Chương 164: Lên núi săn bắn
Mang về thành quả săn bắn, ngoài da lông ra, còn có một ít thịt sóc xám và thịt gà gô, Vệ Hoài cũng không cần phải đi săn thêm nữa
Vì Thảo Nhi muốn ăn, nên khi về phòng hắn liền bới trong đống tuyết ra một ít thịt sóc xám đã chôn sẵn, trong phòng đặt chậu than, làm tan băng, rồi nướng trên lửa than củi
Đang lúc dẫn Trương Hiểu Lan, Thảo Nhi ăn thịt sóc xám nướng thì ngoài cửa truyền đến tiếng chó sủa, theo sau có người lớn tiếng gọi: "Anh em, có nhà không
Trương Hiểu Lan nhỏ giọng nói một câu: "Là Vạn Vĩnh Hoa
Vệ Hoài cũng nghe ra giọng, đứng dậy mở cửa, đi ra ngoài đón: "Vạn ca, mau vào trong phòng ngồi
"Không cần đâu, ta đặc biệt đến đây để nhờ ngươi giúp một tay
"Chuyện gì vậy
"Còn có thể là chuyện gì nữa, ngày mai giúp ta giết lợn Tết chứ sao
Lẽ ra lợn này đầu năm đã nên giết rồi, cứ nuôi mãi đến giờ, chính là để chờ ngươi và Xuyên tử về
Cả năm mới có một lần này, khó có dịp tụ tập, ta đã gọi Lý chuột lớn, Hổ tử, cả Vương Pháo nữa, thêm ngươi với Xuyên tử là đủ người rồi
"Được thôi, ta cũng đang định nói chuyện này đây
Đợi nhà ngươi giết lợn Tết xong, ngày kia nhà ta cũng giết
Vừa hay, ngươi tập hợp đủ người rồi, đến lúc đó ta gọi một tiếng là mời được mọi người luôn, đỡ phải chạy từng nhà
"Ấy, ngày kia à
Ngày kia ngươi cũng đừng nghĩ tới, Lý chuột lớn cũng định chờ ngươi với Xuyên tử đấy
"Vậy thì lùi lại một ngày nữa
"Nhà Vương Pháo cũng đang chờ ngươi, hắn cũng chỉ về núi sớm hơn ngươi bốn, năm ngày thôi
Hôm qua ta nói chuyện với hắn, hắn cũng đang đợi ngươi về rồi mới giết
"Thôi được, vậy thì làm lần lượt từng nhà vậy, lúc nào các ngươi giết xong lợn Tết thì lại đến nhà ta
"Được thôi, vậy quyết định thế nhé
Sáng mai tới ăn mì sớm, đến lúc đó gọi cả em dâu và Thảo Nhi cùng đến giúp..
Ta đi tìm Xuyên tử đây, không nói chuyện phiếm với ngươi nữa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vạn Vĩnh Hoa nói xong, quay người đi về phía nhà Mạnh Xuyên
Trên núi ngày thường không có việc gì vui, chỉ có mùa đông khắc nghiệt này mới có chút nhàn rỗi
Cũng đúng như Vạn Vĩnh Hoa nói, đây là dịp trong năm để những người quen biết tụ tập lại với nhau, có thể yên tâm ăn uống
Dân làng giúp nhau giết lợn Tết vừa là đổi công, vừa là dịp tốt để tăng tiến tình nghĩa lẫn nhau
Vất vả cả năm, cốt chỉ là để vui vẻ một chút
Nhà Vệ Hoài năm ngoái mua hai con lợn về nuôi, giờ cũng đã lớn gần 100 kg, nuôi nữa cũng không lớn thêm mấy, chỉ tốn lương thực
Đầu năm nay lại mua hai con lợn con, đã lớn choai choai, đợi đến gần Tết mới giết
Năm nay giết lợn cũng không phải tùy tiện giết, nhất định phải bán một con cho nhà nước, mình nhận được một giấy chứng nhận giữ lại lợn (lưu lợn chứng) thì mới được phép giết một con
Gọi mỹ miều là chính sách “một bán một giữ”, tập thể cũng không ngoại lệ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mấy năm trước, trên đội cũng nuôi lợn
Mỗi cuối năm đều giết hai con, một con nộp lên trên theo chỉ tiêu thu mua, con còn lại bán cho các nhà trong đội
Giờ đây nhà nào cũng tự nuôi heo, nhà nào giết nhà nấy
Vệ Hoài vẫn phải đi tìm đội trưởng Chu Lập Thành để xin giấy giới thiệu, rồi lên công xã xin cấp ‘lưu lợn chứng’ mới được
Trương Hiểu Lan ở trong phòng đã nghe Vạn Vĩnh Hoa nói chuyện, lại còn nhắc đến chuyện mấy hôm trước Vạn Vĩnh Hoa đi săn trong núi, giành hươu bào từ miệng sói, bị sói hoang theo cả một đường, sau đó lại gặp lợn rừng rồi bị nó húc cho bất tỉnh
Nhắc đến những chuyện này, thật ra trong lòng Vệ Hoài không hề có ý cười nhạo, ngược lại còn cảm thấy cực kỳ may mắn
Nếu như lúc mới đến Bắc cảnh, không gặp được Mạnh Xuyên, Mạnh Thọ An và lão Cát, nhất là lão Cát, hắn đoán chừng nếu mình cũng đi theo con đường chạy núi săn bắn này, thì cũng sẽ giống như Vạn Vĩnh Hoa, Lý Kiến Minh, loạng choạng vất vả
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chạy núi săn bắn là chuyện cực kỳ cần kinh nghiệm và kỹ xảo
Không có người dẫn dắt nhập môn, truyền thụ kinh nghiệm kỹ xảo, chỉ dựa vào tự mình mày mò thì muốn con đường đi được ổn thỏa như bây giờ gần như là chuyện không thể, ít nhất cũng sẽ đi rất gian nan
Sáng hôm sau, trời quang mây tạnh, Mạnh Xuyên gọi to một tiếng ở bên ngoài, Vệ Hoài cũng đi ra
Hai người cùng nhau đội cái nắng không mấy ấm áp, giẫm lên lớp tuyết kêu kẽo kẹt, đi đến nhà Vạn Vĩnh Hoa
Hai người xem như đến sớm, lúc họ tới nơi, Lý Kiến Minh, Vương Hữu Lương và những người khác vẫn chưa đến
Chỉ có hai đứa con của Vạn Vĩnh Hoa đang nhóm lửa dưới cái nồi sắt lớn đặt trên bếp đất đào bên ngoài phòng để đun nước nóng
Mao Xuân Mai đã bận rộn từ sớm, thấy hai người tới, liền nấu mì cho hai người ăn trước
Đợi một lúc nữa mới thấy Lý Kiến Minh và những người khác đến
Đến lúc thực sự bắt đầu giết lợn thì đã là chuyện của hơn một giờ sau
Những người đến phần lớn là dân đi núi thường xuyên, quen thấy máu tanh, nên việc xử lý hai con lợn đối với mấy người họ chỉ như đùa chơi
Cả nhóm cùng nhau động thủ, vừa nói vừa cười, chỉ tốn hơn một giờ đồng hồ là đã xử lý xong hai con lợn
Trương Mậu Tú, Trương Hiểu Lan và mấy người phụ nữ khác cũng đã đến giúp từ sớm
Đợi đến lúc mấy người đàn ông mang thịt vào nhà Vạn Vĩnh Hoa thì các nàng đã sớm dựng một cái nồi lớn ngoài sân, bếp nhà ngoài cũng được dùng tới
Trong tiếng củi cháy tí tách, mấy người phụ nữ tay dao thoăn thoắt, người thì thái thịt nấu món chính, người thì xoèn xoẹt thái dưa muối ăn kèm
Mấy gã đàn ông làm xong việc trong tay, liền kéo hết vào nhà Vạn Vĩnh Hoa ngồi trên giường đất lớn, uống trà tán gẫu chờ bữa trưa
Trong nhà tiếng nói cười rộn rã, ngoài sân thịt lợn thơm nức
Bữa trưa ăn khá đơn giản vì không đủ thời gian chuẩn bị
Bữa tối sẽ thịnh soạn hơn một chút, người tham dự cũng sẽ đông hơn
Lúc tán gẫu, Vệ Hoài thuận tiện nói luôn chuyện nhà mình cũng muốn giết lợn và nhờ mấy người giúp đỡ, mọi người đều không chút do dự mà đồng ý
Mặc dù đã gia nhập đội săn, nhưng Vệ Hoài và Mạnh Xuyên xưa nay chưa từng hợp tác với mấy tay súng (pháo thủ) khác trong đội
Ngày thường mọi người thực ra đều khá tản mác, ai bận việc nấy
Từ lúc vào thu trở đi, Vương Hữu Lương và bọn họ càng vào núi sớm hơn, dựng lán trại trong đó, ở lại một thời gian dài
Thực tế cũng không có nhiều cơ hội gặp mặt, ít nhất Vệ Hoài cho tới giờ cũng chỉ mới gặp Vương Pháo trong núi hai lần
Còn về Phác Cao Ly và mấy tay súng không cùng thôn khác, cách càng xa, lại càng chưa từng gặp mặt
Bây giờ gặp mặt Vương Hữu Lương, trong phòng lại toàn là dân chạy núi săn bắn, tự nhiên câu chuyện lại hướng về việc đi săn
Vương Hữu Lương lên tiếng hỏi: "Vệ Hoài, năm nay săn thế nào rồi
Săn ở đâu
"Năm nay cũng tạm được, ta chủ yếu săn mấy loại thú nhỏ thôi
Ta cùng Xuyên ca vào sâu trong núi cắm trại để săn, đi rất xa, đến tận khu Mạc Hà
Còn Vương thúc thì sao
"Ta năm nay không ổn lắm, đến giờ mới săn được năm con chồn tía, gấu chó cũng chỉ tìm được hai con..
Ngoài ra thì bắn được một con nai sừng tấm Bắc Mỹ
"Vậy cũng không tệ rồi
"Tốt gì mà tốt, mùa đông qua hơn nửa rồi mà mới săn được bấy nhiêu
Trừ đi phần hàng năm phải nộp lên đội săn thì còn lại chẳng bao nhiêu
"Đến đầu xuân vẫn còn hơn hai tháng nữa cơ mà
Gấp gì chứ
"Haizz, năm ngoái săn đã không tốt rồi, năm nay làm sao khá hơn được, người lên núi ngày càng đông
Điểm này phải thừa nhận, so với Vệ Hoài và Mạnh Xuyên, các lán trại của đội săn trong núi chỉ cách các thôn xung quanh chừng năm, sáu mươi dặm
Không ít khu vực hoạt động của họ trùng với địa bàn của những tay săn nghiệp dư từ mấy đội sản xuất thuộc công xã Hưng An
Thêm vào đó, hầu như mùa đông nào họ cũng cắm trại săn bắn ở những khu vực đó, nên con mồi quả thực ít hơn hẳn so với những nơi sâu hơn trong núi
Lại nghe Vương Hữu Lương nói tiếp: "Lát nữa ăn cơm xong, mang súng theo, ta dẫn ngươi đến một chỗ
Ngươi bắn súng giỏi, chúng ta đi vây bắt
Hôm qua rảnh rỗi không có gì làm, ta ra ngoài đi dạo một vòng, phát hiện một đàn hươu bào, có hơn mười con..
Hắn nói xong, lại nhìn về phía Lý Kiến Minh, Hổ tử và mấy người khác: "Buổi chiều Vĩnh Hoa phải lên công xã nộp thịt lợn rồi, nên không gọi hắn
Xuyên tử, Chuột lớn, Hổ tử, Mã ca, cũng đi cùng nhé
"Đi chứ, nhất định phải đi
Dân chạy núi săn bắn ở Hoàng Hoa Lĩnh này, giỏi nhất là hai người các ngươi đấy
Phải đi theo ké vận may mới được
Lý Chuột lớn tỏ ra rất phấn khích
Vạn Vĩnh Hoa nghe xong liền nói: "Cơ hội tốt thế này sao có thể bỏ qua ta được
Thịt này mai ta đi nộp cũng được mà, ta cũng đi
Vệ Hoài cười lên, nhìn Vương Hữu Lương: "Vương thúc à, thế này là thúc muốn tổ chức một cuộc ‘văn đuổi’ săn bắn đấy à
"Đúng là ý đó
Ta đi một mình thì chủ yếu chỉ đặt bẫy thôi, giữ lại được hươu bào cũng có hạn
Đi đông người một chút, cố gắng giữ lại thêm mấy con
Lên núi săn bắn được xem như một nghề săn bắn lâu đời
Vì sao nói là một nghề săn bắn lâu đời
Là bởi vì người chạy núi săn bắn thì không ít, nhưng người thực sự hiểu rõ nghề này lại không nhiều
Lên núi săn bắn đòi hỏi thợ săn rất cao, có kiểu ‘văn đuổi’ và ‘võ đuổi’
‘Văn đuổi’, thực ra là một nhóm người cùng đi săn, khá giống với kiểu đi săn quây bắt lớn hiện nay, nhưng chú trọng phối hợp hơn
Trước kia, khi đồ nghề trong tay không tốt như bây giờ, thợ săn muốn có thu hoạch tốt thì phải chú trọng phối hợp: người phụ trách đuổi thú (đuổi cầm), người phụ trách săn giết, phân công rõ ràng, phối hợp ăn ý
Người đuổi cầm cần có sức chân tốt, giọng hô to, mắt tinh
Khi đi săn, cần dựa vào dấu chân, phân, nước tiểu, mùi do con mồi để lại để nhanh chóng phán đoán chủng loại, giới tính, kích cỡ, hướng chạy, thời gian đã đi qua của con mồi, từ đó có thể cấp tốc báo tình hình con mồi đang chạy cho thợ săn phụ trách săn giết
Do đó, người đuổi cầm cần phải cực kỳ quen thuộc tập tính của con mồi
Còn người phụ trách săn giết thì càng phải có tính nhẫn nại, đồng thời phải vô cùng quả quyết, sát phạt
Bọn họ đối mặt với rủi ro lớn hơn, là người quyết định sự thành bại của cuộc săn
Giữa người đuổi cầm và thợ săn có một bộ phương thức truyền tin riêng
So với kiểu vây bắt hiện tại thì cách này phức tạp hơn, yêu cầu cũng cao hơn nhiều
Có thể nói đây là hai chuyện hoàn toàn khác với kiểu vây bắt hiện nay
Còn ‘võ đuổi’ là chỉ kiểu một người đi săn nhưng cũng không đơn giản như kiểu săn đuổi đơn lẻ bây giờ
Nó cũng có đối tượng hợp tác, đó là dã thú trên núi, mà đối tượng hợp tác đa phần là bầy sói
Chắc chắn có người sẽ nói: "Ngọa Tào, hợp tác với sói sao
Đó không phải là đi nộp mạng à
Nhưng sự việc không phải như tưởng tượng
Việc hợp tác với bầy sói này là trí tuệ của thợ săn thời trước
Cũng có người nói, người muốn đấu trí với sói thì sói chắc chắn không lại người, điều này thật sự chưa chắc
‘Võ đuổi’, nói thẳng ra là quá trình người lợi dụng sói, đồng thời sói cũng lợi dụng người, chuyện này rất nguy hiểm
Trước đây Vệ Hoài từng nghe lão Cát kể về những chuyện cũ này, đây là những điều lão Cát nghe được ở bên núi Trường Bạch
Vừa rồi nói Vương Hữu Lương muốn tổ chức một cuộc ‘văn đuổi’ săn bắn, thuần túy chỉ là nói đùa
Nhưng những người mà hắn gọi đi cùng, quả thực cũng đạt tới trình độ của ‘văn đuổi’ săn bắn
Hiển nhiên, Vương Hữu Lương cũng biết về ‘văn đuổi’ và ‘võ đuổi’
Nhưng chỉ là một đàn hươu bào, chuyện tự nhiên sẽ không khó khăn lắm
Mấy người ăn cơm xong, ai về nhà nấy lấy đồ nghề, rồi cùng nhau rủ vào núi, giống như đi du ngoạn, vừa đi vừa nói cười huyên náo
Nơi đến cũng không xa lắm, đi dọc theo đường quốc phòng về phía tây khoảng bảy tám dặm, là một mảnh đầm lầy trong núi
Tìm theo dấu chân hươu bào để lại ở ven bãi cỏ, sau khi tìm được đàn hươu bào, Vương Hữu Lương liền sắp xếp: Vệ Hoài, Mạnh Xuyên và hắn ba người phục sẵn ở lối vào đầm lầy tương đối hẹp
Vệ Hoài dẫn chó chặn phía trước, hắn và Mạnh Xuyên giữ hai bên sườn
Hổ tử, Lý Kiến Minh, Vạn Vĩnh Hoa và Mã Tồn Nghĩa mấy người phụ trách lùa đàn hươu bào về phía họ
Sau một trận vây bắt, trong số mười mấy con hươu bào đã giữ lại được chín con
Cũng vì tuyết dày, hươu bào chạy không nhanh được, nên thực tế cũng không tốn quá nhiều công sức
Hươu bào được mấy người kéo về, toàn bộ đưa đến nhà Vạn Vĩnh Hoa để cùng nhau xử lý, rồi mấy nhà thương lượng chia nhau
Thật ra, Vương Hữu Lương cũng chỉ là muốn tạo dịp cho mọi người tụ tập vui vẻ với nhau mà thôi
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)