Hai người đem thuyền vỏ cây kéo đến trang trại ngựa biên giới phơi trong bụi cỏ, vừa mới chuẩn bị quay về lấy đèn bão, rìu và dắt ngựa, liền nghe phía sau truyền đến tiếng sột soạt, quay lại nhìn thì thấy một bóng đen lớn đang lao nhanh tới
Không ai khác chính là Than Đen
"Con chó ngốc này đúng là đen đủi, còn không kêu tiếng nào, nếu không có trăng sáng thì có mà biết lúc nào nó đã bổ nhào tới gần mình rồi
Lão Cát đưa tay sờ Than Đen, nhưng nó lại né sang một bên: "Hứ, còn không cho đụng vào, quá mất mặt, mấy ngày nay nó ăn thịt do ta săn về không ít đâu
Vệ Hoài cười cười, theo thói quen xoa đầu Than Đen đang nhào tới mình, rồi cùng Lão Cát dắt Than Đen trở về
Giống chó săn Ngạc Luân Xuân trong quá trình huấn luyện đi săn lâu dài đã hình thành đặc tính không dễ sủa, có lẽ là do ở trong núi lâu, bị mấy con chó săn của Mạnh Chấn Bang ảnh hưởng, Than Đen cũng rất ít khi kêu, gặp tình huống thường chỉ phát ra tiếng gừ gừ cảnh báo, thêm vào bộ lông đen nhánh khiến nó ẩn mình trong đêm rất khó bị phát hiện
Nhưng Vệ Hoài thấy, đây không phải là chuyện gì xấu, cứ đen như thế cũng hay
Về đến trước cửa nhà gỗ của mình, lúc mở cửa Vệ Hoài cố ý khẽ khàng để tránh phát ra tiếng kêu cót két khó nghe, sau khi vào trong, anh mò mẫm bật diêm đốt đèn dầu, thấy Thảo Nhi đang cuộn tròn ngủ trên giường, chăn bông trên người bị đá sang một bên từ bao giờ
Anh vội vàng đến kéo chăn lại cho cô
Thảo Nhi rất nhạy cảm, chỉ một động tĩnh nhỏ cũng đủ để cô tỉnh giấc, lập tức xoay người ngồi dậy, cảnh giác nhìn Vệ Hoài, nhận ra người quen cô mới dụi dụi mắt, nhẹ giọng hỏi: "Chú à, có phải trời sắp sáng rồi không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vệ Hoài nhỏ giọng trấn an: "Trời còn lâu mới hửng, ta và Cát đại gia lên núi, săn được một con nai sừng tấm Bắc Mỹ, còn nhiều việc phải làm, ở ngay bờ sông đó, cháu ngủ tiếp đi
Thảo Nhi gật gật đầu, lại chui vào chăn ngủ tiếp
Vệ Hoài lấy đồ dùng, cùng lão Cát ra chuồng ngựa dắt ngựa, cùng nhau đến bờ sông
Họ cặm cụi làm đến lúc rạng đông mới lột da nai sừng tấm Bắc Mỹ, xẻ thịt thành tám miếng lớn rồi vác về
Nhặt được nhung hươu, roi hươu các thứ đáng tiền đưa vào phòng Vệ Hoài, để lại chừng 50 kg thịt, còn lại chất lên xe cải tiến, Lão Cát vội vàng chở đến cho đội thợ săn giữa sớm mai
Vệ Hoài còn nhiều việc phải làm, anh lấy hơn 50kg thịt xẻ đầu cho vào nồi gang lớn đun, sau đó hun khói phơi khô để bảo quản
Về phần nhung hươu, roi hươu, mũi hươu, tim hươu các thứ, Vệ Hoài vẫn chưa biết cách sơ chế bảo quản, phải đợi lão Cát về hướng dẫn đã rồi tính
Cả buổi sáng bận túi bụi
Nhưng trước đó, Vệ Hoài mỗi người cho ba thanh niên trí thức 5kg thịt nai sừng tấm Bắc Mỹ
Số thịt nai còn lại đều đưa hết cho đội thợ săn, Vệ Hoài biết chuyện mình cùng lão Cát đi săn nai sừng tấm Bắc Mỹ không giấu được, nhưng dù sao mình cũng làm việc ở trang trại ngựa, cũng gánh trách nhiệm canh giữ trang trại, ban đêm bỏ trang trại đi săn là làm việc riêng, mặc dù thường xảy ra, phần lớn thời gian không ai so đo, nhưng nhỡ có ai đi báo thì lại là chuyện khác, không khéo lại gây phiền phức
Nên chỗ thịt đó, xem như tiền bịt miệng bọn họ
Cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn mà
Vệ Hoài và lão Cát quá bận rộn, động tĩnh không nhỏ nên cả ba người kia đều ra xem, biết hai người họ săn được nai sừng tấm, sớm đã thèm thuồng vô cùng
Nai sừng tấm cũng là một loại hươu, đúng là đồ tốt
Trong các loài thú hoang, hươu là loại vật quý nhất, thai hươu, nhung hươu, dái hươu, đuôi hươu, gân hươu, tim hươu, máu hươu… đều là dược liệu quý, giá trị kinh tế tương đối cao
Gặp Vệ Hoài chủ động đưa thịt cho, ba người vừa ngạc nhiên, vừa rối rít cảm ơn, vui mừng đón nhận
Thế là ổn thỏa rồi
Lão Cát về sớm, quay lại chuồng ngựa dỡ xe cải tiến rồi lập tức vào nhà gỗ của Vệ Hoài: "Chuyện xong xuôi rồi, chỗ thịt kia ta đổi hết thành tiền rồi
"Không phải đổi ra công điểm sao
Vệ Hoài có chút choáng váng
Lão Cát cười hớn hở: "Ta nghĩ rồi, đổi ra công điểm làm gì, mình làm việc ở trang trại ngựa thuộc về đơn vị công xã rồi, chứ có phải ở đội săn bắn đâu, đổi tiền vẫn tốt hơn… Ta đến chỗ đội trưởng đội săn bàn bạc, hắn đồng ý ngay, lấy giá 1 hào 5 tiền 5 lạng, số thịt đem đến khoảng 680kg, bỏ số lẻ đi, cho mình đúng 100 đồng
Một trăm đồng
Tim Vệ Hoài đập thình thịch, chỉ bằng số thịt đó mà kiếm được nhiều tiền hơn cả bán da hổ, mật gấu chó
Mà đấy là còn chưa kể đến nhung hươu, roi hươu
"Hắn dễ dàng đồng ý vậy sao
"Người ta sao không đồng ý, chỗ thịt kia về tay hắn vẫn có lợi, có thể bán cho các đội sản xuất khác, bán cho nhà ăn công xã hoặc liên hệ các cơ quan đơn vị công xã để bán giá cao hơn một chút, hắn ra bán là chuyện công với công thôi mà
Với cả người Ngạc Luân Xuân ta tuy xuống núi định cư nhưng vẫn thích ăn thịt, cả năm lượng tiêu thụ rất lớn, bán cho mấy người xã viên cũng được mà
Có lợi, người ta đương nhiên là thích rồi
Đội thợ săn nhà mình đi săn mỗi lần thu hoạch không ít, có khi còn săn được mấy con nai sừng tấm, hươu, lợn rừng các thứ, đội săn các nhà chia một phần, phần còn lại là bán cho công xã hoặc đội sản xuất khác, vẫn toàn làm như vậy
Đổi thành tiền thì ít đi chút, nhưng dù sao cũng còn hơn là giao cho công xã để cho người ta phân nhau, nếu không phải ta với ngươi hai người ăn không hết thì ta cũng chả nỡ mang bán làm gì, toàn đồ tốt đấy
Lão xem như đang nhờ người ta giúp, nên nhường chút lợi cho người ta, Vệ Hoài cũng hiểu ra
Lão Cát kéo ghế dài ngồi xuống, lấy tiền từ trong ngực ra, đếm mấy tờ đại đoàn kết đưa cho Vệ Hoài: "Hắn còn nói, sau này mà có chuyện này nữa thì cứ tìm hắn
Vệ Hoài gật gật đầu, đếm tiền thấy là bảy tờ đại đoàn kết: "Sao đưa nhiều thế
"Ta một ông già què chân, dắt ngươi một chuyến, súng cũng chả nổ một phát, chỉ đi nhặt đồ thôi, chỗ này đưa ngươi thì ta đã là ăn bớt của ngươi rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Bác trai, nếu không phải bác dẫn cháu đi thì cháu cũng chả săn được con nai này
"Đừng có lắm lời..
Cháu còn có con bé Thảo Nhi phải trông nữa
Đã là đàn ông thì thẳng tính vào, đừng lằng nhằng, cầm lấy đi
Thấy Lão Cát đã nói vậy, Vệ Hoài không nhiều lời, nhận tiền: "À phải, cháu có đưa mỗi người ba thanh niên trí thức khoảng 5kg thịt..
để bọn họ không đi mách lẻo với công xã
Lão Cát nghĩ nghĩ: "Cũng phải để cho chúng nó một ít
Hai người nói chuyện đôi câu, tranh thủ thời gian lo làm lán, nấu một nồi thịt nai sừng tấm ăn một bữa cơm thịt bằng tay xem như ăn sáng
Chỗ thịt còn lại nấu lên, rồi dựng rèm ngải ở ngoài để hun khói, phơi khô, tránh ruồi nhặng bu vào sinh giòi
Lão Cát thì cẩn thận dùng băng gạc quấn hết nhung hươu, treo lên phơi ngoài nắng, còn cả roi hươu và gân hươu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Máu tim hươu cũng được lão Cát đựng vào bát vỏ cây, bọc bằng băng gạc phơi bên ngoài cho khô, còn mũi hươu thì để trên bếp đất chỗ ống khói, kê miếng vỏ cây lên trên để đợi khô tự nhiên mà bảo quản
Thêm vào đó là cả một tấm da nai sừng tấm Bắc Mỹ to tướng, thuộc da xong thì căng ra trên đống củi mà phơi, thứ này có thể dùng may quần áo, làm giày da hươu, rất hữu ích
Nhưng thứ mà Vệ Hoài vẫn nhớ nhất chính là cái bụng hươu lớn kia
Lão Cát vốn bảo để cho chó ăn, nhưng Vệ Hoài thấy đây là món ngon, làm sạch sẽ, dù là dùng nhúng lẩu hay hầm đều là mỹ vị, thế là anh giữ lại
Bụng hươu được Vệ Hoài dùng nước sạch rửa đi rửa lại mấy lượt, sau đó cho thêm chút muối hạt và bột ngô vào, chà xát kỹ lưỡng mấy lượt rồi xem như sạch, giữ lại một phần ăn tối, phần còn lại thì buộc vào dây cỏ để treo bên ống khói phơi khô, xem như là để dành, lúc nào muốn ăn thì chế biến
Loay hoay từ sáng đến giờ cuối cùng cũng xong xuôi
Đến lúc hai người lùa đàn ngựa ra bãi chăn thả thì cũng là lúc cả hai có thể đi ngủ, cả một đêm làm việc vất vả khiến cả hai mệt gần chết
Những ngày sau đó, hai người đơn giản trở thành cú mèo, ban ngày tìm chỗ ngủ, tối đến thì lại lên thuyền đi săn
Chỉ là đã bốn ngày liên tiếp, mà vẫn không có chút thu hoạch nào
Lão Cát lại dẫn Vệ Hoài đi xem bãi liếm muối mà mình đã đặt, ngồi chờ ba đêm cũng không thấy bóng dáng con hươu nào, không khỏi có chút nản: "Tốn không ít muối rồi
Cái gọi là bãi liếm muối, chính là những nơi đất mặn ở bờ hồ hoặc bãi nước lớn
Vào ban đêm, động vật thường hay đến những nơi này uống nước, liếm chất muối trong đất
Ở những chỗ như vậy, thường có thể phục kích con mồi, trong số những con mồi này, hươu sao, hươu đỏ là khách quen, vào mùa hè chúng thích ăn muối
Nhưng bãi liếm muối trong núi không phải đâu đâu cũng có
Cho nên, người Ngạc Luân Xuân liền có cách thiết lập bãi kiềm
Chọn một vịnh núi có bãi cỏ, đem cây cối chặt hết và móc sạch, hướng vào bên trong bỏ một chút muối thô, sau đó khép lại chôn xuống đất, cũng rải chút muối xung quanh
Như vậy, gỗ bên trong muối sẽ theo hàm lượng nước trong đất bốc lên, từ từ tích trên mặt đất, cái này thành một bãi kiềm, có thể dẫn dụ hươu tới
Mỗi một thợ săn Ngạc Luân Xuân, đến mùa này, đều sẽ lên núi chọn chỗ để thiết lập bãi kiềm của mình, sau đó ngồi chờ đi săn
Tiện thể, đi theo lão Cát, Vệ Hoài cũng học được cách này, chỉ là nhìn cách lão Cát thiết lập bãi kiềm, ở xung quanh Trạm 18, e là không có tác dụng lớn
Chờ sau này mình lên núi đi săn, có thể đi vào trong núi xa hơn, tìm được nơi hươu hoạt động, ngược lại có thể sử dụng
Tối hôm đó, Vệ Hoài hỏi lão Cát có vào núi không thì lão Cát khoát tay: "Không đi, chỉ chèo thuyền thôi đã cho ta mệt bở hơi tai rồi, hơn nữa thời tiết này có biến, trăng không được sáng lắm, ban đêm cũng nhìn không rõ, cứ để vậy đi, đợi tháng sau trăng tròn hẵng hay
Vệ Hoài nghĩ ngợi: "Vậy ngươi ở nhà nghỉ ngơi, giúp ta trông Thảo Nhi, ta lên núi đặt cái bẫy thòng lọng gỗ vấp, ngày mai tranh thủ đi xem một chút, có bắt được không, mang về làm bữa
Hắn còn băn khoăn chuyện mai táng thuần Than Đen
"Vẫn là tuổi trẻ tốt, một bụng không hết sức lực
Đi đi, Thảo Nhi ta giúp ngươi chăm sóc, ngươi tự mình cẩn thận một chút
Lão Cát gật đầu đáp ứng
Mấy ngày nay lên núi, dọc theo dòng sông, thấy mấy chỗ lợn rừng cày xới còn mới, cũng thấy những lối đi quen thuộc của lợn rừng ven suối
Vệ Hoài ăn cơm tối xong, vác rìu lớn, mang theo dây thép, dây thừng dầu, vào rừng chọn những cây cỡ miệng chén chặt thành vài khúc, buộc vào dây thép làm thành bẫy thòng lọng gỗ vấp, thả bẫy gỗ xuống thuyền vỏ cây, rồi bắt đầu lên núi
Chỉ đặt bẫy thôi, cũng không mất của hắn bao nhiêu thời gian, trước mười hai giờ khuya, Vệ Hoài đã về tới
Hôm sau ra ngoài thả ngựa, Vệ Hoài dắt ra con ngựa đỏ thẫm hay cưỡi, tròng yên ngựa vào, để lão Cát dắt Thảo Nhi, trông chừng đàn ngựa, hắn một mình mang theo súng săn, hướng nơi đặt bẫy thòng lọng gỗ vấp đêm qua mà đi
Tới nơi xem xét, thấy mảnh đất kia, bị lợn rừng cày xới lên, có bẫy thòng lọng gỗ vấp bị kéo đi, không khỏi vui mừng, lập tức cưỡi ngựa, men theo dấu vết của bẫy gỗ bị lôi đi mà tìm
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý)..