90 Học Bá Tiểu Quân Y

Chương 83: Thiếu Cẩn, có phải hay không nhà quá nóng?




Chương 83: Thiếu Cẩn, có phải trong phòng nóng quá không
Lý Thiếu Cẩn: “...”
Mặt nàng lập tức đỏ bừng, chính nàng cũng cảm giác được nóng ran lên
Lý Thiếu Cẩn từ từ ngẩng đầu: “Tống Khuyết, ngươi thật sự không thấy ta mua cái gì sao?”
Tống Khuyết nhún vai nói: “Chẳng phải ngươi nói là quần áo sao
Ta không thấy mà, lúc nãy ngươi thấy ta nhìn à
Sao thế, ngươi muốn cho ta xem sao?”
Lý Thiếu Cẩn vẫn đang nghĩ chuyện của Cố Đình Chu và Lý Oánh Tuyết, cũng không phát hiện Tống Khuyết xách túi, đợi lúc lên lầu, càng không nhìn thấy Tống Khuyết có động tác nhỏ nào
Nàng thở phào nhẹ nhõm, Tống Khuyết không nhìn thấy, không biết, vậy sao lời nói của hắn lại có thể là trêu chọc nàng được chứ
Nhưng chính vì những lời nói có vẻ lơ đãng đó, mới khiến người ta có suy nghĩ kỳ quái, để cho hắn xem
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mặc vào thế nào chứ
Mặt Lý Thiếu Cẩn càng lúc càng đỏ, càng lúc càng đỏ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tống Khuyết biết rõ chuyện gì đang xảy ra, nâng cằm nói: “Thiếu Cẩn, ngươi sao thế?”
“Là trong phòng nóng quá sao
Mặt đỏ như quả táo vậy.”
Lý Thiếu Cẩn là người không quen nói dối
Ấp úng không biết phải nói gì
Phục vụ viên tới
Lý Thiếu Cẩn như được đại xá: “Thơm quá.”
Tống Khuyết cũng làm bộ rất kinh ngạc vui mừng: “Đúng lúc quá, ta đói lắm rồi.”
Vì vậy dưới sự âm thầm quan sát của phục vụ viên, hai học sinh này, nam thật sự ăn hết bốn phần bò bít tết, nữ ăn hết hai phần, ăn rất ngon miệng
*****
Cơm nước no nê, Tống Khuyết đặt dao nĩa xuống, nhìn Lý Thiếu Cẩn: “Ngươi còn muốn đi đâu không
Đi xem phim không
Ta thấy rạp chiếu phim đằng kia đang quảng cáo phim gì đó Titanic, nghe nói rất hay, có muốn đi xem không?”
Ăn đồ Tây xem phim, sao cứ như đang hẹn hò vậy
Nhưng Lý Thiếu Cẩn cũng chỉ nghĩ thoáng qua vậy thôi, bây giờ là buổi trưa, còn cả một buổi chiều, bọn họ khó khăn lắm mới được nghỉ, ai cũng muốn thư giãn chơi bời một phen
Lý Thiếu Cẩn lắc đầu nói: “Hay là về trường đi, tốt nghiệp rồi thì có nhiều cơ hội mà, ta đã ra ngoài cả buổi sáng rồi, ngươi cũng phải về nhà chứ?”
Nếu không Tống Khuyết về trường sớm như vậy, chắc chắn cũng không có việc gì làm
Tống Khuyết thấy lúc Lý Thiếu Cẩn nói chuyện, ánh mắt nhìn sang một bên, con ngươi hơi trống rỗng trong thoáng chốc, đó là vẻ rất mất mát
Hắn nghĩ đến phiền não mà Lý Thiếu Cẩn gặp phải, hỏi nhỏ: “Thiếu Cẩn, cuối cùng ngươi sẽ không chịu áp lực mà đổi nguyện vọng đấy chứ?”
Lý Thiếu Cẩn hoàn hồn nhìn Tống Khuyết, rồi cười một tiếng: “Dĩ nhiên là không rồi.”
Nàng cũng lớn rồi, bản thân đã rõ phương hướng, sao có thể thay đổi được, nàng cũng tràn đầy lòng tin vào tương lai
Lý Thiếu Cẩn nói tiếp: “Ta chỉ đang nghĩ, Lý Oánh Tuyết hôm nay hình như bị thương, không biết mẹ nàng có lại đến trường học gây chuyện không.”
Nàng ngược lại không sợ Cố Mộng, chỉ là cứ ồn ào như vậy, nàng thật sự rất mất mặt
Tống Khuyết suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy ngươi gọi điện thoại cho ba ngươi nói chuyện này trước đi.”
Lý Giai Minh muốn giữ thể diện thì không thể để Cố Mộng gây chuyện được
Đúng vậy, đời trước Lý Oánh Tuyết và Cố Mộng vẫn luôn lợi dụng tính cách không rõ ràng của Lý Giai Minh để chiếm lợi, tại sao nàng lại không thể
Mách lẻo trước
Kỹ năng này Lý Thiếu Cẩn trước đây đã dùng qua, nhưng vẫn chưa thành thạo, nàng cười nhìn Tống Khuyết: “Ngươi thật đúng là kịp thời đưa ra ý hay, ta gọi điện cho ba ta ngay đây.”
Lý Thiếu Cẩn đi sang một bên gọi điện thoại, nàng đứng sau quầy bar, vóc người nhỏ nhắn, bóng lưng thẳng tắp
Nàng một tay cầm ống nghe, tay kia giữ điện thoại, không nghe được giọng nói, trông vô cùng văn tĩnh
Tống Khuyết từ từ dựa người vào lưng ghế, thật là xinh đẹp, dễ thương, gọi điện thoại cũng dễ thương như vậy
Một người đáng yêu thế này, mẹ nàng sao nỡ bắt nạt nàng chứ, thật là đáng ghét
****
Cố Mộng xông vào phòng khám ngoại khoa: “Tuyết à, Tuyết, con sao rồi?”
Cố Mộng vốn là y tá ở Bệnh viện Trung ương
Xe cấp cứu 120 được gọi đến, và Lý Oánh Tuyết cũng đang ở Bệnh viện Trung ương, cho nên Cố Mộng nghe tin là chạy đến ngay
Nhưng Lý Oánh Tuyết chỉ đang truyền dịch trong phòng khám, ở đây truyền kim chống viêm thôi, có thể có chuyện gì lớn chứ
Lý Oánh Tuyết cũng không phải bị gãy xương, chỉ là tay trái bị trật khớp, đã được nắn lại rồi
Nhưng đây là do Lý Thiếu Cẩn gây ra, Lý Oánh Tuyết muốn mách với Cố Mộng, để Cố Mộng đi mắng Lý Thiếu Cẩn
Nhưng Cố Đình Chu cứ đi theo bên cạnh nàng, nếu nói dối, Cố Đình Chu sẽ biết
Lý Oánh Tuyết tuy không thích Cố Đình Chu, nhưng nàng muốn lợi dụng Cố Đình Chu, hơn nữa nàng cũng không thể đánh mất sự yêu thích của Cố Đình Chu dành cho mình
Nếu nói dối, Cố Đình Chu nhất định sẽ nghi ngờ những chuyện nàng đã làm trước kia
Lý Oánh Tuyết từ từ khóc lên, nói: “Mẹ, con không sao, mẹ đừng bao giờ đi tìm chị mắng chị ấy nhé
Chị không cố ý đâu, con đây cũng chỉ bị thương nhẹ thôi.”
Cơn tức của Cố Mộng lập tức bùng lên: “Là Lý Thiếu Cẩn làm
Nó làm à
Lát nữa ta đến trường tìm nó.”
“Mẹ, con xin mẹ, con xin mẹ, mẹ đừng tìm chị
Chị vốn đã hiểu lầm con rồi.” Lý Oánh Tuyết khóc to hơn: “Mẹ mà tìm chị ấy nữa, chị sẽ không tha thứ cho con đâu.”
Lý Oánh Tuyết không nói vết thương của mình chỉ cần dưỡng ba ngày là khỏi, mà chỉ một mực xin tha thứ, như vậy càng khiến Cố Mộng tức giận
Cố Mộng xoay người rời đi, rõ ràng là muốn đi tìm Lý Thiếu Cẩn tính sổ
Cố Đình Chu đứng sau lưng Lý Oánh Tuyết
Mắt Lý Oánh Tuyết đảo một cái, rồi quay đầu lại, nước mắt lưng tròng: “Anh Đình Chu, anh giúp em khuyên mẹ em với, đừng để mẹ đi tìm chị
Anh vừa rồi cũng thấy đó, chị ấy thật ra không cố ý đâu.”
Nhưng là cố ý
Chính vì Cố Đình Chu đã chứng kiến, đã tham gia, nên mới vô cùng không hiểu tại sao Lý Thiếu Cẩn lại đánh người, lại đánh cả hắn
Nhìn Lý Oánh Tuyết xem, bản thân chịu uất ức lớn như vậy, nhưng vẫn luôn xin Cố Mộng tha thứ cho chị
Mà lời Cố Đình Chu nghe Lý Thiếu Cẩn nói nhiều nhất chính là Lý Oánh Tuyết hại nàng
Cho nên, Lý Oánh Tuyết có điểm nào không phải đang nghĩ cho Lý Thiếu Cẩn chứ
Còn Lý Thiếu Cẩn thì sao..
Rốt cuộc ai tốt ai xấu, vừa nhìn đã rõ
Cố Đình Chu âm thầm lắc đầu, sau đó vỗ vai Lý Oánh Tuyết: “Mặc dù chị ấy không đáng để em làm vậy, nhưng anh sẽ khuyên dì giúp em
Chờ nhé, lát nữa truyền dịch xong thì nhớ gọi y tá.”
Lý Oánh Tuyết lau nước mắt: “Anh nhất định đừng để mẹ em đi tìm chị nhé, em còn phải xin chị tha thứ nữa mà.”
“Còn nữa, dấu chân sau lưng anh cũng lau đi nhé
Anh không so đo với chị, em thật sự cảm ơn anh.”
Nhắc tới chuyện này, Cố Đình Chu lại càng tin tưởng Lý Oánh Tuyết
Lý Thiếu Cẩn kia là ỷ vào chỗ bọn họ quen biết nhau, biết Lý Oánh Tuyết sẽ một mực cầu xin tha thứ nên mới không sợ hãi gì
Nếu không, ai bị đánh mà không báo cảnh sát chứ
Cố Đình Chu theo bản năng sờ mũi, còn có Tống Khuyết kia nữa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn gật đầu với Lý Oánh Tuyết: “Yên tâm đi, anh sẽ không chấp nhặt với bọn họ đâu, em ở đây chờ anh.”
Chờ Cố Đình Chu đi rồi, Lý Oánh Tuyết hung hăng rút phắt kim truyền dịch ra
Kim với chẳng thuốc, toàn là diễn trò
Lý Thiếu Cẩn, nếu đã không biết điều như vậy, thì cứ chờ xem
..
Cố Đình Chu đuổi kịp Cố Mộng ở phòng y tá
Cố Mộng là y tá trưởng, có một phòng làm việc nhỏ
Nàng đang cởi đồng phục y tá định đi thì Cố Đình Chu chặn trước mặt, nói: “Dì, Thiếu Cẩn và Oánh Tuyết là chị em ruột, dì đến trường tìm Thiếu Cẩn, bạn học nhìn thấy thì thật ra Oánh Tuyết cũng mất mặt lắm
Chuyện xấu trong nhà không nên để người ngoài biết, hay là gọi Thiếu Cẩn về nhà nói chuyện đàng hoàng thì hơn.”
“Nó mà biết nói chuyện đàng hoàng thì có đến mức này hôm nay không
Cháu không cần cản dì, chuyện này có gì mà mất mặt
Nó bắt nạt em gái nó còn không thấy mất mặt, dì đi tìm nó thì có gì mà mất mặt chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.