Trở lại đội thợ săn không được mấy ngày, Mạnh Thọ An lại là đàn ông góa vợ nuôi con một, trong nhà ván gỗ lỏng lẻo cần thu dọn đồ đạc cũng không có gì nhiều, chỉ là chút thịt muối mang từ trên núi về, lương thực cùng rau dại phơi khô, còn có chút da hươu dùng làm đệm giường, quần áo cùng mấy tấm da hươu Mạnh Thọ An để lại cho Vệ Hoài mùa đông năm sau làm áo da
Vệ Hoài chẳng mấy chốc liền thu xếp đồ đạc ổn thỏa, còn lại, lúc chạy có thể tiện tay xách đi
Mạnh Xuyên vào lúc nhá nhem tối ngày hôm sau, xách mấy bình rượu Ngọc Tuyền tới, vừa vào cửa đã nói: "Ngươi đi lần này, xem như không còn mấy cơ hội tìm ngươi ăn chực, tối nay, phải làm một trận ra trò, hai anh em ta uống một bữa
Vệ Hoài cười: "Có gì đâu mà làm, cũng chỉ có nhiêu đó đồ thôi
"Thì không phải, cùng một loại đồ, người khác nhau làm, mùi vị luôn khác, ta là thích món ăn của ngươi làm, còn ngon hơn vợ với mẹ ta làm nữa
Mạnh Xuyên vừa đặt bình rượu xuống bàn, liền leo lên giường
"Ta đây luộc rau nấu canh qua ngày, tự dưng bị ngươi nói thành cao lương mỹ vị
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vệ Hoài thở dài, nhảy xuống giường: "Được rồi..
Chờ đấy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn đi ra ngoài, chọn ít thịt heo rừng, nấu một nồi bún thịt hầm, thêm ít rau dại, nấm, gia vị chỉ có nước tương các kiểu, nêm đậm chút
Bận rộn một hồi lâu, mang chậu thức ăn lên bàn
Tuyết đã tan gần hết, chỉ còn lại chút tuyết đọng ở chỗ có bóng râm, chỗ tối tăm trong sông vẫn còn chút băng, nhưng sương thì vẫn thường xuyên xuất hiện, làm người ta thấy lạnh
Vệ Hoài cũng muốn xào món gì đó khác để nhắm, nhưng mấy món đó nhanh nguội lắm, vẫn là mấy món sền sệt nhiều nước như thế này, nấu nhừ nhừ mới hợp, ở một phương diện nào đó thì cũng giống lẩu của đất Thục, chỉ là lẩu ăn nhờ nước chấm, còn món hầm thì không cần
Món hầm không có cầu kì như lẩu, nhưng sự thô ráp lại có cái ngon riêng của nó
Ăn lẩu mà bỏ hết sự cầu kỳ, bỏ hết mọi thứ vào nồi rồi nấu lên, thì cũng chẳng khác gì món hầm cả
Đồ ăn vừa lên, Mạnh Xuyên nhảy xuống bếp lò lấy chén đũa, rót rượu, rồi bắt đầu ăn luôn
Cái tính tình thẳng thắn này, Vệ Hoài không để ý chút nào, ngược lại còn rất thích
Hắn khẽ hỏi Thảo Nhi muốn ăn gì, sau đó gắp cho nàng vào chén vỏ cây, mình cũng gắp vài món ăn, rồi nâng chén rượu ra hiệu với Mạnh Xuyên, mình uống một ngụm trước
Vệ Hoài phát hiện mình có vẻ như đã bắt đầu thích uống rượu
Một ngụm cay xộc lên cổ họng, nhăn mặt uống xong, nén cái sự khó chịu, để rượu như lửa đốt ở bụng dưới, sau đó từ từ phun ra, dường như có thể mang theo những phiền muộn khó chịu trong lòng cùng ra hết, cả người sẽ sảng khoái hơn nhiều
Mạnh Xuyên cũng uống một ngụm, gắp miếng nấm vào chén của Thảo Nhi, hỏi Vệ Hoài: "Dạo này Thảo Nhi thế nào
"Vẫn như trước thôi, không nói gì, chỉ là thường hay ra cửa, nhìn ngó xung quanh, ngó rất lâu
Vệ Hoài lắc đầu
Tin đồn luôn có, chuyện cũng không thể giấu được, Thảo Nhi sang năm coi như đã bốn tuổi, sẽ không có chuyện gì cũng không hiểu
Hắn có thể thấy được sự cô đơn, sợ hãi trên mặt của Thảo Nhi, biết nàng đã hiểu rõ mọi chuyện, chỉ là không nói ra mà thôi
Hắn tiếp tục nói: "Chuyện này, ta thực sự không giúp được gì, có một số vết thương chỉ có thể chậm rãi để thời gian làm lành, có thể làm chính là cố gắng đối tốt với nàng thôi
Mạnh Xuyên thở dài: "Ta cũng không nghĩ, chuyện lại xảy ra đột ngột như vậy
Hắn dừng một chút, rồi nói tiếp: "Sắp đến kỳ hươu mang thai rồi, mấy ngày tới đội săn cũng sẽ tổ chức đi săn, săn hươu có thai, chắc là đi hơn nửa tháng gì đó
Chuồng ngựa thì không có nhiều người, có lão Mã quan, họ Cát, là người Ngạc Luân Xuân, là tay chăm ngựa cừ khôi, nghe cha ta nói trước kia cũng là một tay săn giỏi, vốn là một người rất tốt, nhưng một lần đi săn bị chó sói cắn phế chân, tính tình trở nên cổ quái, khó gần, khi đi nhớ mang mấy bình rượu này cho hắn, hắn thích uống rượu, ở chung với hắn thì học được không ít thứ, nhất là về bẫy
Ngoài ra, trong chuồng ngựa còn có một nam hai nữ ba thanh niên trí thức, hồi mới đến thì mỗi người như sinh viên, sợ bọn họ không làm được việc nặng tốn sức, nên điều mấy người đến chuồng ngựa, là dân làm công tác văn hóa ấy mà, cũng chỉ để trông chuồng ngựa cho công xã thôi, thanh niên trí thức nam thì khỏi nói, còn hai nữ thanh niên trí thức kia thì ngươi nên tránh xa chút, một khi bị dính vào, chúng sẽ nghĩ đủ mọi cách vơ vét lợi ích từ chỗ ngươi đấy
Ở trạm kho số 18 kia, có một tên thủ kho cấu kết với bọn nó, nghĩ đủ mọi cách để kiếm dầu đậu nành, bị đuổi việc rồi, đưa đi cải tạo lao động rồi đấy
Lúc đầu có năm thanh niên trí thức ở đây, nhưng Tết vừa rồi một cặp vợ chồng thanh niên trí thức kia xin phép về bên kia rồi, bên đó có việc, không quay lại, nên cha ta mới tranh thủ cho ngươi được cơ hội này đấy, dù sao còn hơn là đi làm ruộng nhiều
Kỳ hươu mang thai, đúng như tên gọi, là thời điểm săn hươu mang thai, hươu con đương nhiên được dùng để nấu cao hươu thai, một loại dược liệu quý
Người Ngạc Luân Xuân có bốn mùa săn bắn, tháng hai đến tháng tư là kỳ hươu có thai, tháng sáu đến tháng bảy là kỳ nhung hươu, nhung nai sừng tấm Bắc Mỹ, tháng chín đến khi có tuyết rơi là kỳ hươu đuôi trắng, sau khi có tuyết rơi là thời điểm săn da và thịt, mấy mùa này gọi chung là hồng vây kỳ, là thời điểm vàng để săn bắn
Đôi khi, Vệ Hoài cảm thấy rất nực cười, một mặt thì có quy định đi săn không đánh thú cái đang mang thai, không đánh con non, nhưng vì muốn bán lấy tiền dược liệu, da lông, lại vẫn bám lấy hươu mà không buông tha
Đây là bắt cả hươu sừng đỏ, hươu sao, nai sừng tấm Bắc Mỹ các loại động vật, mỗi năm đều bắt rất nhiều
Còn nói về hồng nhạn, thiên nga là loài có đôi có cặp không nên đánh, nhưng thật ra khi đến trạm 18, hắn vẫn thấy người Ngạc Luân Xuân đi săn mang theo ngỗng trời, thiên nga về
Lúc còn ở trên núi, Vệ Hoài đã thấy trên trời có đàn ngỗng trời, thiên nga bay về, đây là cảnh tượng hiếm thấy ở đất Thục
Quy củ dù gì cũng là quy củ, những thứ cổ hủ cũ kỹ cũng bỏ đi gần hết, tất cả đều chỉ vì kiếm lợi nhiều hơn mà thôi
Trạm kho lương số 18, trước khi vào trạm 18 mấy ngày, hắn đã biết địa điểm đó, nơi chứa quân lương
Quân lương mà cũng dám nhòm ngó, không bị thu dọn mới là lạ
Còn về phụ nữ, vẫn chưa đến lúc phải nghĩ đến, Vệ Hoài trong lòng đều có tính toán của mình
Vệ Hoài hiểu rõ: "Xuyên ca, huynh đã nói giúp ta không ít với chú rồi
Mạnh Xuyên cười: "Anh em mà
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vệ Hoài gật đầu: "Những gì huynh dặn ta đều nhớ rồi, sau khi mọi chuyện ổn thỏa ta sẽ đi cảm ơn bác trai
Ăn xong bữa cơm, Mạnh Xuyên cũng không nán lại lâu mà về ngay
Vệ Hoài dọn dẹp nồi niêu xong xuôi, cho Than Đen ăn cháo ngô nấu chín, rồi đi ngủ sớm, thời gian qua nó cũng lớn tướng hơn không ít, theo như cách nói của Mạnh Xuyên, chó cỏ lớn rất nhanh, chỉ cần nửa năm là đã có thể trưởng thành, có thể dẫn lên núi rồi
Sáng sớm hôm sau, Mạnh Xuyên vội vàng lái xe cải tiến hai bánh tới, giúp Vệ Hoài đem đồ đạc lên xe, vội vã cùng nhau đi về phía Bắc, đi dọc đường đất tầm bảy tám dặm thì đến một khúc sông trong núi
Con sông rộng mười mấy mét, hai bên là đầm lầy rộng lớn, đầy bọt khí, cùng những triền dốc cỏ dài, rừng thưa thớt, mấy chục con ngựa đang tản bộ trong đó
Ngay chỗ lũng núi hơi cao, có vài căn nhà cùng vài dãy chuồng ngựa
Xe một mạch đi vào chuồng ngựa, thấy hai người phụ nữ đang giặt đồ bên sông, phía trên có một thanh niên trí thức đeo kính đang trải lưới bắt cá bên sông
Thấy Vệ Hoài và Mạnh Xuyên tới, hai nữ thanh niên trí thức đứng dậy nhìn ngó, không biết đang lẩm bẩm gì, còn thanh niên trí thức nam thì vội vàng chạy tới đón
"Chỗ này các ngươi thiếu người, người em này của ta là do công xã phái tới đây làm việc
Vệ Hoài đi lên, đưa giấy báo cáo do Mạnh Chấn Bang mang về cho thanh niên trí thức nam
Thanh niên trí thức nam nhận lấy xem một chút, lập tức cười nói: "Có thêm người thì tốt quá rồi, chứ không thì đợi nữa tháng nữa ngựa đẻ con, rồi cắt cỏ chăn gia súc, có mỗi mấy người tụi ta không xuể mất
Chào cậu, tôi họ Tào, tên Hoàng Khuê, ở đây phụ trách sắp xếp công việc hằng ngày và làm ghi chép các thứ
Anh ta đưa tay ra bắt
Vệ Hoài hơi ngạc nhiên một chút, cách bắt tay này hắn từng thấy, cũng đưa tay bắt một cái, có chút cười: "Tôi tên An Ba, tên Hán là Vệ Hoài, về sau mong được chiếu cố
Tào Hoàng Khuê nghiêng đầu nhìn Thảo Nhi đang ngồi trên xe cải tiến hai bánh: "Còn cô bé này..
"Nàng tên An Bố Luân, tên Hán là Mạnh Thảo Nhi
Về sau sẽ ở cùng tôi tại chuồng ngựa
Vệ Hoài nói ngắn gọn một câu, quay người thì thấy Thảo Nhi đang có vẻ hơi lúng túng, hắn ôm nàng xuống xe, đưa tay nắm lấy tay nàng
Thảo Nhi bám chặt vào chân Vệ Hoài, nửa trốn sau lưng hắn, đưa tay kéo áo da của Vệ Hoài, đánh giá thanh niên đeo kính
"Mạnh Thảo Nhi..
cái tên này hình như đã nghe ở đâu rồi thì phải..
Tào Hoàng Khuê đầu tiên hơi nhíu mày, đột nhiên lại giãn ra: "Ta nhớ ra rồi, nàng chính là cái người..
mấy hôm trước..
Không cần hắn nói ra miệng, Vệ Hoài liền hiểu ngay: "Ta ở đâu
Chú ý tới ánh mắt Vệ Hoài lập tức trở nên sắc bén, Tào vàng khuê rõ ràng run lên, nhìn lại Mạnh Xuyên, phát hiện hắn cũng không có vẻ mặt gì tốt, ý thức được mình không nên nhắc đến chuyện này, vội vàng ngậm miệng, ngược lại cười khan nói: "Đi thôi, ta dẫn ngươi qua
Vệ Hoài nắm tay Thảo Nhi, theo phía sau, hướng về phía mấy gian nhà gỗ kiểu lăng ở trong vịnh núi đi tới, tiện thể giới thiệu với Vệ Hoài mấy gian phòng, gian nào là nhà kho, dùng để chứa bã đậu, ngô các loại đồ ăn, gian nào bên trong để muối thô, gian nào là phòng công cụ, gian nào là nơi làm việc
Sau đó, dừng lại trước một gian nhà gỗ kiểu lăng: "Về sau ngươi ở chỗ này, trước kia là chỗ ở của một đôi vợ chồng thanh niên trí thức chín giới, là thanh niên trí thức từ Thượng Hải tới, chúng ta ở đối diện
Công việc của chúng ta rất đơn giản, bây giờ còn chưa có cỏ non, mỗi ngày việc phải làm là cắt cỏ, trộn thức ăn, nuôi ngựa, dọn dẹp lều, thỉnh thoảng cho ngựa ăn muối, còn phải thường xuyên ra đồng cỏ đi dạo, tìm ngựa đi lạc về
Ờm, chuyện khác, đợi có ta sẽ sắp xếp
"Gian phòng kia đã lâu không ai ở, hôm nay ngươi tự mình dọn dẹp một chút, từ hôm nay trở đi, ngươi coi như bắt đầu làm việc, làm xong thì cứ đi lại xung quanh, làm quen một chút
Vệ Hoài gật đầu, trước dẫn Thảo Nhi vào nhà xem xét
Trong phòng bày biện đơn giản, ngoài một cái giường lò dựa vào bên trong nhất, thì ở cạnh giường còn có một bếp đất, ở giữa kê một cái bàn gỗ cũ kỹ đã nứt nẻ và hai chiếc ghế dài, ngoài ra thì có một cái tủ đựng đồ
Có vẻ như đôi vợ chồng thanh niên trí thức kia sau khi rời đi, đồ đạc trong phòng này đã bị lục lọi, khiến cho một mảnh bừa bộn, đồ dùng được thì chắc đã bị mang đi hết
Vệ Hoài cũng không để ý mấy thứ này, dẫn Thảo Nhi đi ra, với sự giúp đỡ của Mạnh Xuyên đưa đồ đạc từ xe cải tiến hai bánh xuống
Dỡ xong đồ, Mạnh Xuyên vỗ tay phủi bụi: "Này ông bạn, ngươi ở đây cứ yên tâm làm việc, ta phải về chuẩn bị đi săn
Vệ Hoài cười với hắn: "Xuyên ca, ngươi cứ bận việc của ngươi, chỗ ta không cần lo lắng, lúc nào rảnh tới, ta mời ngươi uống rượu
"Được đấy
Mạnh Xuyên cười hở cả hàm răng, vội vã kéo xe cải tiến hai bánh đi về
Vệ Hoài nhìn theo bóng hắn đi xa, cũng vào phòng, bắt đầu động tay thu dọn
Vốn hắn là người chịu khó, mấy chuyện này không có gì phức tạp, cũng không cần để ý quá nhiều, chỉ bỏ ra hơn nửa giờ liền thu xếp phòng ốc cũng kha khá, mang đồ vào sắp xếp cẩn thận
Xem như bắt đầu cuộc sống làm quan nuôi ngựa của hắn
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)