Chương 85: Hết cách rồi
Cố Đình Chu đặt điện thoại xuống, ngồi trên ghế sa lon cau mày, vẻ mặt đầy suy tư
Lúc này bên cạnh hắn, một người phụ nữ trung niên nói: “Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng xen vào chuyện của hai chị em bọn họ, lần này lại bị Lý Giai Minh nói những lời khó nghe đó.” “Ngươi sau này nếu không tìm được nhà nào gia thế tốt hơn Lý gia, thì chọn Lý Thiếu Cẩn là tốt rồi, còn Lý Oánh Tuyết kia thì thôi đi
Cho nên đừng đắc tội với Lý Thiếu Cẩn, hôm nào hẹn nàng ra ngoài ăn bữa cơm, nàng cũng sắp tốt nghiệp trung học rồi, có thể yêu đương được rồi.” “Mẹ.” Cố Đình Chu tỏ vẻ không tình nguyện
Người phụ nữ cười nhạt: “Không tình nguyện thì ngươi cũng đừng gọi điện thoại tỏ vẻ áy náy làm gì
Nhớ đấy, tránh xa Lý Oánh Tuyết ra cho ta một chút.” **** Lý Thiếu Cẩn đã đoán gần đúng, Cố Đình Chu gọi điện thoại cho nàng, chắc là do mẹ Cố ép buộc
Gia thế nhà họ Cố, rất khó tìm được sự trợ giúp nào tốt hơn từ nhà họ Lý
Mặc dù Cố Đình Chu trông cũng tuấn tú lịch sự, nhưng gia đình như bọn họ đều phải liên hôn, đều phải dựa vào gia thế
Càng ở vị trí cao, lại càng coi trọng môn đăng hộ đối
Cố Đình Chu muốn tìm người khác thì rất khó tìm
Cố Mộng coi thường Lý Oánh Tuyết, cho nên tạm thời cũng sẽ không đắc tội với nàng (Lý Thiếu Cẩn)
Thật buồn cười, ba chữ Lý Thiếu Cẩn không chỉ đại diện cho một người, mà là cả mạng lưới quan hệ của Lý Tồn Thiện
Nhưng Lý Thiếu Cẩn cũng đã nhìn ra, đời trước bị người khác định đoạt, đời này làm sao có thể như vậy nữa
Lý Thiếu Cẩn muốn lên giường ngủ, lúc này điện thoại lại vang lên
Gần đây điện thoại gọi tới phòng ngủ tìm nàng là nhiều nhất
Ba người còn lại trong phòng cũng nhìn nàng, không có ý định nhận điện thoại
Lý Thiếu Cẩn do dự một chút, rồi cũng nhấc điện thoại lên
“Lý Thiếu Cẩn, ngươi làm Oánh Tuyết bị thương ngươi biết không
Một cú điện thoại hỏi thăm cũng không gọi, ngươi có phải là người không?” Là giọng nói oang oang của Cố Mộng
Lý Oánh Tuyết khẳng định không có gì đáng ngại, nếu thật sự thương cân động cốt, Cố Mộng đã đến trường liều mạng rồi
Nhưng không hề có chuyện đó, Lý Oánh Tuyết buổi tự học tối cũng không tới, nghĩ chắc là muốn tạo ra giả tưởng bị thương, nhưng tuyệt đối không có vấn đề gì lớn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lý Thiếu Cẩn cầm điện thoại ra xa một chút, sau đó cười nói: “Ngươi nếu không có chuyện gì khác, ta cúp máy trước đây.” Cố Mộng: “...” “Thiếu Cẩn, ngươi chờ một chút, Thiếu Cẩn.” Giọng Cố Mộng trong nháy mắt dịu lại
Lý Thiếu Cẩn đưa ống nghe lại gần tai, cười nói: “Chuyện gì vậy a?” “Thiếu Cẩn, ngươi lâu lắm rồi không về nhà, tối mai về nhà một chuyến đi
Ta và cha ngươi đến đón ngươi.” Lý Oánh Tuyết đều bị thương thế này mà Cố Mộng còn có thể nói chuyện tử tế để đón nàng về
Khẳng định không có chuyện tốt, muốn đưa nàng về nhà để bắt nàng đổi nguyện vọng dự thi sao
Nhưng dù có trở về cũng sẽ không đổi
Lý Thiếu Cẩn mím môi cười, sau đó nói: “Ngươi cầu ta đi, ngươi quỳ xuống cầu ta, ta sẽ về.” “Ngươi...” Lý Thiếu Cẩn lại cười nói: “Ngươi chỉ có ba giây để quyết định, nếu không ngày mai hồ sơ sẽ được nộp lên, ta muốn đổi cũng không đổi được nữa
Ngươi bây giờ cầu ta, có lẽ ta sẽ về nhà, có khả năng sẽ đổi nguyện vọng đó.” Giọng Cố Mộng đột nhiên trở nên trầm thấp và hung ác: “Ngươi đắc ý lắm đúng không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngươi cứ chờ xem ta có cách hay không, chờ xem.” Nhất định là bên cạnh không có người, nên mới ôm ống nghe nói nhỏ như vậy
Lý Thiếu Cẩn gật đầu nói: “Ta biết ngươi lợi hại, xin mời bắt đầu màn biểu diễn của ngươi đi.” Nói xong, ‘cạch’ một tiếng, cúp máy, sau đó cũng không bàn bạc với ai, trực tiếp rút dây điện thoại ra luôn
Bên kia Cố Mộng kêu to: “Alo, alo, alo...” Đối phương: Tút tút tút ~ Cố Mộng: “...” Cố Mộng nói vào ống nghe không người: “Rồi ngươi sẽ phải chờ xem.” “Ngươi nói cái gì vậy?” Là giọng của Lý Giai Minh đột nhiên từ phòng khách đi tới
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cố Mộng gọi điện thoại cho Lý Thiếu Cẩn là đã được Lý Giai Minh cho phép, nhưng câu nói tiếp theo lại không thể để Lý Giai Minh nghe thấy
Nàng vội nói: “Ta không nói gì cả, là Thiếu Cẩn không chịu về, nàng vẫn hiểu lầm ta rất sâu
Gia Minh, đều là người một nhà, ngươi nói cứ hiểu lầm như vậy mãi, ta biết làm mẹ kế thế nào đây a.” Lý Giai Minh suy nghĩ một chút rồi thở dài: “Thôi, nó lớn rồi, sau này nếu không phải chuyện gì vi phạm nguyên tắc, ngươi đừng quấy rầy nó nữa.” “Ngươi cũng biết, dù sao ngươi không phải mẹ ruột, có giả vờ thân thiết cũng không giống
Thiếu Cẩn, có thể là cảm giác được điều gì đó, khoảng thời gian này thay đổi rất lớn.” Cố Mộng: “Ta...” Lý Giai Minh lúc này lại mở cửa vào phòng
Cố Mộng tức giận âm thầm siết chặt nắm đấm: “Không được, nhất định phải sửa đổi nguyện vọng của nó
Ta không tin, ta lại không trị được một đứa nhãi con.” ****** Ánh mặt trời rạng rỡ chiếu qua khung cửa sổ sát đất, phủ lên sàn gạch men màu sáng trong phòng khách một lớp màu vàng óng
Những đường vân men vốn có càng trở nên rực rỡ sống động
Cố Mộng hôm nay nghỉ
Nàng ngồi trên ghế sa lon xem ti vi, đợi đến khi nghe thấy tiếng động từ lầu hai vọng xuống, Cố Mộng lập tức đặt điều khiển từ xa xuống, ngẩng đầu nói: “Trần tỷ, ngươi ra ngoài mua ít thịt về đi, ta thấy thịt tươi trong tủ lạnh không còn nhiều lắm, mua thêm ít tôm nữa, buổi tối Gia Minh muốn ăn lẩu.” Trần a di gật đầu: “Tôi đi ngay đây.” Chờ Trần a di đi rồi, trong phòng im phăng phắc đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy
Cố Mộng lập tức đi tới bên cạnh điện thoại, bấm một dãy số
Chờ điện thoại kết nối, nàng hỏi: “Mẹ, mẹ bây giờ nói chuyện có tiện không?” Người Cố Mộng gọi là mẹ nàng, Hà Thắng Nam
Hà Thắng Nam vốn là giảng viên đại học, nhưng vì chuyện của Cố Mộng mà bị liên lụy nên bị điều đi, bây giờ đang làm chủ nhiệm khối ở một trường trung học phổ thông bình thường
Hà Thắng Nam thấp giọng nói: “Tạm thời văn phòng không có ai, ngươi có chuyện gì mà thần thần bí bí vậy?” “Mẹ, mẹ lại giúp ta tìm quan hệ, sửa lại nguyện vọng của Lý Thiếu Cẩn ở sở giáo dục đi
Cái thứ chết tiệt này lại đăng ký thi Trung y, Oánh Tuyết làm sao mà học nổi, đến lúc đó lại không có lão gia tử nâng đỡ, học cũng không xong
Mẹ sửa nó lại cho ta.” Bên kia Hà Thắng Nam hỏi: “Năm chục ngàn.” “Cái gì?” Cố Mộng cao giọng: “Mẹ, không phải mẹ nói giúp Oánh Tuyết đổi mã vạch hết sáu chục ngàn rồi sao
Sao đổi cái nguyện vọng lại còn cần năm chục ngàn nữa
Coi như không đổi thì cũng vẫn là đại học hàng đầu thôi mà.” Hà Thắng Nam nói: “Nhà ngươi tưởng chỉ có mình ngươi chắc
Ngươi bất kể đổi thế nào, ngươi nghĩ có quan trọng hay không, chẳng lẽ không phải tìm quan hệ sao?” “Chuyện này chỉ có thể nhờ cục phó thôi
Người ta đường đường là cục phó, lần nào ra tay mà không đòi ít nhất một vạn tám ngàn, huống chi chuyện lớn thế này
Nhà các ngươi phải đảm bảo Lý Thiếu Cẩn sẽ không vạch trần chuyện này ra, nếu không người ta tiền cũng không cần, chuyện này quá lớn.” Cố Mộng lẩm bẩm: “Nhưng lấy đâu ra năm chục ngàn đây a
Sáu chục ngàn kia, đều là ta lừa Gia Minh, đem số quốc trái và bảo hiểm lão gia tử mua cho Gia Minh đi rút hết ra rồi
Nhà chúng ta hết tiền rồi mẹ ơi.” “Không có tiền thì mẹ ngươi cũng không làm ở sở giáo dục đâu
Được rồi, vậy thì không sửa được, ngươi đừng cò kè nữa.” “Ta..
Mẹ ơi, mẹ!” Điện thoại chỉ còn tiếng tút tút tút
Cố Mộng tức giận ném điện thoại xuống
Bên này không lay chuyển được, nàng thật sự vẫn không làm gì được Lý Thiếu Cẩn, cái con tiểu súc sinh này
..
“Hòn ngọc phương đông, người yêu của ta, phong thái của người, có còn lãng mạn như xưa...” Bởi vì những đứa con xa xứ cuối cùng đã trở về, không chỉ ngoài đường, mà cả đài phát thanh của trường học, phát nhiều nhất đều là bài ‘Hòn ngọc phương đông’, hoặc là ‘Ta một chín chín bảy’.