người…”
Lão Cát tiếp tục kể lại chuyện hồi trẻ mình gặp phải: “Năm xưa ta mười bảy mười tám tuổi, có lần được bên nông trường biên giới đỏ mời đến giúp canh đồng, việc canh đồng này, là đề phòng hoa màu bị lợn rừng, gấu chó phá hoại, liền ở trong lều dựng tạm bằng cây cối cạnh đó
Có đêm, không biết ăn trúng cái gì, bị tiêu chảy, đêm hôm chạy ra ngoài đi ị, bên ngoài tối đen, cảm giác như có cái gì ở rừng cạnh lều
Ta vội dừng bước, định nhìn kỹ thì nó bật dậy khiến ta giật mình, liền hỏi một câu ‘Ai đấy, làm gì đấy?’
Bóng người đó không trả lời, cứ đứng đó, ta tiến hai bước nó lại lùi hai bước, không tài nào thấy rõ được
Ta nghi ngờ, có khi là trộm chăng
Ai cũng biết là thiếu ăn, đến mùa vụ, người tiếp ứng không có mấy, nhiều hộ không còn lương thực, nên chuyện canh đồng này, ngoài đề phòng lợn rừng, gấu chó thì đa phần đề phòng người đi trộm
Nhưng nếu thấy ai đó đi trộm ngô đậu thì ta làm ngơ, người ta cũng có cái khổ mà
Thế nhưng ta hỏi rồi mà còn không chạy thì khác nào không nể mặt, cố tình gây khó dễ cho ta vậy
Cái thứ đó cao tầm thước sáu bảy, gần bằng ta, mặt dài, ta thấy mình cũng đã săn bắn mấy năm, không sợ hãi, quay người về lều, rút gậy gỗ bên cạnh xông ra
Nó thấy ta xông tới thì đột nhiên cúi người nằm xuống, co giò lao vào rừng chạy mất, lúc này ta mới biết đó là một con sói lớn
Nó thấy ta tới thì đứng lên giả làm người, ngươi nói xem cái thứ này khôn không
Lại dễ lừa như thế sao?”
Nghe câu chuyện này, Vệ Hoài lại thấy mơ hồ: “Bác Cát, theo bác nói vậy thì con sói này thần quá rồi!”
Thật tình, Vệ Hoài không tin chút nào lời lão Cát nói
“Ngươi đúng là không tin nhỉ, chắc chắn đấy, ta không lừa ngươi làm gì!”
Lão Cát quả quyết: “Trong rừng này, thông minh nhất là sói đấy, lại còn khôn, nếu thiếu ăn thì dám đến thôn để ý lợn gà, thậm chí còn đi bắt trẻ con, thỉnh thoảng còn la cà trên sườn núi, xem tình hình trong thôn, có khi giả làm chó đi ngoài đường lớn, mấy con sói lớn tuổi thì càng khôn, thậm chí có thể bắt chước người đứng bằng hai chân sau, nếu không để ý sẽ rất dễ bị lừa
Mà nó cũng giống chuột vậy, chuột dính bẫy một con là mấy con sau không dám tới, sói cũng vậy, bị xử ở chỗ quanh co một lần, sói sẽ nhớ, về sau không tới nữa.”
Nghe đến mấy câu này, vẻ mặt Thảo Nhi lại căng thẳng, thỉnh thoảng liếc nhìn ba con sói lớn đang để trong lều
Nghe lão Cát nói nghiêm túc vậy, trong lòng Vệ Hoài cũng thầm nghĩ, con sói này chẳng phải là đã thành tinh rồi sao
Nhưng nghĩ kĩ, không biết sói có thực sự thông minh vậy không, nhưng chó thuần dưỡng từ sói, dường như tuổi càng lớn thì càng hiểu chuyện, ở chung lâu thì chỉ một hành động nhỏ của chủ, chó con đã biết sắp có chuyện gì
Ừm…Sói có thể bắt chước người có khả năng rất cao, hắn nghĩ sau này mình mà gặp sói thì không thể coi thường được
Đồ ăn đã hâm nóng xong, Vệ Hoài ăn no nê rồi nghỉ ngơi một lúc, hắn đá mấy con sói, cảm giác đã mềm ra liền mang chúng ra ngoài, tìm mấy cành cây dày cỡ cổ tay ở cạnh lều, chặt bỏ cành thừa rồi dùng dây thừng treo ba con sói lên
Vệ Hoài từng thấy Mạnh Thọ An lột da sói rồi, còn hắn thì hoàn toàn gà mờ, nhưng có lão Cát thì không thành vấn đề
Vào cuối tháng chạp, trời rét căm căm, bộ da lông của ba con sói này lại bóng mượt và dày, toàn da tốt, đặc biệt là sói đầu đàn, còn đẹp hơn
Dưới sự giúp đỡ của lão Cát, hai người dùng dao săn lột da cho ba con sói
Khi cạo lông da đầu sói phải cẩn thận, bắt đầu rạch dao từ khóe miệng, kéo da đầu ra, lộn qua cổ, chặt bỏ bốn móng vuốt rồi kéo toàn bộ da xuống là xong
Đến đuôi, phải hai người phối hợp, một người dùng dao chặt đuôi, đào ra đoạn xương đuôi dài hai ba centimet, lại dùng dây nhỏ chắc chắn buộc chặt đoạn xương đuôi này rồi một người quấn dây thừng vào tay áo, người kia kéo đuôi, một người dùng sức thì lôi được đoạn xương đuôi ra
Sau đó, lại dùng cành cây mềm nhét vào khu vực ống đuôi, tăng tốc độ khô
Như vậy là coi như một tấm da được cạo tốt
Hai người liên tục lột da, cạo mỡ thuộc da, hầu như không rảnh, đến khi xong thì trời đã tối
Vệ Hoài đến khu nhà làm việc của lâm trường, tìm Khương Ngọc Kha đang sưởi ấm trong phòng làm việc: “Chú Khương ơi, hôm nay cháu mang về ba con sói, chú có muốn thịt không?”
Nếu là thịt lợn rừng, thịt hươu bào, thịt hươu sao và thịt sóc xám, Khương Ngọc Kha không cần nghĩ sẽ nhận ngay, nhưng nói đến thịt sói thì lại có chút ghét: “Thịt sói trước kia ta ăn thử một lần rồi, tanh với cả tởm, ăn không được, nghe nói còn có chất độc, từ hồi có sói thì không ai ăn thịt sói, không chỉ mình ta, bao nhiêu năm ta đi nhiều nơi, hầu như người ta đều lột da sói rồi thôi chứ chẳng thấy ai ăn thịt cả!”
Vệ Hoài nghĩ, thịt sói với thịt chó chắc không khác gì nhau, chó chẳng phải do sói mà ra sao, có nhiều thanh niên tri thức còn nghĩ trăm phương ngàn kế trộm chó ăn thịt mà…
Nhưng hắn nghĩ lại, Khương Ngọc Kha không muốn thì thôi, hắn giữ lại làm thịt khô vậy, hắn nói tiếp chuyện khác: “Chú Khương ơi, cháu có việc muốn nhờ chú giúp!” "Thấy ngươi khiêm nhường vậy, ta với ngươi mới quen biết thôi mà
Khương Ngọc Kha hướng Vệ Hoài cười, vừa nói vừa đưa cho hắn một điếu thuốc lá loại lớn: "Có chuyện gì cứ nói thẳng, nếu ta giúp được thì nhất định sẽ tìm cách cho ngươi
Vệ Hoài không khách sáo nói luôn ý định của mình: "Là thế này, khẩu súng trường Mosin Nagant của ta dùng cũng lâu rồi, mà chú cũng biết, đạn của súng trường Mosin Nagant hơi khó kiếm, chỗ ta còn lại không có mấy viên, muốn nhờ chú giúp tìm cách, liệu có lấy được thêm chút nào không
Khương Ngọc Kha là quân nhân chuyển nghề từ lính đường sắt, tuy rằng chủ yếu làm các công trình sửa cầu trải đường, nhưng xuất thân từ thời đại của ông, cũng từng trải qua không ít trận mạc, súng ống đều đã từng sờ qua, nên hiểu biết về súng ống, đạn dược còn hơn Vệ Hoài là một kẻ ngoại đạo nhiều
Ông suy nghĩ một chút rồi nói: "Súng trường mà nước ta sản xuất phỏng theo sớm nhất là súng trường Mosin Nagant, năm ba thức súng trường, dùng loại đạn 7,62 x 54mm, những năm gần đây, chúng ta chuyển sang dùng súng trường bán tự động kiểu 56, loại đạn này cũng ít sản xuất đi
Nhưng theo như ta biết, súng máy hạng nặng và súng máy hạng nhẹ năm ba thức đều dùng loại đạn này, hiện tại vẫn còn đang sử dụng, có điều loại đạn có sức công phá lớn này, quản lý rất nghiêm, đúng là không dễ lấy được
Ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi, nhưng có lấy được hay không thì ta không dám chắc, ngươi cũng biết, ta là lính đường sắt, việc vung búa sửa đường xây cầu thì ta rành, chủ yếu cũng tiếp xúc những chuyện liên quan đến mảng này thôi
Thấy Khương Ngọc Kha cũng có chút khó xử, Vệ Hoài lại nói ra ý định khác của mình: "Vậy có thể giúp cháu kiếm cho một khẩu súng trường bán tự động kiểu 56 được không
Súng máy bán tự động rất tốt, băng đạn có thể chứa mười viên, khi bắn, không cần phải bắn một phát lại kéo khóa nòng một cái, đạn sẽ tự động nạp lên nòng, chỉ cần mở khóa an toàn rồi bóp cò là được, uy lực và độ chính xác đều rất tốt, tốc độ bắn nhanh hơn, chính là "thần thương" của những người đi săn ở vùng núi thời nay
Loại đạn mà súng này dùng có kích thước nhỏ hơn một chút, thuộc loại đạn có uy lực trung bình, nhưng với loại uy lực đó, đối phó các loại dã thú trên núi cũng quá đủ, nếu đi săn lợn rừng, có thể bắn xuyên, độ giật cũng nhỏ hơn so với súng trường Mosin Nagant, quan trọng là, bản thân khẩu súng cũng nhẹ hơn, người thợ săn bưng súng ngắm bắn sẽ đỡ vất vả hơn rất nhiều
Khương Ngọc Kha khoát tay, nói một cách rất tùy tiện: "Chuyện này đơn giản thôi, trong đội bảo vệ rừng có súng trường bán tự động kiểu 56, ta sẽ nói với họ một tiếng, đến khi nào cần thì ngươi đến chỗ đội bảo vệ mà mượn, dùng xong rồi trả lại là được
"Như vậy hơi phiền phức, cháu dùng không tiện, nhỡ có khi nào đang gấp mà tìm không được người thì làm sao

[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Vệ Hoài hạ giọng: "Khương thúc, ý cháu là, có thể giúp cháu kiếm cho một khẩu không, cháu muốn mua lại luôn
"Hả
Khương Ngọc Kha hơi ngớ người ra: "Những khẩu súng này đều có số hiệu, hàng năm đều phải kiểm tra đấy
"Khương thúc, cháu thấy bên ngoài dân quân đều được trang bị, còn được phát cho thợ săn, chắc chắn có cách để có được thôi

Vệ Hoài vẻ mặt chờ mong nhìn Khương Ngọc Kha
Khương Ngọc Kha trầm ngâm hồi lâu, rồi gật đầu: "Thôi được, ta chuẩn bị cho ngươi một khẩu, nhưng loại chuyện này, chính ngươi phải tự cân nhắc cho kỹ, đừng có làm bậy đấy, đến lúc gây chuyện thì đừng có liên lụy đến ta
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thấy Khương Ngọc Kha gật đầu, Vệ Hoài biết chuyện này đã thành, vui mừng rối rít cảm ơn Khương Ngọc Kha
Khương Ngọc Kha trừng mắt nhìn Vệ Hoài một cái: "Thằng nhóc nhà ngươi, chẳng giống người Ngạc Luân Xuân chút nào, ranh ma hết chỗ nói
Nghe vậy, Vệ Hoài vội vàng hơi thu liễm lại
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.