Ác Ma Pháp Tắc

Chương 443: Giúp Một Tay




Loan đao
Đỗ Duy
"Hử"
một cái sau đó cười ngượng ngùng cười nói:
-Bạch lão đại, ta là một ma pháp sư tiêu chuẩn
Trên sự thật mà nói đến đao thì…dao ăn, dao bếp ta còn biết dùng chứ loan đao thì không biết
" Lão hỏi ta có biết dùng loan đao để làm gì
Chẳng lẽ là "
Truyền thụ thần công
" trong tiểu thuyết kiếm hiệp
Ừm, đúng rồi
Chắc chắn là vậy, nhất định không sai
Trong lòng Đỗ Duy tức thời mừng húm lên:
"Đây là con đường nhất định phải đi qua của một nam nhân vật chính yy tiêu chuẩn a
Ví như Lệnh Hồ Xung đại hiệp lúc trước, khi đánh cược với tên dâm tặc Điền Bá Quang lúc bị nhốt trong hang núi trên đỉnh Hoa Sơn, lão già Phong Thanh Dương liền chạy đến dạy cho hắn một bộ độc cô cửu kiếm
Ví như bé Tiểu Long Nữ xinh đẹp khi cùng lão ngoan đồng Chu Bá Thông bị cái tên Pháp Vương Luân Tử (1*) nhốt trong hang núi, lão ngoan đồng liền dạy cho Long muội muội hai tay giúp nhau… (Lời biên tập: Giúp nhau làm gì trời?!?)
Lại ví như…"
"Mẹ nó không ví dụ nữa
Như vậy xem ra phàm là có kỳ ngộ rồi bị phản phái đại phôi đản (2*) vây vào trong động thì có chuyện tốt xảy ra
Chẳng lẽ loại may mắn từ trên trời rơi xuống lại xảy ra trên người ta
Đỗ Duy nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn Bạch Hà Sầu không khỏi mất tự chủ lộ ra điểm điểm ánh sao như đang nhìn thấy một đống núi vàng
"Vu vương bệ hạ, Bạch lão đại này muốn dạy ta bản lãnh gì
Ừm, lão là vu vương là đương kim đệ nhất cường giả trên thế gian, bản lãnh lão dạy ta khẳng định chắn chắn không phải là hàng dỏm
Tại lúc Đỗ Duy sắp sửa muốn chảy cả nước dãi, Bạch Hà Sầu nhẹ gật gật đầu:
- Ừm, rất tốt
Ngươi không biết dùng loan đao chính là quá tốt rồi
Ta còn lo nếu ngươi biết võ kỹ nào khác thì chiêu này không linh rồi
Trong lòng Đỗ Duy càng là như hoa đào nở rộ:
" Cái gì
Không biết dùng loan đao mà tốt
Cách nói này càng là quen thuộc
Lúc trước Phong lão già dạy Lệnh Hồ Xung độc cô cửu kiếm không phải là chê chiêu số kiếm pháp ban đầu của hắn quá cứng nhắc sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trương Tam Phong khi dạy Trương Vô Kỵ Thái Cực quyền cũng yêu cầu hắn đem tòan bộ chiêu số đã học quên hết
Có thể thấy phàm là tuyệt học tuyệt thế đều yêu cầu người học là một tờ giấy trắng càng trắng càng tốt
Cậu chủ đây không biết bất kỳ võ kỹ, loan đao gì, chính là cực kì phù hợp cái tư chất "giấy trắng
"
Ài, Bạch lão đại ngươi quả nhiên không sai với cái họ "
Bạch
" a
Đỗ Duy dùng tay chùi chùi nước dãi rồi cười nói:
-À, Bạch tiên sinh người có phải chuẩn bị dạy ta bộ tuyệt kỹ loan đao kia của người không
Cái này…Cái này…
Hắn đang muốn nói
"Có chút không phải lắm a

Nào ngờ Bạch Hà Sầu lại lạnh lùng nhìn hắn một cái:
-Hừ, dạy ngươi
Ngươi đột nhiên trở thành ngu hồi nào vậy
Cái thằng mặt sắt Cybaster kia có thực lực kỵ sĩ cấp chín
Còn ngươi một chút võ kỹ cũng không thông, đơn thuần dựa vào hai bộ thể thuật so với người thường thì mạnh mẽ hơn một chút thôi
Cho dù ta chịu dạy ngươi
Chẳng lẽ ngươi học được rồi liền lập tức tấn cấp vù vù, lập tức từ một người bình thường xoay người biến cái liền có thể đánh bại một kỵ sĩ cấp chín
Đừng nói năng khiếu ngươi như vậy, cho dù là bản thân ta khi còn trẻ từ lúc bắt đầu luyện võ kỹ cho đến khi đạt được cấp chín cũng phải mất mấy năm thời gian
Những lời này như một gáo nước lạnh lập tức dập tắt nhiệt huyết trong lòng Đỗ Duy
Hắn nhất thời nguội lạnh mà bình tĩnh lại, cười khổ thừa nhận Bạch Hà Sầu nói không sai
Trên thế giời nào có cái gì tuyệt học thần kỳ, mới vừa học xong một khắc nhỏ liền có thể khiến thực lực một người bình thường nhảy vọt một cái nhiều cấp, trực tiếp đánh bại một võ giả cấp chín
Bạch Hà Sầu cũng không quan tâm đến biểu tình thay đổi trên mặt Đỗ Duy, sắc mặt trầm xuống thấp giọng quát:
- Ngươi qua đây
Đỗ Duy theo lời đi đến bên cạnh Bạch Hà Sầu, Bạch Hà Sầu hít sâu vào chỉ bên cạnh:
-Ngồi xuống
Đỗ Duy đầy bụng nghi vấn:
"Nếu không phải muốn truyền thụ cho mình tuyệt kỹ gì thì sao nhìn bộ dáng của Bạch Hà Sầu lại như muốn làm gì đó vậy
Hắn đầu óc mờ mịt, sau khi ngồi xuống lại thấy Bạch Hà Sầu đột nhiên đưa tay ra, xoẹt một tiếng liền đem áo trên của Đỗ Duy phanh ra
Lão ấy tuy trọng thương nhưng sức lực trên tay thật là không nhỏ, một cái liền đem áo trong lẫn ngoài trên người Đỗ Duy đều phanh ra, sau đó lại xé đi tay áo bên phải của lão
Đỗ Duy nét mặt cổ quá
Bạch lão đại này cởi áo ta lại cởi áo hắn
Không phải là lão ấy trước khi chết muốn thử cái loại… kia chứ
Loại ý nghĩ bẩn này cũng chỉ là chớp qua một cái sau đó sắc mặt Bạch Hà Sầu càng thêm nghiêm nghị:
-Đỗ Duy ngươi nghe rõ đây
Cái tên mặt sắt kia tuy đáng ghét nhưng thực lực của hắn đúng là không tồi
Hừ, với tuổi tác của hắn tuyệt đối không thể luyện được đến cảnh giới này
Nghĩ rằng nhất định là lão cha Xích Thủy Đoạn của hắn dùng một cách đặc thù nào đó cưỡng ép gia tăng thực lực cho hắn
Lẽ ra cũng không cách nào khiến ngươi đánh thắng hắn nhưng mà có điều: Người Đại Tuyết Sơn chúng ta đều tu luyện băng sương đấu khí, Xích Thủy Đoạn tất nhiên cũng không ngoại lệ
Nhưng băng sương đấu khí vốn có một chút nhược điểm, khiếm khuyết này trừ phi là sau khi thực lực đạt đến thánh cấp mới có thể dựa vào lĩnh ngộ cá nhân đối với pháp tắc để mà khắc chế hóa giải
Cũng may thực lực cái thằng này còn chưa đạt đến thánh cấp cho nên chỉ cần ngươi có thể hiểu được nhược điểm này, đi đối phó hắn còn có thể ứng phó một hồi
Hắn vốn đang mệt mỏi, một hơi nói nhiều câu như vậy phải thở gấp một hồi mới lại nói tiếp:
- Nhưng ngươi lại đối với võ kĩ một khiếu cũng không thông, trong nhất thời nửa khắc ta có dạy ngươi cũng không có khả năng đề cao thực chất gì
Cho nên cách này tuy ta rất không muốn làm nhưng mà bây giờ không làm không xong rồi
"Rốt cuộc…rốt cuộc là cách gì a"
_ Đỗ Duy thấy Bạch Hà Sầu nói trịnh trọng như vậy, trong lòng không nhịn nổi có chút hứng thú lên
Bạch Hà Sầu thở gấp mới tiếp tục nói:
- Ta hiện tại trọng thương, tuy thương thế nặng nhưng chỉ là pháp lực cùng đấu khí nhất thời bị tổn hại , trong thời gian ngắn không thể thi triển ra được bao nhiêu
Nhưng chỉ cần trong thân thể còn tồn tại một tia nguyên khí, một tia nguyên khí này tuy không quá nhiều nhưng chí ít còn có thể khiến ta miễn cưỡng chống chịu
Với thương thế này, nếu ta có thể bình an qua một ải trước mắt thì dăm ba ngày sau là có thể hồi phục hơn nửa, nhiều nhất một hai tháng là có thể hoàn toàn hồi phục
Nhưng nếu ngay cả một tia nguyên khí này cũng mất thì ta nhất định phải nhanh chóng trở về Đại Tuyết Sơn tu luyện ba bốn năm mới mong khôi phục được
Chuyện hiện tại cấp bách, ta cũng không còn sự lựa chọn nào khác
Hai lão già chúng ta đều không động đậy được, không cách nào đánh tên đó
Ta chỉ còn cách đem một tia nguyên khí này…
"Nguyên khí
Cái gì nguyên khí
_ Trong lòng Đỗ Duy xao động
Bạch Hà Sầu cười có mấy phần quỷ dị:
- Cái gọi là nguyên khí này của ta…
là một
"hạt giống lực lượng"

Đây là nguyên bản lực lượng thuần túy nhất mà ta tu luyện ra
Không phải là hỏa diễm đấu khí hay băng sương đấu khí mà là một loại lĩnh ngộ đối với lực lượng pháp tắc thuần túy nhất
Cho dù ta bị thương nghiêm trọng hơn nữa nhưng chỉ cần giữ lại một "hạt giống" này trong người sau đó chiếu theo lực lượng "hạt giống" này, bản thân nó sẽ không ngừng xoay chuyển vận hành từ từ khôi phục lại lực lượng cho ta
Nếu ta bị thương nghiêm trọng hơn thì ta cũng phải để lại cho mình một tia nguyên khí này
Nhưng hiện tại… Đỗ Duy ngươi nhìn cho rõ , đây chính là
"hạt giống lực lượng"

Bạch Hà Sầu đưa ngón trỏ tay phải ra, đầu ngón tay đột nhiên tản phát ra một điểm sáng chói mắt, ánh sáng đó tuy chói mắt nhưng không hề có một chút độ ấm nào
Đỗ Duy nhìn vào lại mơ hồ cảm thấy một cỗ áp lực kinh người, từ trong một điểm ánh sáng này, tia sáng lưu chuyển dường như theo một loại quy tắc nào đó
- Mỗi một võ giả đối với phương hướng lĩnh ngộ lực lượng đều không giống nhau
_ Bạch Hà Sầu cười nhạt nói_ Một hạt giống này là do Bạch Hà Sầu ta theo sự lĩnh ngộ đối với pháp tắc mà xoay chuyển, chỉ cần ta đem hạt giống này chuyển vào người ngươi vậy từ nay về sau ngươi liền có thể học được lĩnh ngộ của Bạch Hà Sầu ta về lực lượng pháp tắc rồi
Có nghĩa là nếu ngươi cần cù khổ luyện có thể bỏ đi mấy chục năm thời gian lúc trước ta tiêu hao để truy cầu pháp tắc này
Với năng khiếu của ngươi trong năm năm nếu gặp lại tên mặt sắt bên ngoài kia, đến lúc đó ngươi muốn hành hạ hắn thế nào thì cứ việc mà làm
Trong lòng Đỗ Duy lúc này mới một lần nữa mạnh mẽ nảy lên!_
"Ồ
Chẳng lẽ là truyền công
- Cái này…
Bạch lão đại ngài đem một tia nguyên khí cuối cùng cho ta …
Bản thân ngài sau này…_ Đỗ Duy nhịn được nuốt ngụm nước bọt
Bạch Hà Sầu cười nhạt một tiếng:
-Ta cũng chỉ là phân chia ra một tia lực lượng thuần túy thôi
Chỉ cần ta khôi phục thực lực, loại lực lượng này ta muốn bao nhiêu có bấy nhiêu
Hiện tại cho ngươi rồi chỉ khiến ta sau này dưỡng thương khôi phục chậm một chút thôi cũng còn tốt hơn là chết ở đây
Nói xong mày lão lại chau lại:
-Chỉ đáng tiếc là loại lực lượng thuần túy nhất này là không cách nào trực tiếp truyền cho ngươi
Đây là bản nguyên lực lượng gắn kết cùng máu thịt của ta, muốn truyển thẳng cho ngươi trừ phi ta dùng vu thuật đoạt xá trực tiếp chiếm cứ nhục thể của ngươi thì có thể đem lực lượng này truyền đạt đến trong thân thể ngươi nhưng nếu như vậy thì ngươi cũng sẽ chết
Đỗ Duy bị dọa đến nhảy lên một cái, Bạch Hà Sầu lại cười nhàn nhạt nói:
-Ngươi yên tâm
Ta hiện giờ bị trọng thương không thi triển thuật đoạt xá được
Hơn nữa ngươi cũng đã biết vu thuật đoạt xá này của ta mười năm mới có thể dùng một lần, cho dù hiện tại không bị thương cũng dùng không được nữa
Do vậy muốn truyền cho ngươi chỉ có thể dùng một cách đặc biệt
Ta không chỉ phải truyền lực lượng cho ngươi mà phải ngay cả máu thịt cũng phải truyền cho ngươi mới được
Nếu không thì không được đâu
Đầu Bạch Hà Sầu đổ đầy mồ hôi, sắc mặt lão trắng thảm như tờ giấy, ngón trỏ tay phải của lão đưa ra đồng thời tia sáng ấy càng thêm sáng chói thêm
Bạch Hà Sầu dùng hết sức đem một tia lực lượng cuối cùng toàn bộ ép lên trên ngón tay trỏ, sau đó đột nhiên thấp giọng quát một tiếng đưa ngón tay vào tim trên ngực Đỗ Duy, ngón tay vẽ nhẹ một cái
Đầu ngón tay sắc bén dao vẽ một vòng tròn lập tức đem một miếng thịt trên ngực trái Đỗ Duy mà
"cắt"
xuống
Đỗ Duy kêu thảm một tiếng
Nhưng tốc độ Bạch Hà Sầu cực nhanh, Đỗ Duy chưa kịp né liền thấy trước ngực mình máu chảy như suối
Loại đau đớn này Đỗ Duy chưa từng chịu qua, chỉ thấy trước mắt tối sầm kêu lớn:
-Bạch…Bạch Hà Sầu ông muốn giết chết ta sao!
Bạch Hà Sầu lại đưa ngón tay chỉ lên trán Đỗ Duy quát:
-Im miệng
Thành thật mà làm cho tốt
Ta duy trì không còn được bao lâu, ngươi còn loạn động nữa thì đúng thật là tiêu luôn
Sau đó Bạch Hà Sầu bất ngờ vung tay trái mình lên, bàn tay như dao dùng lực hướng về bả vai bên phải chém xuống…
"Phụp"
một tiếng
Máu tươi phun ra
Hắn chỉ bằng một chưởng như vậy đã đem cánh tay phải của bản thân chặt đứt hẳn!
Thân thể Bạch Hà Sầu lắc lư sắc mặt trắng tới mức như biến thành màu trong suốt nhưng mặt vẫn mang nét cười lạnh lẽo, quát:
-Ngươi đừng có mà loạn động
Nếu không, lỡ có chết thì đừng có trách ta
Nói xong, lão nhặt lấy cánh tay đứt kia của mình hướng về một mảng máu thịt đã bị cắt ra trên ngực Đỗ Duy hung hăng gắn vào…Trong hang động vang ra tiếng kêu thảm thiết vừa là kinh hoảng vừa là đau khồ của Đỗ Duy:
"A a aaa…!!
Khi Đỗ Duy lờ mờ tỉnh lại, chỉ cảm thấy thân thể hình như có chút không đúng
Ngực đau đớn, hắn nằm ngửa mặt trên đất mở mắt ra liền thấy Bạch Hà Sầu sắc mặt quỷ dị ngồi bên cạnh hắn
Đỗ Duy lập tức chống hai tay ngồi dậy nhưng lại cảm thấy trên mặt vừa nhớp nháp lại vừa ngứa, hình như nhuộm máu
Nhấc tay xoa xoa mặt…Một cái xoa này Đỗ Duy tức thời đờ ra
"Tay
Tay?
Đỗ Duy nhìn trái phải, hai tay của hắn đều đang chống trên đất để ngồi dậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vậy cái tay vừa lau mặt này lại là từ đâu ra
Hắn cúi đầu nhìn xuống liền nhìn thấy trên ngực hắn tại vị trí tim đã có thêm một cánh tay
Chính là cánh tay của Bạch Hà Sầu lúc nãy!
Cánh tay này cũng không biết Bạch Hà Sầu dùng pháp thuật gì mà lại hoàn toàn dung hợp vào lồng ngực Đỗ Duy, máu thịt gắn kết giống như là nó vốn đã ở đó vậy
Đỗ Duy thấy mà muốn tắt thở, thiếu điều mém chút lại ngất đi lần nữa
Dùng sức cắn lưỡi, dưới cơn đau mới không ngất đi rồi há hốc miệng nhìn lồng ngực mình rồi lại nhìn Bạch Hà Sầu mà lắp bắp:
-Ông ôngggg… Ta ta ta… Tay của ông….
Ta ta…
-Là ta cho ngươi mượn !_ Bạch Hà Sầu sắc mặt thảm hại, âm thanh yếu ớt_ Thực lực của ngươi kém tên kia
Tuy ma pháp của ngươi không tệ nhưng không đánh nổi hắn
Có cánh tay này mang trên đó tia lực lượng cuối cùng của ta có thể miễn cưỡng cùng hắn đối đầu
Đỗ Duy đột nhiên rất muốn nhảy dựng lên chửi người
-Ông !!
Ông không nhầm chứ
Ba cái tay
Ta trở thành quái vật ba cái tay rồi!
Ê, như vậy ta ta…Sau này ta sao thể còn đi đâu gặp người khác nữa??
Bạch Hà Sầu cười lạnh nói:
-Thằng lỏi con mày không biết tốt xấu
Trong cánh tay đó có "hạt giống" cảm ngộ về pháp tắc lực lượng, cơ thể ngươi sau khi tiếp thu được "hạt giống" này sẽ dần dần tự hấp thu, vận chuyển cho người mạnh mẽ lên
Ngươi có được chỗ tốt to lớn vậy còn trách ta
Còn về cánh tay này, ta dùng vu thuật Đại Tuyết Sơn tạm thời giúp ngươi nối lên, sau mấy ngày nó sẽ tự rời ra
Ngươi sợ cái gì
Giọng nói lão dần dần dồn dập rồi thở dốc lên, sau cùng giọng nói cũng không duy trì nổi nữa
Bản thân lão mất một cánh tay, đã bị thương lại chảy máu quá nhiều nên không gắng gượng nổi
Đỗ Duy giờ mới biết chỗ tốt, vội mò trong không gian giới chỉ ra một chút thuốc xử lý vết thương của lão trước
Nhìn xuống trên ngực mình giờ có thêm một cánh tay, thật là muốn khóc cười không xong
-Đây là tay ta dùng loan đao
Ta còn truyền vào
"hạt giống lực lượng"
của ta
Tuy không còn trên người ta nữa nhưng chỉ cần khi ngươi chiến đấu,
"hạt giống lực lượng"
tự nhiên sẽ vận chuyển, cánh tay này cũng sẽ thuận theo bản năng mà sử dụng loan đao
Ngươi chỉ cần thuận theo tự nhiên không quản nó là được rồi
Nó tự nhiên có thể gíup đỡ ngươi
"Giúp ta một tay
_ Đỗ Duy cười khổ_
"Đây quả đúng là "
một tay
" hàng thật giá đúng a
- Bạch lão đại… ông
-Ngươi tự mà liệu đi!_ Bạch Hà Sầu nằm xuống_ Ngươi không cần cám ơn ta
Nếu không làm vậy mọi người đều chết
Ta không phải vì tốt cho ngươi chỉ là vì muốn toàn mạng thôi
Cho ngươi một cánh tay cũng là vì trình độ của ngươi không cách nào chịu nổi
"hạt giống lực lượng"
này
Lão nằm trên mặt đất nhấc tay trái đưa thanh loan đao qua cho hắn
Đỗ Duy lặng im nhận lấy, Bạch Hà Sầu lại cười nhạt nói:
-Loan đao này của ta không dễ gì xuất vỏ
Nếu đã xuất vỏ rồi thì không thể bại
Ngươi đừng có mà làm mất đi vinh dự cây loan đao này của ta
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Giáo hòang bên cạnh lại than thở:
- Nghị lực của Vu vương bệ hạ ngài thật mạnh
Nào nào nào, ta còn một tia thánh lực tàn dư miễn cưỡng còn có thể thi triển ra một cái trị liệu thuật, giờ để ta giúp ngài làm khép vết thương lại đi
Ngoài hang động Cybaster trong lòng nôn nóng, bắt đầu cảm thấy hối tiếc cơ hội lúc nãy
Hắn thật sự đã bị Đỗ Duy chơi xỏ mấy lần nên trong lòng kiêng dè, làm mất trắng một cơ hội
Tuy hắn phán đóan ra Đỗ Duy ngoài mạnh trong cạn, đã quay trở lại rồi nhưng lại không dám lập tức vào trong hang
Nếu không thì…
Cybaster hận tới nghiến răng nhưng nhìn thấy cái ma pháp kết giới trước mặt, trong lòng thầm nghĩ:
"Một cái ma pháp kết giới nhất định sẽ không thể duy trì được một thời gian quá dài được
Đợi đến hết thời gian thì ma pháp kết giới này sẽ tự nhiên biến mất, đến lúc đó nhất định không để hắn chạy mất
Còn về bản thân, hắn biết ma pháp kết giới cao cấp này không phải một võ giả không biết ma pháp như hắn có thể phá giải, không bằng đừng lãng phí sức lực, cứ đứng ngoài hang lẳng lặng chờ đợi
Quả nhiên, đợi tới mặt trời dần dần lặn xuống phía tây, ánh sáng ma pháp kết giới đó dần dần ảm đạm xuống rồi cuối cùng biến mất
Trong lòng Cybaster run lên
Hắn đã quăng mất trường kiếm, tiện tay nhặt một nhánh cây cứng bén nhọn mà dùng
Lúc này mang theo một cành cây đang muốn bước nhanh vào hang lại nhìn thấy cửa hang có thân ảnh nhoáng lên, Đỗ Duy đã tự mình đi ra
Nguồn truyện:
Truyện FULL
(1*) Pháp Vương Luân Tử: Trong nguyên bản dịch Thần Điêu Đại Hiệp mới sau này là
"Kim Luân Pháp Vương"
nhưng nguyên bản tác giả Khiêu Vũ dùng từ là
"Pháp Vương Luân Tử"
, cách gọi này cũng không phải sai
Nên biên tập xin giữ nguyên ý tác giả
(2*) phản phái đại phôi đản: Không biết dịch ra sao , để nguyên
hai tay giúp nhau…: Đúng là nên để nguyên Hán Việt
"Song thủ hỗ bác"
nhưng thấy tếu quá, để nguyên theo biên dịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.