Ác Ma Đảo

Chương 7: Phi Sa Tẩu Thạch




Một người nam tử tuấn tú hết mực, từ bên cạnh ta đi qua, đáp lại vấn đề của ta
“Nếu ngươi bằng lòng, thì ký vào phần hợp đồng này.” Ta giở quyển sách ác ma ra, tại cột khế ước ác ma, quả nhiên thấy một phần hợp đồng rất đơn giản, phía trên đã ký đại danh Thượng Quan Thanh
“Hiệp ước bảo tiêu tạm thời, bên A cung cấp bảo tiêu vô thời hạn, bên B có được hết thảy trong hiệp ước, sẽ phân cho bên A một nửa
Bên A là Thượng Quan Thanh, bên B…” “Trong cái hiệp ước bảo tiêu này… thêm một điều bảo tiêu kiêm huấn luyện viên, tất cả những gì ta có được sau này, sẽ phải chia một nửa cho cái người tên Thượng Quan Thanh kia, như vậy coi là hợp lý sao
Dù sao mất mạng rồi, muốn gì cũng vô dụng.” Ta đang định ký tên mình vào, chợt nghĩ đến một vấn đề
“Nếu gặp nguy hiểm, ngươi không bảo vệ ta thì sao?” Thượng Quan Thanh nhún vai, mỉm cười nói: “Vậy thì ngươi sẽ chết thôi
Nhưng ngươi nên tin vào năng lực của ta, trên đảo Ác Ma không có tình huống nào mà ta không đối phó được
Đi theo ta, ngươi sẽ rất nhanh có được sức mạnh khổng lồ.” “Hừ, tên lừa đảo nhà ngươi lại tới dụ dỗ người mới rồi.” Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng ta, quay đầu nhìn lại, chính là nàng thiếu nữ xách trường đao
Lần này nàng đã đổi sang một bộ trang phục thoải mái hưu nhàn, giày tennis, quần jean bó sát, áo sơ mi trắng, vừa vặn phác họa lên dáng người uyển chuyển xinh đẹp, đường cong rõ nét
Một luồng hơi thở thanh xuân tràn đầy
Mặc dù vẫn giữ vẻ lạnh lùng đó, nhưng mỹ thiếu nữ băng sơn này khiến ta cảm thấy dễ chịu hơn so với Thượng Quan Thanh ấm áp kia nhiều
“Ồ, Thiên Hồng tiểu thư, lại đến cướp mối làm ăn của ta sao
Bảo vệ người mới là sứ mệnh trời sinh của ta, một hóa thân của chính nghĩa, sao ngươi có thể nói ta lừa gạt người?” Nàng mỹ thiếu nữ xách trường đao lạnh lùng đáp: “Mỗi lần ngươi gặp nguy hiểm không ứng phó được là vứt người ta mặc kệ
Cái thứ sứ mệnh gặp quỷ đó, có phải chính nghĩa quá rồi không?” Soái ca Thượng Quan Thanh lập tức phàn nàn: “Đó là vì cho những người được bảo vệ có đủ không gian trưởng thành
Không thì bọn họ mãi mãi là gà con dưới cánh gà mẹ, không thể nào trở thành chim ưng bay lượn trên bầu trời được!” "Người này quá hèn hạ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vậy mà có thể nói ra những lời đó không biết ngượng
Ta nhận biết về đảo Ác Ma lại tiến thêm một bước
Thầm sợ hãi nghĩ: "Nếu như trên đảo Ác Ma chỗ nào cũng là những người thế này, thì ta còn không biết sống được bao lâu
Lòng người thật quá hiểm ác
Với mỹ thiếu nữ băng sơn đã cứu mạng ta một lần này, không biết sao ta lại cảm thấy có thể tin tưởng, lại nói ra: “Thiên Hồng tiểu thư, ngài có thể dẫn ta một đoạn thời gian được không
Là người mới, tôi không biết mình có thể bỏ ra cái giá gì, nhưng tôi rất muốn được sống về nhà!” Mỹ thiếu nữ băng sơn lạnh lùng đáp: "Ta không có nghĩa vụ phải dạy dỗ người mới, nếu ngươi không muốn chết thì hãy đi đến phòng đấu giá của đảo Ác Ma, đập một tấm thẻ võ học rồi đi cố gắng tu luyện đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thượng Quan Thanh nhún vai, không cam lòng hỏi: “Trong tay ta, hiện có mấy thẻ võ học trung cấp, thậm chí còn có cả thẻ pháp thuật nữa
Ngươi chỉ cần ký vào cái khế ước này, ta hoàn toàn có thể cho ngươi miễn phí
Vậy có đủ thành ý của ta không?” Ta lặp đi lặp lại đọc bản khế ước trong cuốn sách ác ma, đột nhiên nói: “Nếu thời hạn có hiệu lực của khế ước này chỉ có ba tháng, ta bằng lòng ký tên, còn những thứ vô thời hạn, ta e là không cách nào chấp nhận.” Thấy ta quả quyết khép quyển sách ác ma lại, ánh mắt Thượng Quan Thanh lập tức hung ác
"Ba tháng
Không đủ cho ta thu hồi chi phí, ngươi vẫn là cứ an lành mà chết ở trên cái đảo này đi
"Âu mễ dát
Thượng Quan Thanh khép sách ác ma của mình lại, hoàn toàn mất phong độ mà hậm hực rời đi
Trên cột khế ước trong sách ác ma của ta lập tức trống không
Mỹ thiếu nữ băng sơn Thiên Hồng hừ lạnh một tiếng, quay sang nói với ta: “Đầu óc của ngươi cũng không đến nỗi tệ, xem như là ngươi có thể làm Thượng Quan Thanh tức điên, ta tặng cái này cho ngươi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dù sao ta cũng không cần đến
Nàng tiện tay ném ra, một tấm thẻ mỏng bay vào tay ta
Phi Sa Tẩu Thạch Thẻ võ học cấp ba (×1) Một trong những võ học độc môn của Đại Mạc Phái Cường Sa Đao Pháp thức thứ hai Dùng một lần Cần 150 điểm cương mãnh nội lực, 25 điểm cơ sở đao thuật mới có thể học tập
Nhìn bóng lưng Thiên Hồng với mái tóc dài đen nhánh xõa xuống ngang lưng biến mất ở một mặt của khách sạn, ta đầy mặt phiền não lẩm bẩm: “Mặc dù ngươi có lòng tốt, nhưng ta lấy đâu ra 150 điểm cương mãnh nội lực
Còn 25 điểm cơ sở đao thuật nữa?” Một thân trang phục chế phục đặc thù Lỵ Nhi, không biết từ lúc nào đã đến sau lưng ta, chậc chậc nói: “Ngươi quả nhiên là một tên cực phẩm sắc lang hình heo ăn hổ, vừa đến đảo Ác Ma, còn chưa qua thời gian tân thủ mà đã bắt đầu cua gái đẹp rồi
Ta rất vui mừng chúc mừng ngươi, đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên dành cho tân thủ, đến khách sạn của đảo Ác Ma báo danh
Xin hỏi ngươi muốn thuê phòng trước hay là muốn đổi tiền tệ thông dụng của đảo Ác Ma trước?” “Thuê phòng
Đổi tiền tệ thông dụng?” "Tiêu chuẩn phòng ở của khách sạn đảo Ác Ma là 500 một ngày
Phòng tổng thống là 28.000 mỗi ngày, ngài muốn ở chỗ nào
Đầu óc ta lập tức đình trệ, không biết sao lại tưởng tượng đến cảnh ôm thân thể mềm mại trắng nõn bóng loáng của Lỵ Nhi, lăn qua lăn lại trong gian phòng lớn của khách sạn
Ta vội vàng đưa tay lau chùi mũi, may mà ta không có cái chứng chảy máu mũi
"Ngươi thực sự quá háo sắc rồi
Sao có thể nghĩ người ta như vậy
Lỵ Nhi lập tức tỏ vẻ hờn dỗi, đưa tay gõ lên đầu ta
Lúc này ta mới hoàn hồn hỏi: “Trong người ta không có một xu, lấy gì mà thuê phòng với đổi tiền tệ thông dụng của đảo Ác Ma
Có phòng miễn phí không!” Chuyện cười, trên người ta ngay cả 50 đồng cũng không có, 500 một ngày cho phòng sang trọng, ta sao mà ở nổi
Lỵ Nhi cười rạng rỡ một tiếng, hoạt bát nói: "Dùng thẻ tín dụng cũng được mà
Ta vừa muốn nói, ta chỉ là một học sinh cấp ba, làm gì có thứ gọi là thẻ tín dụng kia, thì bị Lỵ Nhi thò tay vào túi áo ta, móc ra một cái ví tiền
Chính là di vật của người nam tử trung niên kia
Bàn tay nhỏ nhắn của nàng rất tùy ý lật tung ví tiền, thế mà móc ra được mười một cái thẻ tín dụng, xanh xanh đỏ đỏ cầm riêng ra
“Mấy cái thẻ tín dụng đó cũng đâu phải của ta!” Ta vừa mới oán trách một câu, Lỵ Nhi đã lắc đầu thở dài nói: "Nếu như ngươi không thể đặt phòng trước 12 giờ, vậy buổi tối ngươi sẽ phải ngủ với mấy con quái vật ăn thịt người ở trên đảo Ác Ma đấy!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.