1976 Dạo Chơi Săn Bắn Bắc Cảnh

Chương 53: Cũng không đơn thuần a




Dựa theo quy củ trên núi, đã đánh chết con mồi thì dù thế nào cũng phải mang về, nếu không sẽ phạm đến thần núi
Thần núi hay Bạch Na Kháp gì đó, Vệ Hoài không quan tâm, hắn chỉ biết rằng, nếu không có con ngựa lùn này, thì hai con hươu này rất khó mà mang về
Hai con hươu này khiến cả hắn và Mạnh Thọ An đều vui vẻ không thôi
Con hươu cuối cùng bị hạ gục cũng phải được 50 kg, khi hai người đổi phiên nhau khiêng con hươu lớn này đến chỗ con hươu đầu tiên, thì thấy con hươu lớn kia to hơn nhiều, ít nhất cũng phải 110, 115 kg
Thêm vào đó là hai con chồn, nửa ngày nay có thể coi là thu hoạch rất lớn
Hai con hươu đều bị bắn một phát vào đầu, chết ngay tức khắc, Mạnh Thọ An bắn chuẩn như vậy ở khoảng cách hơn 200 mét, thật là đáng nể
Mạnh Thọ An không nói nhiều, rút dao săn ra, trước tiên lật ngửa con hươu lớn nằm xuống đất
"Lật ngửa" theo tiếng địa phương Đông Bắc nghĩa là ngửa mặt lên trời, bụng hướng lên trên
Hắn rạch một đường từ yết hầu con hươu, lột da dọc theo một đường, rách da không rách thịt, cho đến phần bụng dưới, rồi sau đó từ đường rạch này, một tay kéo da, một tay tách da và thịt ra
Sau khi lột hai bên sườn xong, hắn dùng dao khoanh tròn quanh cổ con hươu, sau đó một tay nắm da cổ kéo xuống, vừa kéo vừa tách da khỏi thịt
Bốn chân cũng được rạch một đường từ bên trong, rách da không rách thịt, xẻ ra ở bốn vó, chẳng mấy chốc sau, một bộ da hươu hoàn chỉnh đã được hắn lột ra
Xem ra, không có phụ nữ ở bên cạnh, Mạnh Thọ An cũng tự làm nhiều việc này, rất thuần thục
Thấy Mạnh Thọ An làm quá điệu nghệ, Vệ Hoài cũng thấy hứng thú, trước đây lột da chồn vì lông quý nên hắn chỉ được nhìn, giờ thì thế nào cũng phải thử
Hắn biết, mình đã chọn con đường vào núi săn bắn, thì những việc này đều phải học
"An ca, con còn lại này ta lột, huynh trông chừng ta nhé
"Được thôi
Mạnh Thọ An đưa dao trong tay cho Vệ Hoài, bắt đầu chỉ cho Vệ Hoài cách làm
Lần đầu tiên lột da hươu, Vệ Hoài cũng chỉ làm theo, lóng ngóng lột hơn nửa bộ da hươu, nhưng hắn cũng phần nào thăm dò được độ dày của da hươu, cũng như sự liên kết giữa da và thịt, như da giấy với lớp màng gân, chẳng trách có thể lách ra được, ra tay càng lúc càng cẩn thận, tốc độ cũng nhanh dần
Thấy Vệ Hoài đã nắm được chút mánh khóe, Mạnh Thọ An cũng không nhìn chằm chằm nữa, mà trải bộ da hươu đã lột lên mặt tuyết, rồi rút dao gỗ nhỏ trong ngực ra, bắt đầu cạo mỡ từ phần mông hướng về cổ
Hắn vừa làm vừa nói với Vệ Hoài: "Sau này đánh được thú, khi lột da, nhất định phải bắt đầu từ mông, cạo mỡ xuôi theo chiều lông, nếu không, không thì cạo cả lông, không thì rách da, da như vậy thì mất giá trị, quá trình này gọi là thuộc da
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đến khi Vệ Hoài lóng ngóng lột được bộ da hươu kia xong thì hắn đã xử lý bộ da hươu của mình gọn gàng đâu vào đấy rồi
Mạnh Thọ An không khỏi khen: "Không tệ
Vệ Hoài cười gượng: "Với tốc độ này thì chắc khi huynh lột xong ba bộ da thì ta mới miễn cưỡng làm xong một cái
"Từ từ rồi quen thôi, ở trên núi này, năm nào chả phải lột cả mấy chục cái
Huynh còn là lần đầu, lột nhiều thì tự khắc sẽ thành thục, lần đầu mà làm được như vậy là giỏi rồi
Mạnh Thọ An lấy con dao trong tay Vệ Hoài, rồi đưa dao gỗ cho Vệ Hoài: "Học cạo mỡ đi
Vệ Hoài đương nhiên nhận lấy, bắt đầu cạo mỡ theo chỉ dẫn của Mạnh Thọ An
Thấy Vệ Hoài cạo không có vấn đề gì, Mạnh Thọ An tự động tay dao săn, mổ bụng một con hươu ra, móc hết ruột và dạ dày, chỉ để lại một chùm tim phổi ở trong
Hắn liếc qua lồng ngực hươu, cắt một miếng gan còn nóng hổi, thái thành mấy miếng, lại lấy trong túi ra một gói muối thô: "Ăn tạm hai miếng đi, giữa trưa không kịp nấu cơm, lót dạ, tối nay về ta làm món ngon cho mà ăn
Thường thì những chuyến đi săn kiểu đi về trong ngày như này rất ít khi nấu ăn ở ngoài, quá tốn thời gian
Ngoài thịt hươu cầm tay ra, thì gan hươu được Vệ Hoài chấp nhận hơn hẳn so với thận, sáng sớm chưa ăn gì, giờ này cũng đã đói, hắn cũng mặc kệ chuyện bệnh lao hay không, cầm lấy hai miếng gan chấm muối thô ăn ngon lành
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hai người ăn xong miếng gan hươu, Mạnh Thọ An bảo Vệ Hoài: "Ngươi cứ hong khô mỡ đi, ta đi dắt ngựa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nói xong hắn liền đi
Độ hơn mười phút, Mạnh Thọ An cưỡi ngựa lùn, dẫn theo con ngựa đỏ của Vệ Hoài tới, việc đầu tiên là vội vàng lấy chiếc ấm nước quân dụng của Vệ Hoài trên lưng ngựa xuống, rồi nghiêng con hươu đổ máu từ trong lồng ngực vào ấm
Vốn Vệ Hoài còn tưởng mang rượu hoa quả đến, ai dè, lại là để đựng máu hươu
Máu lợn có thể ăn, máu hươu mang về ăn cũng được, Vệ Hoài không thấy lạ
Lúc này, hắn cũng đã cạo mỡ xong bộ da hươu rồi
Hai người đem ruột và dạ dày của con hươu kia đổ ra hết rồi dùng da bọc thịt lại, cột lên lưng ngựa chở về
Cứ ngỡ là xong rồi, ai ngờ Mạnh Thọ An nhét cả tang vật trong ruột và dạ dày vào cùng, cũng mang đi
"Ta còn tưởng huynh sẽ vứt như ruột và dạ dày lợn rừng chứ
"Không thể vứt được, lần này đến, ta còn mang theo mấy cái bẫy kẹp và thòng lọng, lát nữa, ta cắt nhỏ ruột và dạ dày này ra, rải vào chỗ này
Chỗ này hươu nhiều, các loại thú ăn thịt hoang dã như sói cũng nhiều, biết đâu lại dụ được sói đến, đợi lúc về từ Trạm 18, khi ấy không có súng, chúng ta có thể quay lại thăm bẫy, biết đâu lại dính hươu, hoặc dính được sói, cho dù không dính được sói, mà sói đến đây, ăn mấy thứ này no bụng, cũng sẽ không đi cắn xác hươu đã được bao lại
Còn một phần thì để mang về, đừng quên, trong túm la tử còn có bé Than Đen nhà ngươi, chó săn thích ăn ruột và dạ dày hươu lắm
"Ra là vậy à
Nghe Mạnh Thọ An nói, Vệ Hoài không khỏi cảm thán, hắn tỉ mỉ quá, làm gì cũng có kế hoạch, sau này mình cũng phải dùng đầu óc nhiều hơn, có nhiều tính toán, như vậy mới có thể thu được nhiều con mồi hơn
Mạnh Thọ An sau đó lấy cái túi buộc trên yên ngựa ra, bên trong là mấy cái bẫy kẹp, cùng với một ít thòng lọng bằng dây thép, ở trong khu rừng thứ sinh mặt phía có ánh mặt trời, chọn một chỗ có lá cây còn chưa bị hươu ăn, rồi đặt thòng lọng dây thép và bẫy kẹp
Sau đó hắn cắt nhỏ ruột và dạ dày, rải xung quanh, một ít thì đặt trên bẫy làm mồi nhử, còn lại một cái dạ dày hươu thì hắn nhặt lá thông đỏ từ dưới gốc cây bao lại, rồi lại chặt một ít cành liễu cột chặt, lúc này mới gọi Vệ Hoài lên ngựa, cưỡi ngựa quay về
Về đến nơi đóng quân thì Mạnh Chấn Bang và Mạnh Xuyên đã về rồi, nghe thấy tiếng động liền chui ra khỏi túm la tử, thấy hai người mang hươu về thì nhao nhao ra đón: "Giỏi nha Thọ An, một phát bắn được hai con hươu, không như hai bọn ta, loanh quanh trong núi cả buổi, chỉ được mấy con sóc xám, bắt được một con chồn tía với con rái cá, đến bóng hươu cũng không thấy
Mạnh Kim Phúc cũng từ trong túm la tử chui ra, ngậm tẩu hút thuốc phì phèo, cười híp mắt, đi quanh hai con ngựa xem mấy con mồi
Vệ Hoài thầm nghĩ: Quả nhiên Mạnh Thọ An nói đúng, bọn họ đúng là không bắt được hươu
Đều là da lông thú, da hải cẩu thì còn hơn sóc xám, mà đáng tiền nhất là da chồn tía, thứ này có thể coi là lông thú tốt nhất trên núi
Mạnh Kim Phúc từng kể, vào thời nhà Thanh, mỗi hộ mỗi năm đều phải nộp một con chồn tía cho triều đình, chỉ cần hoàn thành thì cả nhà được yên ổn, đủ thấy lông chồn quý giá thế nào, một tấm da chồn tía, ít nhất cũng bán được hai mươi đồng
Hắn cũng biết, chồn tía thường ẩn náu ở núi cao, những nơi đó không phải là nơi hươu thích lui tới
Rõ ràng là bọn họ đi săn lông thú
Theo cách phân chia hiện tại thì da lông sẽ thuộc về thợ săn nào bắt được hoặc bắn trúng, mà mấy thứ này lại không có bao nhiêu thịt, cùng lắm chỉ có thịt rái cá và thịt sóc xám, nhưng số đó cũng được bao nhiêu
Nói cách khác, da lông thì Vệ Hoài và Mạnh Thọ An không có phần, còn về thịt, có hay không cũng chẳng đáng là bao
Ngược lại nhìn Mạnh Thọ An và Vệ Hoài, thịt hươu và thịt chồn, đều là đồ tốt, đều bán được tiền, lại còn phải chia đều cho mỗi nhà, Mạnh Kim Phúc, Mạnh Chấn Bang và Mạnh Xuyên, ba nhà như thế, thịt cũng chia được hơn nửa rồi
Không nghĩ kỹ thì không thấy, hóa ra Mạnh Chấn Bang cũng có nhiều tư tâm đến thế, rõ ràng là đang lợi dụng hai người bọn họ làm trâu ngựa mà
Vốn cảm thấy rất thuần phác, ai ngờ, tâm tư của bọn họ đều đã tính toán kỹ lưỡng hết rồi, chẳng hề đơn giản
Nhưng nghĩ lại, bao nhiêu năm sống ở trên núi, đừng nói đến việc các triều đại thay đổi, mà chỉ riêng nạn Nhật những năm đó thôi, thì người thuần phác liệu có được mấy người sống sót bình yên chứ
Vệ Hoài không khỏi nhớ tới đêm qua Mạnh Thọ An đối với hắn giảng qua những lời đó, cảm thấy mình hẳn là cẩn thận hơn chút
Cũng may, hai tấm da hươu bào cùng hai tấm da chồn, cũng không tệ, không có được giá trị cao như bọn hắn hai người, nhưng cũng kém không bao nhiêu
Mạnh Thọ An tỏ ra rất lạnh nhạt: "Lên núi đi săn tay không trở về không phải chuyện rất bình thường à, không có săn được thì không có thôi, chú à, giúp phân thịt đi
Mạnh Chấn Bang cười hề hề, sai người nhà, con gái ra giúp đỡ mang thịt hươu bào từ trên lưng ngựa xuống, dắt ngựa đi đầm lầy ăn cỏ
Nhìn thấy Vệ Hoài lại đưa ra hai con chồn, Mạnh Chấn Bang càng kinh ngạc vui mừng: "Vận may của các ngươi tốt đấy, còn bắt được hai con chồn
Mạnh Thọ An chỉ cười: "Đây là Vệ Hoài phát hiện cũng bắt được, Bạch Na Kháp phù hộ a
Hôm nay chơi cả ngày cũng mệt rồi, cũng đói bụng, chúng ta về làm chút gì ăn đã
À mà, hai cái đầu hươu bào này các chú cứ giữ lại, xem như chút quà hiếu kính
Mạnh Chấn Bang khoát tay: "Đi đi, việc còn lại cứ để chúng ta lo, phân xong rồi sẽ mang tới cho
Mạnh Thọ An gọi Vệ Hoài, cầm hai tấm da hươu bào cùng hai tấm da chồn, quay người trở về túm la tử
Hôm nay xem như đi săn được chút ít, thịt phân xong xuôi rồi, cũng không tập trung lại một chỗ để ăn bữa tối bên đống lửa nữa
Hai người trở về túm la tử, thấy đống lửa chỉ còn bốc lên vài sợi khói xanh, sắp tàn hẳn
Mạnh Thảo Nhi cuộn mình trong chăn da hươu bào, chắc là bị tiếng nói chuyện bên ngoài đánh thức, vừa trở mình ngồi dậy
Ngó đầu ra cùng nàng là Than Đen đang ngủ cùng
Con vật nhỏ thò đầu ra khỏi chăn da hươu bào, theo nàng từ trên giường nhảy xuống, chạy đến trước mặt Vệ Hoài, dụi dụi vào giày và chân hắn, ư ử kêu, cái đuôi giơ cao vẫy phát ra tiếng gió
Nó càng có vẻ tinh thần, tựa hồ, lớn hơn một chút, so với lúc mới gặp, cứ như không phải cùng một con chó con
Mạnh Thọ An vội ôm Mạnh Thảo Nhi lên trước mặt, hôn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng, hỏi: "Có đói không
Thảo Nhi giơ ba ngón tay lên: "Nướng ba con sóc xám
Mạnh Thọ An cười gật đầu, rồi vội tìm kiếm mấy tượng gỗ nhỏ trên giường, bày lại về vị trí cũ, quỳ xuống cầu nguyện một phen bằng tiếng Ngạc Xuân Luân
Vệ Hoài thì vội ra ngoài ôm củi vào, nhóm lửa lên, sau đó lấy thịt bụng hươu bào mang về thái nhỏ, cho Than Đen ăn, chờ lửa cháy rừng rực thì mắc nồi lên chuẩn bị nấu cơm, nhưng lại bị Mạnh Thọ An ngăn lại: "Hôm nay có thịt hươu bào, chúng ta làm bữa sủi cảo
"Các ngươi cũng ăn sủi cảo à
Vệ Hoài có chút kinh ngạc
Mạnh Thọ An gật đầu: "Đương nhiên rồi, ăn bột mì cũng bao nhiêu năm

Chúc mừng hai anh em ta hôm nay có thu hoạch
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý)..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.