1976 Dạo Chơi Săn Bắn Bắc Cảnh

Chương 51: Chân đạp chồn




Mới tờ mờ sáng, Mạnh Thọ An đã thức giấc để đi săn hươu
Lúc hắn đánh thức Vệ Hoài, trời còn tối đen, ít nhất phải hai giờ nữa mới đến bình minh
Thấy Vệ Hoài còn ngái ngủ, Mạnh Thọ An chỉ nói gọn lỏn: "Đi săn hươu phải dậy sớm, nếu đi muộn thì khó mà có thịt mà ăn
Hôm nay chúng ta phải bận rộn đấy
"Đóng quân ở đây đã được một thời gian rồi
Những chỗ có hươu trong tầm một ngày đi về đều bị săn gần hết
Mấy ngày nay ngày nào chúng ta cũng phải đi tìm những nơi có hươu
Nếu không thì mấy ngày trước chúng ta đã chẳng cần phải đi xa đến lâm trường rừng thứ sinh kia để tìm hươu
"Phải nắm chắc thời gian thôi, đi xem hai cái ổ hươu mà ta biết trước đã
Nếu không thấy chúng về thì ta sẽ đi tìm ở những nơi xa hơn, chứ không thể để người ta nói mình bất tài
Cái gọi là "ổ hươu" chỉ là nơi hươu thường xuyên lui tới
Chúng thường đến những nơi kín gió, có nhiều ánh mặt trời, cây cỏ tươi tốt và thức ăn dồi dào, rồi hoạt động quanh đó
Vì chỗ này chúng hay đến, lại thấy an toàn nên chúng không dễ rời đi quá xa, trừ phi thức ăn không còn đủ thì mới đi chỗ khác kiếm ăn
Vệ Hoài từng nghe những điều này khi nói chuyện phiếm với mọi người
Qua lời của Mạnh Thọ An, Vệ Hoài cảm nhận được sự quyết tâm của hắn
Vì vậy, y vội vàng ngồi dậy, mặc áo choàng, đi giày da chó rừng, đội mũ da hươu và đeo găng tay da hươu
Còn Mạnh Chấn Bang và Mạnh Xuyên thì vẫn chưa có động tĩnh gì
Đồ nghề của Vệ Hoài vẫn chỉ là chiếc rìu và ngọn thương tua đỏ quen thuộc, vác lên là đi
Mấy ngày nay đi đường ngựa, cơ thể y đau nhức tưởng chừng như rã rời
Nay đã hồi phục khá nhiều, nhưng khi xuống giường vẫn còn hơi đau
Tuy vậy chỉ cần cố gắng một chút rồi hoạt động vài vòng thì mọi chuyện lại bình thường
Mạnh Thọ An kiểm tra khẩu súng trường bán tự động kiểu 56 của mình
Tháo bao đựng băng đạn da hươu đang treo trên đầu giường ra rồi xem xét số đạn còn lại
Hắn khẽ thở dài: "Chỉ còn sáu viên..
Hắn nạp hết đạn vào súng, bỏ thêm củi vào đống lửa rồi nhẹ nhàng đánh thức Mạnh Thảo Nhi
Bằng giọng ôn tồn, dịu dàng, hắn nói: "Cha và chú đi săn hươu, chắc phải đến tối mới về
Con đói thì cứ nướng sóc xám mà ăn nhé
Con ở nhà chơi với Than Đen, được không
Mạnh Thảo Nhi gật đầu: "Vâng ạ
Hai người chuẩn bị xong xuôi, mang theo yên ngựa đi ra khỏi lều, hướng phía vùng đầm lầy bên cạnh ngọn núi mà đi
Vài con ngựa lùn vẫn đang đứng ngây ra ở dưới lều
Hai người rũ lớp sương giá bám trên lưng ngựa, cột yên vào rồi leo lên
Mạnh Thọ An dẫn đầu, hai người tiến vào màn đêm mờ mịt của núi rừng
Trong đêm, rừng lạnh buốt
Hơi lạnh lẫn trong khí ẩm len lỏi vào tận quần áo, khiến Vệ Hoài run cầm cập
Nhưng càng run rẩy lại càng thấy lạnh hơn
Ngược lại, cố gắng chống thân một chút rồi gắng sức chịu đựng thì lại dễ chịu hơn
Trên đường đi, Mạnh Thọ An kể cho Vệ Hoài nghe những điều mà hắn cho là đáng nói nhất về hươu
Hắn cho rằng hươu là loài vật lười biếng nhất vì cái ổ ngủ đào trong tuyết của chúng còn không bằng ổ gà
Ít nhất thì ổ gà còn có lớp cỏ khô cho ấm chứ hươu thì tùy tiện đào một cái hố trong tuyết, chỉ cần nhét vừa cái mông là xong
Mà ổ của hươu thì cũng chẳng cố định gì, chúng đi đến đâu đào ổ ở đấy
Chuyện ngủ nghê cũng không quan trọng
Khi thấy hươu đang ngủ thì cứ nhẹ nhàng mà đến gần, thậm chí có thể chạm vào nó vuốt ve nửa ngày rồi nó mới tỉnh
Hươu ngủ say đến nỗi bị đánh thức rồi thì cứ ngơ ngác nhìn người ta
Một lúc sau nó mới tỉnh và ba chân bốn cẳng bỏ chạy
Nhưng đến lúc đó thì sao mà chạy cho kịp
Vậy nên, Mạnh Thọ An mới muốn dậy sớm để tìm những con hươu còn đang ngủ
Như thế sẽ dễ săn hơn, có khi còn bắn xuyên táo, đỡ tốn đạn
Hươu là loài vật mà những người đi săn yêu thích nhất, và cũng là con mồi dễ săn nhất, người ta vẫn thường gọi chúng là "hươu đần"
Khi người đi săn cầm vũ khí đi đến gần, hươu không hề giống các động vật hoang dã khác là có chút động tĩnh là bỏ chạy ngay
Mà hươu thì không hoảng hốt gì cả, cứ đứng ngây ra nhìn người săn như muốn hỏi: "Ơ, đây là cái gì lạ vậy
Sao không giống ta, mà chỉ có hai cái chân
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đầu thì lại cao hơn mình
Mạnh Thọ An kể chuyện về hươu mà mặt không nhịn được cứ nhoẻn miệng cười
Trong giọng nói tràn đầy sự hài hước
Vệ Hoài cảm nhận được một thứ tình cảm đặc biệt của hắn dành cho loài vật này
"Mà này," Mạnh Thọ An tiếp tục, "sau khi bị tiếng súng dọa chạy, hươu cũng chẳng vội đi đâu
Mình cứ ngồi yên chờ một lát, không cần đuổi theo
Vì chạy một hồi rồi chúng lại mò về
Phần lớn động vật hoang dã khác thì sẽ không dám quay lại nơi đã bị nguy hiểm, còn hươu thì là ngoại lệ
"Đương nhiên là đừng dại mà đi theo sau đuôi chúng mà đuổi
Hươu chạy nhanh lắm, cả chó săn lẫn ngựa đều không theo kịp
Chúng mà chạy thì nhanh phải biết, có con còn nhảy một bước được ba bốn trượng ấy
Cứ đợi chúng dừng rồi hẵng tìm
Nghe Mạnh Thọ An kể chuyện hươu hồi lâu, trong lòng Vệ Hoài bắt đầu nghi ngờ
Rốt cuộc có con hươu nào ngốc đến vậy không
Nghe Mạnh Thọ An lại nói: "Nói đi nói lại thì thực ra hươu cũng cảnh giác lắm, đặc biệt là đối với những người mới vào nghề
Vì thế không dễ săn đâu
Sở dĩ thấy người mà nó không chạy là nó đang phán đoán xem có nguy hiểm không
Thời gian phán đoán không nhiều đâu
Đến khi nó nhận ra thì sẽ chạy rất nhanh đấy
Chúng ta phải tranh thủ lúc nó đang ngơ ngác ấy
Vệ Hoài ghi nhớ hết những lời này vào lòng
Y hiểu rằng, sau này mình còn phải có không ít thời gian tiếp xúc với loài hươu này
Hai người cưỡi ngựa lùn, men theo rừng hướng về phía tây, đi hơn một giờ thì đến một ngã rẽ phía bắc của đường núi thì dừng lại
Lúc này, trời vừa tờ mờ sáng
Đây là nơi hai con suối giao nhau
Ở sườn núi cây gỗ cao thưa thớt, chủ yếu là các loại bụi rậm thấp bé và những dải cỏ dốc xen kẽ
Dưới thung có con sông, đóng băng lại có tuyết phủ bên trên
Trông cứ như một dải lụa tuyết trắng đang uốn lượn giữa núi rừng
Hai bên bờ sông thì nhô lên những ụ đất phủ đầy tuyết lớn bằng chậu rửa mặt, san sát nhau tạo thành một mảng lớn
Đây chính là những cái gò đất mà người ta hay gọi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Loại vật này rất phổ biến ở đầm lầy, lòng chảo hoặc các khúc sông
Chúng là ụ cỏ nhô lên khỏi mặt nước vài chục cm hoặc có khi cả mét
Trên núi có nhiều rãnh và khe suối nên đầm lầy và đất ngập nước cũng nhiều, nhất là vào mùa mưa thì các loại cỏ cây ven các con rãnh này bị ngập
Chỗ này cây cỏ mọc rồi chết, rồi lại mọc tiếp
Cứ thế hết năm này qua tháng khác tạo nên gò đất
Trong mắt Vệ Hoài thì đó chẳng khác nào những cây mai hoa thung dày đặc
Nghĩ đến chuyện cưỡi ngựa lùn lách qua đám gò đất này mà băng qua đầm lầy, y cứ thấy đó là điều thần kỳ
"Đây là ổ hươu sao
Vệ Hoài liếc nhìn địa hình xung quanh rồi hỏi
Y đã biết rõ nhiều loài vật hoang dã vào mùa đông đều thích đến những chỗ sườn núi có nắng và kín gió để trú
Thời tiết lạnh, ở những nơi như vậy thì sẽ ấm hơn chút
Mà nơi này lại là sườn núi có nắng
Như vậy, chắc chẳng cần phải vượt qua các khe núi hay gò đất kia để đi sang sườn núi bên đối diện làm gì
"Ừ...nhỏ tiếng chút
Mạnh Thọ An gật đầu, khẽ nói: "Đi theo ta xuống dưới, chậm thôi nhé, xem trên mặt tuyết có dấu chân động vật không
"Vâng
Vệ Hoài hạ giọng đáp lời
Mắt bắt đầu quét trên tuyết chỗ y đi qua và quan sát xung quanh
Nhưng có lẽ hôm nay vận may không được tốt cho lắm
Hai người quanh quẩn hơn nửa tiếng mà chẳng thấy dấu chân hươu đâu
Ngoài việc dọa cho một con chồn chạy mất và thấy hai con sóc xám thì chẳng còn gì khác
Đã đi qua một khu không nhỏ, có thể kết luận ổ hươu này đã rời đi rồi
Mạnh Thọ An thở dài thất vọng: "Đi thôi, ta dẫn ngươi đến chỗ khác
Lúc hai người đang men theo sườn núi xuống dưới thì Vệ Hoài vô tình liếc thấy trong đám gò cỏ ở giữa khe núi có thứ gì đó đang động đậy
"An ca, xem kia kìa, có gì đó
Y nhỏ giọng nói, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa vui sướng
Đây là lần đầu tiên trong những ngày y theo nhóm người Ngạc Luân Xuân lên núi, thấy con mồi, cho dù chỉ là vô tình nhìn thoáng qua
Mạnh Thọ An dừng bước, theo hướng Vệ Hoài chỉ mà nhìn theo rồi cũng thấy con vật nhỏ đó, hắn mừng rỡ nói: "Là chồn
Chồn, quả là thứ tốt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mạnh Thọ An nhanh chân bước xuống về phía con chồn đang vùng vẫy
"Không bắn à
Vệ Hoài hỏi từ phía sau
"Chồn không cần bắn, cứ bắt sống là được
Đừng lãng phí đạn
Mà khoảng cách xa thế, mục tiêu nhỏ, khó mà bắn trúng mà nếu làm hỏng da nó thì lại chẳng đáng
Mà chồn hoang dã này ấy, ngoài việc thích dùng hang lửng, cáo bỏ hoang làm chỗ ngủ đông, nó còn thích trú đông ở những nơi có nhiều gò đất như này đấy
Đừng nhìn cái gò đất nhỏ này khi băng tuyết tan, nhất là vào mùa hè, mùa thu, bị nước ngấm, nhưng đến mùa đông, dòng sông đóng băng, cỏ khô trên gò đất lại bị tuyết lớn bao phủ, bên dưới lại là nơi ẩn náu tốt
Về sau tự ngươi đi săn, có thể tìm những nơi có gò đất, sông để ý xem, ngoài chồn ra, nói không chừng còn có thể tìm được rái cá, tức là loài rái cá mà người Hán nói, đều là những con vật hoang dã có bộ da lông tốt
Chạy cẩn thận một chút, đừng bị trượt chân
Mạnh Thọ An vừa chạy vội về phía trước vừa nói
"Nhớ kỹ
Vệ Hoài cẩn thận đi bên cạnh, rất nhanh xuống đến gò đất đó
Chờ hai người đuổi tới nơi nhìn thấy chồn xuất hiện, ngoài thấy dấu chân lộn xộn của chồn trên lớp tuyết, thì còn đâu bóng dáng chồn
"Thế này thì làm sao
Vệ Hoài hơi lúng túng
Đoạn đường đến đây, vốn nghĩ gò đất đơn giản, thật sự đi vào mới biết, bên trong phức tạp đến mức nào
Những gò đất đó, có thể mọc cỏ dại cao đến một hai thước, vào cuối thu và đông thì hoàn toàn khô héo, lại bị tuyết đọng đè lên, cỏ che phủ gò đất, lại trùm lên lớp tuyết, giữa gò đất này với gò đất khác, tự nhiên hình thành từng cái đường hầm cỏ khô, chằng chịt đan xen, là ổ cỏ khô tự nhiên, cũng là một mảng mê cung
Không thể không nói, nơi này lúc trời nóng bị nước ngấm, lúc này lại trở thành chỗ ẩn náu tốt của những loài vật thích đào hang, chui trong ổ cỏ trốn tránh qua mùa đông
Thảo nào chồn lại trốn vào đây
Nhưng muốn tìm chồn ra trong mê cung này… Lẽ nào phải xới hết lớp tuyết lên
"Chúng ta không có chó, nếu có chó, cho chó đánh hơi một chút, trực tiếp có thể tìm thấy, giờ thì chỉ có thể dẫm
Mạnh Thọ An ngược lại không vội, nhấc chân lên lớp tuyết giữa các gò đất răng rắc giẫm: "Cứ dẫm nó tự nhiên sẽ ra, để ý dưới chân, đôi khi chồn trốn ở trong, ngươi dẫm nó cũng không nhúc nhích, nhưng cảm giác dưới chân sẽ khác, giống cảm giác lấy chân dẫm lên lưng người ấy, cũng gần giống thế
Còn nữa, để ý mặt tuyết, chồn bị kinh động sẽ chui loạn vào khe giữa các gò đất, có khi nó sẽ làm cho mặt tuyết phồng lên, phải cẩn thận chút, kẻo bị nó cắn
Vệ Hoài hiểu kiểu nói này
Cũng học theo Mạnh Thọ An, nhấc chân sát mép các gò đất dẫm xuống từng bước, có ủng da chó rừng, hắn cũng không quá lo lắng bị cắn
Không giẫm thì không biết, đạp rồi mới hiểu, đó là việc tốn sức, nhưng dù sao thì cũng đỡ hơn động tay xới tuyết
Hai người lấy gò đất phát hiện chồn làm trung tâm, cố sức giẫm đạp xung quanh, như đang chạy trên đất tuyết, chậm rãi giằng co hơn 20 phút, giẫm ra một vùng không nhỏ, không thấy bóng chồn đâu, mà lại mệt đến thở không ra hơi
Vệ Hoài đội chiếc mũ đầu hươu lên đầu lệch đi lệch lại không biết bao nhiêu lần
Nóng quá
Mồ hôi trên đầu ứa ra, chỉ có thể đội mũ lệch sang một bên, để cái đầu nóng hừng hực hít thở chút khí lạnh, đợi bên kia có cảm giác lạnh, lại đội mũ lệch sang bên còn lại
Cuối cùng, thời gian không phụ lòng người, Vệ Hoài vừa dẫm một chân xuống thì đột nhiên cảm thấy dưới chân có gì mềm nhũn, cảm giác rung rinh truyền đến
Cùng lúc đó, hắn thấy lớp tuyết trước mặt bị vật gì đó đẩy phồng lên, lớp vỏ tuyết lạnh lẽo nứt ra, còn có vật gì đó đang vọt tới phía trước, hắn vội vàng tăng lực chân, giẫm chặt đồ mềm nhũn dưới chân, đồng thời hưng phấn kêu lên: "An ca, mau tới giúp, ở đây này
Hắn dám chắc, thứ mình dẫm phải chính là chồn
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý)..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.