1976 Dạo Chơi Săn Bắn Bắc Cảnh

Chương 93: Cầu còn không được




Sáng sớm hôm sau, lão Cát dậy còn sớm hơn Vệ Hoài một chút
Qua một gian nhà gỗ vách ván, đều có thể nghe thấy tiếng hắn lục đục trong phòng, không biết đang nghịch ngợm cái gì
Đợi Thảo Nhi thức dậy, Vệ Hoài dẫn nàng rửa mặt xong xuôi, bắt đầu thu dọn chăn nệm hành lý
Chỉ là chờ hắn thu xếp xong xuôi, vẫn không thấy người bên lâm trường Y Lâm đến đón
Ngược lại thấy lão Cát ra chuồng ngựa, dắt con ngựa đỏ thẫm, cho vào xe cải tiến hai bánh, đi ra đến trước cửa nhà gỗ
Vệ Hoài có chút không hiểu ra sao: "Bác trai, bác định đi đâu vậy
"Đi đâu
Lão Cát liếc mắt nhìn hắn: "Ta đi đưa người của lâm trường Y Lâm đấy
"
Vệ Hoài có chút ngớ người
"Gì mà '
hả, chỗ lâm trường Y Lâm trên núi, chính là nơi đóng quân của ta khi chưa xuống núi định cư, chỗ đất kia nối liền thôn Ngạch Nhĩ Mộc, tức là xã Hưng An bây giờ, ta quen lắm
Lão Cát nhếch miệng cười: "Mau chuyển đồ lên xe đi, cả mấy thứ trong phòng của ta nữa, cũng chuyển hết ra ngoài để lắp vào xe
"Bác cũng có đồ muốn mang đi
Vệ Hoài trong lòng hơi nghi hoặc, cố ý ra ngoài nhìn qua phòng lão Cát, thấy trong phòng chăn đệm hành lý gì đó, đều đã xếp vào rương gỗ đựng vỏ cây, cái gì cần buộc cũng đã buộc hết rồi
Hắn dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn lão Cát: "Một buổi sáng đã bắt đầu bày trò, là đang thu dọn đồ à..
Chỉ là đưa con đến lâm trường Y Lâm, bác đi theo làm gì
"Đi cùng con đến lâm trường Y Lâm chứ sao
Lão Cát móc từ trong ngực ra mấy thứ, đưa cho Vệ Hoài
Vệ Hoài cầm lấy xem, toàn là giấy tờ thủ tục đến lâm trường, giống với thủ tục của mình: "Vậy thì, hôm trước buổi sáng bác cưỡi ngựa ra ngoài một chuyến, là đi lo liệu mấy thứ này
Lão Cát gật đầu: "Ta đến tìm xã trưởng nói chuyện, định đi theo con, hắn đồng ý rồi
An Ba, đừng có chê ta là ông già què chân, người ta còn cứng cáp lắm, vẫn còn sống thêm được vài năm, không nói cái gì khác, đi theo con đến lâm trường, giúp con chăm sóc Thảo Nhi cũng tốt
Ở chung với nhau cũng khá lâu, ta thấy mấy món cơm con làm, ta đều ăn quen rồi, biết đâu còn có thể giúp con chút việc, ít nhiều gì cũng có thể nương tựa lẫn nhau
Ta chuẩn bị nương tựa vào con đó
"Bác trai, thật ra con thấy bác ở trang trại ngựa rất tốt, đi theo con lên lâm trường sẽ vất vả lắm..
Ở đây chăm ngựa, công việc của lão Cát cũng không tính là nặng, mỗi tháng mười mấy đồng tiền lương, chi tiêu của ông cũng ít, đủ dùng, chỉ là mấy dịp ngựa cái sinh con, ngựa thiến và lúc thu xâu ngựa mới bận một chút, còn không thì phần lớn thời gian chỉ là thả ngựa, đi dạo cùng đàn ngựa
Vào rừng núi thì lại khác rồi, theo kiểu 'tay làm hàm nhai', hắn sợ lão Cát không chịu nổi
"Đừng có lắm lời
Sao, còn chê ta già rồi hả
Lão Cát trợn mắt: "Sóng gió gì ta chưa từng trải qua, nói không chừng ta đến lâm trường còn thoải mái hơn ở đây, đấy mới là nơi để con 'đại điêu' ta tung hoành, ở trang trại ngựa thì ta có thể làm gì
Mỗi ngày cứ đi theo đàn ngựa tới tới lui lui, chả có sức lực gì cả
"Con nào dám chê ạ, còn nhiều điều bác chưa dạy cho con mà, cầu còn không được
Vệ Hoài nghĩ ngợi thấy cũng hay, có lão Cát giúp trông nom Thảo Nhi, còn có thể thường xuyên hỏi kinh nghiệm, xử lý ngựa, cũng có thể giúp mình bớt chút tâm


có rất nhiều cái lợi
Hắn nhếch miệng cười: "Nương tựa con thì nương tựa con, cùng lắm thì con nuôi bác
Hắn nhớ lại, lão Cát từng nói với hắn câu nói đó: Lâu lắm rồi không có cảm giác gia đình..
Có lẽ từ trước đó, lão Cát đã có ý định sống chung với Vệ Hoài rồi
Lão Cát cũng cười hề hề: "Ta chờ đúng câu này của con đó
Sau đó, ba người bắt đầu chuyển đồ từ trong nhà lên xe, Thảo Nhi cũng chạy ra chạy vào theo giúp một tay những đồ mà mình có thể nhấc được
Đối diện, hai nữ thanh niên trí thức ở một bên nhìn, trên đầu Tào Kim Khuê băng bó rất chặt cũng đang nhìn ra cửa sổ, hai ngày nay hắn luôn không dám lộ diện trước mặt Vệ Hoài, nếu có gặp cũng lảng tránh rất xa
Đồ đạc không nhiều, chẳng bao lâu thì đã chất đầy xe, vội vàng xuất phát
Kéo xe vẫn là con ngựa đỏ thẫm mà Vệ Hoài đã cưỡi trước đó
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đến bờ sông, Vệ Hoài không quên hai chiếc thuyền vỏ cây hoa đã mua với giá mười đồng, đều buộc vào xe cải tiến, mang đi cùng, đương nhiên, còn có con ngựa lùn đạp tuyết vẫn chưa thuần phục
Khi buộc thuyền vỏ cây hoa xong, Vệ Hoài hỏi một câu: "Bác trai, bác nói là đưa con đi, vậy con ngựa đỏ và xe cải tiến này xử lý sao
Lão Cát nghiêng mông, ngồi lên xe cải tiến: "Xử lý sao
Ta bỏ tiền mua lại từ hôm trước rồi, ngựa với xe đều là đồ của chúng ta, lên đến lâm trường Y Lâm, con không có con ngựa để cưỡi xuyên núi thì làm sao được
Bắt được con mồi thì con định cõng về hay khiêng
Cứ đi ra ngoài một chuyến thì cũng ít nhất mười hai mươi dặm, tất cả đều phải nhờ vào ngựa, thấy bình thường con vẫn quen cưỡi con ngựa đỏ này, ta liền chọn nó, tuy chỉ tạm dùng, nhưng cũng dùng được, đợi sang năm đầu xuân, con thuần được con đạp tuyết thì nó lại càng có ích, khi cần, chúng ta sẽ dắt thêm một con ngựa lên núi phụ khiêng đồ
"Vẫn là bác nghĩ chu đáo
Vệ Hoài ôm Thảo Nhi lên xe trước, mình cũng lên theo ngồi xuống, lão Cát hét một tiếng, con ngựa đỏ bắt đầu chạy chậm trên đường
Sau xe, ngựa đạp tuyết bị buộc dây cương vào sau xe, bên cạnh là Than Đen đang vui mừng chạy theo
Đến đường quốc lộ Tam Tháp, Vệ Hoài lại lên tiếng: "Bác trai, đến ven đường cho xe ngựa dừng lại
"Con muốn làm gì
Lão Cát khó hiểu hỏi
"Dù gì cũng phải đi rồi, con định dẫn Thảo Nhi đi thăm cha của Thảo Nhi một chút, vẫn chưa bái tế lần nào cả
Thảo Nhi đã biết hết chuyện rồi, Vệ Hoài cũng không muốn giấu diếm nàng, vẫn là phải đi thăm
Lão Cát gật gật đầu, cho xe ngựa dừng lại bên đường
Sau khi xuống xe ngựa, Vệ Hoài dắt Thảo Nhi lên ngựa, một mạch chạy nhanh, ra khỏi xã Trạm 18, dừng lại ở một cái thung lũng cách đó hai dặm
Thi thể Mạnh Thọ An đã được xã mang về, chôn cất tạm ở chỗ này
Nhìn đống đất cỏ nhỏ cô đơn kia, Vệ Hoài lại nhớ tới dáng vẻ Mạnh Thọ An mặc thần phục đêm tuyết, hắn bỗng cảm thấy, có lẽ khi ấy mới là lúc Mạnh Thọ An thoát khỏi gông cùm tâm hồn, được tự do nhất
Thảo Nhi ngơ ngác nhìn đống đất, cũng không rơi nước mắt, cứ ngây ngốc nhìn như thế
Sau đó, nàng quỳ xuống trước mộ, dập đầu lạy ba cái, rồi đứng lên nhìn Vệ Hoài: "Chú ơi, chúng ta đi thôi
Còn nhỏ tuổi mà đã có sự quyết đoán vượt bậc
Vệ Hoài mở bình nước quân dụng mang theo bên người, rót chút rượu trái cây trước mộ, gượng cười, có chút cảm xúc lẫn lộn, nhưng rất nhanh liền trở nên lạnh nhạt, hít sâu một hơi: "Chết rồi thì lại thống khoái, sống thì phải tiếp tục thôi, còn sống mới thật sự cần dũng khí
Dẫn Thảo Nhi cưỡi ngựa đỏ trở về, đỡ lên xe ngựa, lại lên đường
Từ Trạm 18 đến lâm trường Y Lâm, có hơn một trăm dặm, một quãng đường khá dài, vì vậy, lão Cát cũng cho ngựa chạy nhanh hơn, một đường đi nước kiệu
Đường này cũng không dễ đi
Là đường quốc lộ Tam Tháp duy nhất từ Trạm 18 thông đến hướng sông Tháp, đủ loại xe chở hàng tấp nập, mặt đường không chịu nổi, bị cày xới lồi lõm, suốt đường đi thấy mấy xe tải lớn chạy nhanh, chao đảo lắc lư, kêu cót két, lúc nào cũng lo sẽ đổ kềnh ra
Vất vả lắm mới rẽ sang con đường thông đến xã Hưng An, cuối cùng cũng đỡ xóc hơn
Đến trưa, ba người cho xe ngựa dừng nghỉ, kiếm chút củi bên đường, đốt một đống lửa, nướng thịt hươu sừng đỏ, làm bánh bột ngô nướng, ăn cho đầy bụng, rồi tranh thủ cho hai con ngựa ăn chút bã đậu, ngũ cốc, dẫn đến sông nhỏ cách đường chục mét uống nước, mới lại tiếp tục lên đường
Chẳng ngờ đi chưa bao xa, trời bỗng dần âm u, càng lúc càng nhiều mây kéo đến, tụ lại thành một màu xám xịt, không khí cũng trở nên ngột ngạt
Thỉnh thoảng có những đàn chim bay thấp sà xuống, gió nhẹ cũng biến thành cuồng phong, làm cho rừng cây xào xạc "ào ào" một hồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vệ Hoài và lão Cát thấy thời tiết thế này, đều cau mày
Có vẻ sắp mưa rồi
Vốn đã là mùa mưa, trên bầu trời rừng rậm thường vang tiếng sấm, mưa gió cũng là chuyện bình thường, nhưng đang ở cái chỗ 'khỉ ho cò gáy' này mà mưa xuống thì đúng là phiền phức, với lại nhìn hướng gió và tầng mây, rất có thể là mưa to
"Đừng lo, ta có một tấm bạt che dùng trên xe hơi, lúc ta xuống núi định cư, chưa bị chó sói cắn què chân đâu, ta mua cùng một bác tài xe chở lương, tuy rách vài chỗ, nhưng vẫn dùng được, lên núi dựng tạm túp lều là rất tiện, lát nữa mưa thật thì mình dùng nó tránh mưa
Lời lão Cát nói đối với Vệ Hoài và Thảo Nhi mà nói, đúng là lời an ủi tốt nhất
Rồi nghe lão Cát nói tiếp: "Ngày trước chỗ đóng quân trên núi, dựng lều vào mùa đông dùng da hươu bao quanh, nếu gặp phải tuyết lớn thì cứ một đoạn thời gian phải ra quét tuyết một lần, sợ cành cây không chịu nổi
Đến mùa hè thì da hươu lại không dùng được, sẽ rất nóng, nên phải đổi bằng vỏ cây hoa
"Có thể dùng vỏ cây hoa cũng không tốt, gặp phải trời mưa, nước rầm rầm chảy xuống, cái lều vải bên trong khắp nơi là giọt nước, nếu gặp phải mưa đá thì càng thảm, vỏ cây hoa đều có thể bị đánh cho nát bét, người già chịu khổ
Ngươi không biết đâu, cái bạt che xe này, ta lúc đó lấy được nó, bao nhiêu người ngưỡng mộ
Vệ Hoài nghe Mạnh Thọ An bọn họ nói qua những chuyện này, bao gồm việc dựng lều vải và những thứ cần chú ý, so với da hươu bào, vỏ cây hoa, thì chắc chắn cái bạt này đáng tin hơn nhiều
Hắn cười hỏi: "Lúc đó vì cái bạt này cũng tốn không ít tiền nhỉ
Lão Cát gật đầu: "Đổi mất của ta một tấm da chồn tía và một tấm da cáo, xong việc đó
Vệ Hoài lại hỏi: "Đã bao nhiêu năm rồi, cái bạt kia vẫn dùng được à
Lão Cát đầy tự tin: "Chắc chắn không vấn đề gì, ta mà bắt được lợn rừng, không ít dùng mỡ heo để bôi, để bảo dưỡng
Vệ Hoài ngoài miệng không nói, trong lòng lại nghĩ: Như vậy chẳng phải bị bôi cho bóng nhẫy à
Hắn thật khó tưởng tượng đó là một cái bạt như thế nào
Khoảng nửa tiếng sau, bầu trời đột nhiên vang lên tiếng sấm, "Ầm ầm..
một tiếng, tựa hồ rừng cây cũng run rẩy, một tia chớp lóe lên, từ xa có thể thấy phía đông nam có một màn tối đen mờ mịt đang kéo xuống
Lão Cát thấy vậy, vội vàng cho xe vào ven đường, dỡ xe xuống, đem hai con ngựa buộc vào cây bên đường
Vệ Hoài thì tìm cái bao tải đựng bạt che, đổ bạt ra, mở ra xem, ôi chao, quả thực bóng nhẫy, dính đầy đen xám, toàn là muội khói dơ bẩn, tay vừa chạm vào liền đen sì, xoa cũng không sạch
Nhưng bây giờ không lo được nhiều như vậy, hắn vội vàng giăng bạt ra, che kín xe ngựa, bên trên lương thực, quần áo, thịt khô, đạn, súng ống, cung tên các thứ, cũng không thể để mưa làm ướt, lại kiếm thêm hai cành cây chạc, dựng nghiêng ở đuôi xe làm trụ đỡ, cùng với hai mảnh vỏ cây hoa tạo thành một cái lều nhỏ, ba người chui vào, dùng mấy cục đá kê làm chỗ ngồi
Mưa từ phía đông nam tới, Vệ Hoài đã có chút kinh nghiệm, phần lớn là mưa to
Ba người vừa chui vào chưa bao lâu, những hạt mưa to đã rơi lộp bộp, đánh vào tấm bạt, vang lên những âm thanh kỳ lạ
Trong nháy mắt, rừng cây đã là mưa bụi mịt mù, hoàn toàn mờ ảo
Lôi Công hình như thấy mưa này vẫn chưa đủ lớn, lại kéo ra từng đường như rắn vàng đang múa trên chân trời, khi nó biến mất, xung quanh vang lên tiếng động như kéo bàn nặng trên sàn nhà, mưa lập tức lớn như trút nước, bốn phía bay vụt, trên không trung xuất hiện, không còn là màn mưa mỏng manh, mà là những dòng sông đổ xuống
Khi ánh chớp chiếu sáng mặt người, Vệ Hoài thấy Thảo Nhi mặt hơi tái nhợt, liền kéo nàng vào lòng ôm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vệ Hoài không khỏi thở dài: "Mưa lớn như vậy, không biết đến khi nào mới tạnh, bị lần trì hoãn này, hôm nay chắc không đến được lâm trường
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.