1976 Dạo Chơi Săn Bắn Bắc Cảnh

Chương 67: Tiếng kêu sư phụ?




"Đến sớm không bằng đến đúng lúc
Mạnh Xuyên tựa hồ chờ đúng lúc này, lại đến ăn chực, còn cầm theo chai rượu
Trong bình không biết ngâm thứ gì, toàn là những thứ Vệ Hoài không nhận ra, có chút rễ cây, có trái cây, lại còn vài đoạn cành lá, đoán chừng ngâm đã lâu, rượu đen đen đỏ hồng
Vệ Hoài rót cho hắn chút rượu, cầm đũa, gọi hắn ngồi xuống ăn cơm
Mạnh Xuyên nhìn dáng vẻ Vệ Hoài bưng bát mà tay run lẩy bẩy, híp mắt cười: "Mới có nửa ngày mà đã ra nông nỗi này, còn luyện nữa không đấy
"Luyện, sao lại không luyện
Vệ Hoài vẻ mặt kiên quyết: "Nghĩ đến sau này ta cũng có thể giống Xuyên ca, cầm cung một ngày cũng bắn được hơn chục con sóc xám, là ta lại có thêm sức mạnh
Đùa à, hơn chục con sóc xám, cũng không khác gì mười đồng tiền thu nhập, sao lại không có tí sức lực nào được
Mạnh Xuyên cười giơ ngón cái với hắn, rồi đưa chai rượu mình mang đến: "Đây là rượu thuốc ông ta để lại, tối trước khi ngủ, xoa xoa hai cánh tay, xoa bóp kĩ một chút
Việc luyện cung, dù sao cũng không phải ngày một ngày hai là luyện được, từ từ thôi
Một ngày trôi qua, Vệ Hoài thu hoạch không nhỏ: "Hình như ta đã tìm thấy chút cảm giác
"Cái gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tìm thấy cảm giác rồi á, thật hay đùa
Mạnh Xuyên vẻ mặt kinh ngạc
Ngay cả Mạnh Thọ An cũng không nhịn được mà nhìn qua
"Luyện đến sau này, đâu phải phát nào cũng trúng, mười mũi tên có thể trúng bảy tám phát, hai ba phát còn hơi trật, nhưng cũng không sai quá nhiều
Vệ Hoài nói một cách nghiêm túc
"Điều đó không thể nào, lúc trước ta chơi cũng mất một thời gian không ngắn mới dần dần chuẩn, hồi đó, suốt ngày ở quanh rừng, bắn đủ loại chim, sóc xám gì đó, thấy gì bắn đó
Ngươi mới có hơn nửa ngày, đã bảo có độ chuẩn rồi, sao ta không tin nổi..
Ngươi chờ chút
Mạnh Xuyên đặt bát đũa xuống rồi giật tấm rèm dây leo lên, buộc vào cột hoa bên cạnh, chui ra ngoài, nhìn quanh, nắm một quả cầu tuyết, đặt lên đống củi phía trước tấm rèm dây leo nhà hắn, ước chừng hai mươi mét, lại lấy một miếng vỏ cây màu đen làm hồng tâm, hướng Vệ Hoài hô to: "Ngươi cứ ở trong tấm rèm bắn vài mũi cho ta xem
"Xuyên ca, không cần thế đâu
Đổi vị trí rồi, con bắn không trúng đâu
Vệ Hoài không ngờ Mạnh Xuyên lại cẩn thận thế
Mạnh Xuyên thúc giục: "Có gì đâu, ta đâu có không tin ngươi, chỉ là muốn xem xem, hơn nửa ngày xuống tay, bắn ra sao thôi
Khác lèm bèm, bắn ba mũi xem trúng được mấy mũi
"Vậy thì thử thôi
Vệ Hoài cũng không luống cuống, bỏ bát đũa xuống, dùng sức mà run hai tay bủn rủn, nắm tay lại rồi buông, cung và tên đều ở trong rèm dây leo lấy ra, lúc này hắn lấy xuống, ngồi xổm xuống, ngay trong tấm rèm dây leo, nhìn chằm chằm quả cầu tuyết kia, lắp tên vào cung, giương cung, ngắm nghía một hồi, ngón tay cầm dây cung buông lỏng
Chỉ nghe xoẹt một tiếng, mũi tên gỗ bắn ra, sượt qua miếng vỏ cây trên quả cầu tuyết 2cm, xuyên qua quả cầu tuyết, bay đi
Tiếp theo, hắn điều chỉnh lại chút, lại bắn liên tiếp hai mũi tên
Hai mũi tên này đã có độ chuẩn tương đối, mũi tên thứ hai bắn trúng miếng vỏ cây xuyên qua, mũi tên thứ ba từ lỗ mũi tên thứ hai bắn xuyên qua tuyết, có hơi lệch, cũng chỉ khoảng nửa centimet
Mạnh Thọ An nhìn Vệ Hoài, lại nhìn quả cầu tuyết kia, hắn rất am hiểu súng ống, mắt cũng rất tinh, thấy rõ ràng, mặt lộ vẻ cổ quái
Mạnh Xuyên cũng đang nhìn quả cầu tuyết kia, cởi mũ da đầu hươu xuống, gãi đầu: "Sao có thể thế được, sao có thể thế được
Hắn chạy đến sau đống củi, nhặt ba mũi tên gỗ kia, bước nhanh vào tấm rèm dây leo: "Sao ngươi làm được hay vậy
Vệ Hoài cười: "Có lẽ là..
thần săn phù hộ
Mạnh Xuyên cùng Mạnh Thọ An nhìn nhau, đều bất giác nhìn chằm chằm Vệ Hoài
"Đừng có vòng vo, nói cho ta biết, ngươi làm sao làm được
Mạnh Xuyên rõ là không tin điều đó
Mạnh Thọ An cũng chăm chú lắng nghe
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vệ Hoài nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Hôm nay ta chẳng nghĩ gì, chỉ nghĩ một việc, làm sao để bắn cho chuẩn, thử nhiều lần, hoàn toàn không trúng, càng nghĩ, lại cảm thấy có thể dùng cách ngắm bắn súng thử xem
Ta phát hiện, tay trái cầm cung, tay phải kéo dây, đầu ở vị trí bên trái cung, rất tự nhiên, đáng lẽ là phải nhìn mục tiêu từ bên trái cung
Ta không ngừng thử, rất nhanh ta phát hiện không đơn giản vậy, vì hai mắt đều nhìn vào bia xa, chỗ gần cung sẽ tạo ra bóng chồng, lúc này phải tập trung nhìn vào bia, rồi dùng cung căn vào bóng chồng bên phải, và điểm nào đó bên trái, dùng chúng làm đầu ngắm
"
Vệ Hoài nói đến đây, chỉ vào chỗ tay cầm của cung, chỗ đó có một mấu nhỏ, vốn vị trí đó hẳn là một cành nhỏ, do rèn nên mới còn lại một chút đường vân xoắn
Dừng một chút, hắn tiếp tục nói: "Nhưng cách này chỉ dùng được cho cự ly gần, tầm 15 mét đổ lại, khoảng 20 bước
Vượt quá khoảng này, bóng chồng do cung tạo ra sẽ cách nhau khá xa, không thể dùng mấu đó làm đầu ngắm được nữa
Trong khoảng 20 bước, mắt nhìn bên trái cung, khi hơn 20 bước thì lại ở bên phải cung, mà nếu dùng cách trước đó, bắn sẽ không trúng, ta lại thử, phát hiện lúc này, tưởng tượng mũi tên là một đường thẳng, ngắm vào hồng tâm mà bắn, thử rất nhiều lần, lại phát hiện, tầm 15 mét thì phải ngắm thấp hơn hồng tâm một chút, còn khi quá 25 mét thì phải nâng cao hơn, tóm lại phải điều chỉnh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lúc Vệ Hoài nói, chính hắn cũng nói rất chậm, vừa nghĩ vừa nói, kết quả là chính hắn cũng không rõ mình đang nói cái gì
Tóm lại, Mạnh Thọ An cùng Mạnh Xuyên nghe xong, đều lắc đầu, xem ra, cả hai đều chẳng hiểu gì
"Dù thế nào đi nữa, nhanh như vậy mà đã có độ chính xác này, vẫn là rất giỏi
Giống như An ca dùng súng, ta thấy đó cũng là một loại thiên phú
Mạnh Xuyên có chút thất vọng: "Ta chơi ít cũng phải mười năm cung tiễn, tuy không phải ngày nào cũng bắn, ngày nào cũng tập, nhưng từ nhỏ đến lớn, ít cũng bắn vài nghìn vạn mũi tên, thế mà...bị ngươi một ngày đuổi kịp sao
"Xuyên ca, làm sao có thể so sánh thế được, anh là tiện tay bắn cũng đã chuẩn rồi, con khác, toàn do tự mình nghịch ngợm thôi, với lại con bắn là bia chết, có sao so được với anh
Con chỉ nghĩ, trước tiên phải đảm bảo độ chuẩn, rồi dần dần thành thói quen, xem có được như anh không, cứ giương cung lên là có thể bắn trúng mục tiêu
Cần cù bù thông minh dĩ nhiên là đạo lý chuẩn mực ở đâu cũng vậy, nhưng Vệ Hoài làm gì có nhiều thời gian đến chuyên tâm làm những việc này, muốn kiếm ăn, chỉ có thể tranh thủ thời gian, nghĩ mọi cách tìm tòi kỹ năng của mình
Ý nghĩ của hắn cũng không tệ, đảm bảo độ chính xác, rồi luyện thành thói quen, không ngừng tăng tốc độ bắn tên, để có thể bắn trúng mục tiêu một cách dễ dàng
Điều này cũng tương tự đạo lý hắn đã luyện súng trong thời gian gần đây
Từ một góc độ khác mà nói, đây cũng là quá trình một người dùng trực giác ngắm bắn phải trải qua, mỗi người thợ săn bắn cung, chắc chắn đều có quá trình tính toán bắn và không ngừng tăng độ thuần thục
Chỉ là, những thợ săn thành thục, trải qua nhiều tình huống, chỉ cần nhìn là bản năng có phản ứng tương ứng
Vệ Hoài hiện tại còn cách rất xa, dù xem như tìm được phương pháp của riêng mình, miễn cưỡng có thể bắn trúng, nhưng chính hắn biết rõ, cách Mạnh Xuyên vẫn còn xa lắm
Hắn tin rằng, chỉ cần có thời gian mà luyện tập, một năm không được, vậy hai năm, luôn sẽ đạt được
Mạnh Xuyên lúc này lại trộm nhìn hắn: "Không được..
Ta nhìn kiểu gì cũng thấy sau này ngươi sẽ là một thợ săn rất giỏi, phải làm cho quan hệ thêm thân thiết mới được, sau này còn nhờ vả
Mạnh Thọ An bên cạnh nhìn Mạnh Xuyên, cười: "Lại bày trò gì đấy
Mạnh Xuyên không để ý tới, cười hề hề nhìn Vệ Hoài: "Em trai à, cái khẩu súng Mosin-Nagant, anh có dạy chú em cách bắn không
"Còn phải nói à, dạy rồi
Vệ Hoài khẳng định gật đầu, khi hắn luyện súng trường Mosin-Nagant, người hỏi Mạnh Thọ An là chính, nhưng Mạnh Xuyên cũng chỉ dẫn không ít, đây là điều không nghi ngờ, chỉ là lời của Mạnh Xuyên, so với Mạnh Thọ An, khiến hắn thấy như có ý đồ
"Anh hỏi nữa, có phải cung tên cũng do anh dạy không
Mạnh Xuyên lại hỏi
Vệ Hoài lần nữa gật đầu: "Đương nhiên, tuy chỉ là mấy câu, nhưng rất có lý, chưa kể cây cung em đang tập cũng là anh cho mượn
"Chú mày nhận là được
Mạnh Xuyên cười hắc hắc: "Vừa dạy chú mày dùng súng, lại dạy dùng cung, gọi một tiếng sư phụ, cũng đâu thiệt thòi gì
"À..
thì ra là giở trò này
Mạnh Thọ An cười và huých vào người Mạnh Xuyên
Sư phụ
Vệ Hoài hơi sửng sốt, sau khi hiểu ra, đây là cách Mạnh Xuyên nói để tăng thêm tình cảm, lập tức cũng cười
Ngẫm lại một chút, một tiếng sư phụ này thật là nên gọi
Có một câu chuyện xưa kể rằng: Ở đời việc gì chẳng do thầy, ở đời việc gì chẳng do trò
Câu nói này Vệ Hoài nghe người đời trước kể lại, đại khái ý tứ là, chỉ cần ngươi không biết mà người ta biết, vậy người ta chính là sư phụ của ngươi
Mặc dù ngoài miệng không mấy bằng lòng thừa nhận loại chuyện này, nhưng trong lòng lại tán thành điều đó
Trong lòng hắn, đối với câu châm ngôn này vô cùng tán thành
Vệ Hoài đến Bắc cảnh nơi này, tiếp xúc với người cũng không nhiều, nhưng điều đó không hề ngăn cản việc hắn xác định vị trí quan trọng của Mạnh Thọ An và Mạnh Xuyên trong lòng mình
Một người dùng súng giỏi, một người bắn cung tài tình, cái bản lĩnh đi săn theo dấu vết cũng cực kỳ lợi hại
Những ngày này, họ đã cho hắn nhận biết các loại động vật hoang dã, dạy cách sử dụng súng và cung tên, truyền thụ rất nhiều thứ cho hắn
Đối với Vệ Hoài, những thứ này đều là nền tảng để hắn cắm rễ ở Bắc cảnh, là kỹ năng để hắn dựa vào đó mà sinh tồn
Gọi một tiếng sư phụ, đó là điều quá đúng đắn, huống chi về sau khi đi vào núi, còn rất nhiều thứ, rất nhiều chuyện cần phải thỉnh giáo, tuyệt đối sẽ không chịu thiệt
Ngay cả Mạnh Huy, cái thằng nhóc choai choai, dạy hắn xiên cá bắt cá, hắn cũng nguyện ý gọi một tiếng sư phụ, huống hồ là Mạnh Thọ An và Mạnh Xuyên
Thấy Vệ Hoài không lập tức đáp ứng, Mạnh Xuyên ở bên cạnh ra sức khuyến khích: "Sao, vẫn không muốn gọi phải không
Thế này đi, ngươi chỉ cần gọi một tiếng sư phụ, ta sẽ cho ngươi một món đồ tốt
Vệ Hoài vốn định gọi rồi, giờ nghe hắn nói kiểu này, ngược lại tò mò: "Thứ gì tốt
Mạnh Xuyên chỉ nhìn hắn: "Ngươi khỏi cần quan tâm là thứ gì, ngươi chỉ cần nói ngươi có gọi hay không
"Gọi, nhất định phải gọi
Vệ Hoài đứng dậy, đến một bên lấy bầu rượu, đổ đầy rượu vào vỏ cây hoa của Mạnh Thọ An và Mạnh Xuyên, trong chén của mình cũng rót đầy, bưng lên: "An ca, Xuyên ca, ta lẻ loi một mình, lưu lạc đến trong núi này, là các ngươi đã cứu ta, những ngày này, nhận được sự chăm sóc của các ngươi, lại được truyền thụ không ít kinh nghiệm săn bắn, các ngươi tuổi tác đều lớn hơn ta một chút, cho nên ta cố gắng nghiêm mặt, gọi các ngươi một tiếng anh, nhưng ở trong lòng ta, một tiếng anh này còn chưa đủ để diễn tả hết lòng cảm kích trong ta
Đối với ta, các ngươi đều là ân nhân của ta, lại càng sớm đã là ân sư truyền dạy
Hai vị sư phụ, chén rượu này, ta xin mời các ngươi
Một câu, nói ra tình cảm chân thành tha thiết
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.