Ai Nói Không Có Linh Căn Liền Không Thể Tu Luyện

Chương 4: Có hay không cùng ta đi




Chương 4: Có đi cùng ta không
"Nói đi, ngươi nói đi, để ta xem còn có bao nhiêu
Tô Thanh Đàn "ừ" một tiếng: "Chúng ta hiện tại đang ở mảnh đất này, là nhà trưởng thôn cho gia gia lưu manh của ngươi thuê ba mươi năm trước
"Sáu ngày trước, trưởng thôn có qua tìm ngươi, hỏi ngươi đã chuẩn bị xong một lượng bạc tiền thuê cho sang năm chưa
"Vậy ta đã nói thế nào
"Ngươi nói chuẩn bị xong rồi, tháng sau sẽ đưa
Rất hiển nhiên, tiền Cẩu Thặng giấu đi tuyệt đối không chỉ một lượng bạc, nhưng chính mình chỉ kế thừa thân thể và phiền phức của Cẩu Thặng, chứ không kế thừa ký ức của Cẩu Thặng
Nghĩ đến đây, Giang Triệt gãi gãi da đầu, ra hiệu cho lão bà tiện nghi tiếp tục nói
"Ba huynh đệ bọn Dương Quang Hổ là nhà giàu có số một số hai trong thôn, bọn hắn vẫn luôn có quan hệ không tệ với sơn phỉ trại Hắc Lang
Hôm nay ngươi chém vào chân Dương Quang Hùng, đợi khi vết thương của Dương Quang Hùng ổn định, tám phần là Dương Quang Hổ và Dương Quang Báo sẽ dẫn người quay lại tìm thù
"Mặt khác, trong nhà hiện tại không còn nhiều củi lửa, gạo ngươi mua từ trấn trên lúc trước hôm nay cũng ăn hết rồi
Rau dại ta đào buổi chiều hôm nay nhiều nhất chỉ đủ ăn hai bữa
Kể cả con gà rừng ngươi săn được hôm nay, sau đó ta lại đi đào thêm rau dại..
chúng ta miễn cưỡng có thể chống đỡ được sáu bảy ngày
Giang Triệt gật gật đầu: "Còn có gì khác không
Tô Thanh Đàn lắc đầu: "Đại khái chỉ có những việc này, những cái khác ta cũng không biết
Giang Triệt thầm thở phào một hơi, nếu như còn có những phiền phức khác nữa thì hắn thật sự có thể chết lặng
Hiện tại cấp bách nhất chính là củi lửa và cái ăn, tiếp theo là một lượng bạc tiền cung phụng hàng năm và một lượng bạc tiền thuê nhà
Sau đó nữa chính là khả năng ba người bọn Dương Quang Hổ sẽ đến trả thù
Đang suy nghĩ, Tô Thanh Đàn đã làm sạch gà rừng, chặt một cái đùi gà ra
Sau đó Tô Thanh Đàn trực tiếp bỏ cái đùi gà lớn này vào nồi nước sôi rồi đậy vung lại
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Giang Triệt đang nhóm lửa thấy vậy kỳ quái nói: "Chỉ hầm một cái đùi gà thôi sao
Tô Thanh Đàn khẽ giọng nói: "Hầm một cái đùi gà cho ngươi ăn, ta ăn chút rau dại, húp chút nước là được rồi
Giang Triệt nhìn lão bà tiện nghi mảnh mai đang mím môi, mấy hơi thở sau, Giang Triệt trầm giọng nói: "Chặt một nửa ra hầm, nửa còn lại để sáng mai ăn
Ngày mai ta lại lên núi đi săn
"Nhưng..
Tô Thanh Đàn cầm lấy dao phay nhưng không động thủ
"Không có nhưng gì hết, hầm đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bất đắc dĩ, Tô Thanh Đàn đành phải chặt một nửa ra
Một con gà rừng nặng bốn cân, nhổ lông làm sạch xong tối thiểu cũng còn hơn ba cân, một nửa này cũng phải hơn một cân
"Ngươi tới nhóm lửa đi, ta đi tìm xem tiền ta giấu ở đâu
"Vâng
Giọng Tô Thanh Đàn vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn
Từ lúc Giang Triệt đại phát thần uy vào chạng vạng tối cho đến bây giờ, Tô Thanh Đàn chưa từng nói lớn tiếng một câu nào
Ra khỏi phòng bếp, Giang Triệt đi thẳng đến phòng ngủ nhỏ của mình, mở tung tủ quần áo lục soát một hồi, không có
Gầm giường tìm sạch sẽ, cũng không có
Căn phòng này chỉ có bấy nhiêu đây, Cẩu Thặng hắn có thể giấu tiền ở chỗ nào được
Ra khỏi phòng ngủ, Giang Triệt lại lục soát một hồi trong gian nhà chính, cũng không có
Nhìn thoáng qua phòng nhỏ của lão bà tiện nghi, Giang Triệt cảm thấy Cẩu Thặng tuyệt đối sẽ không giấu tiền ở nơi mà chính mình không nhìn thấy
Quay lại phòng một lần nữa, lần này Giang Triệt lấy ra thái độ nghiêm cẩn như hồi ở trong quân đội, cẩn thận tìm kiếm
Cuối cùng, Giang Triệt tìm thấy ba mươi bảy văn tiền đồng được bọc trong vải bố giấu ở khe hở trên vách gỗ lọt gió
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngẫm nghĩ về chút tiền lẻ trong tay, Giang Triệt lắc đầu bật cười: "Nhị Sỏa tử Nhị Sỏa tử, ta thấy ngươi chẳng ngốc chút nào, chỗ như thế này mà cũng dùng để giấu tiền được, ngươi thật là..
Cất kỹ số tiền này, Giang Triệt nhìn tuyết lớn đang bay lả tả ngoài cửa..
"Với trình độ thông minh của tên Nhị Sỏa tử này, chỗ hắn giấu bạc tám chín phần mười là ta tìm không thấy
Trời càng lúc càng tối, tuyết cũng rơi càng lúc càng lớn
"Cẩu, Cẩu Thặng, canh gà hầm xong rồi
Nghe tiếng gọi, Giang Triệt đội tuyết lớn đang rơi ngày càng dày chạy vào phòng bếp: "Đừng mang ra ngoài, ăn ngay tại phòng này đi, phòng này còn có chút hơi ấm
Tô Thanh Đàn gật gật đầu, múc một bát canh thịt lớn
Giang Triệt nhận lấy bát được đưa tới nhìn qua, sau đó lại nghển cổ nhìn vào trong nồi, trong nồi chỉ còn lại lèo tèo ba miếng thịt gà: "Lấy cho ta đôi đũa
Tô Thanh Đàn quay người lấy đũa đưa tới, sau đó nàng múc canh gà cho chính mình
Giang Triệt cũng không nói nhiều, trực tiếp gắp cái đùi gà lớn trong bát của mình bỏ vào bát của Tô Thanh Đàn
"Cẩu Thặng, ngươi..
Ta không đói lắm đâu
"Bớt nói nhảm đi, ta có hỏi ngươi đói hay không đâu, cho ngươi thì ngươi cứ ăn
Tô Thanh Đàn hé miệng nuốt nước bọt, nói không đói là không thể nào, nói không muốn ăn lại càng không thể nào
Sở dĩ chỉ để lại cho mình một chút..
là bởi vì nàng không dám ăn nhiều
Trước khi biết rõ thái độ của người đã đoạt xá Cẩu Thặng này rốt cuộc là thế nào..
chính mình chỉ có thể càng thêm dè dặt cẩn thận
Trong căn bếp rách nát coi như ấm áp, hai người bưng bát ngồi trên ghế đẩu, xì xụp húp canh nóng
Canh rất nóng, nhưng hai người dường như đều không sợ nóng
Từng ngụm nhỏ canh nóng được húp xuống, dòng nước ấm từ cổ họng xuống đến ngực rồi đến bụng mang lại cảm giác cực kỳ thoải mái
Ăn thịt gà, gặm xương gà, chút xương vụn hai người cũng không ai bỏ đi, đều cố gắng nhai nát nuốt vào bụng
Bữa canh thịt hiếm có khiến hai người ăn uống thỏa mãn
Tuy trong bụng chỉ no độ bảy tám phần, nhưng đây đã là bữa ăn ngon nhất trong khoảng thời gian này
Trong bụng có canh nóng, trên người có áo bông, cảm giác ấm áp này giữa tiết trời tuyết lớn bay tán loạn thật cực kỳ dễ chịu thoải mái
Tô Thanh Đàn đang rửa nồi cọ bát, Giang Triệt ngồi bên bếp lò đất, khẽ gãi vết da nứt nẻ trên mu bàn tay: "Tháng sau phải nộp tiền cung phụng hàng năm và tiền thuê nhà, hôm nay là ngày mấy
Tô Thanh Đàn tay vẫn làm không ngừng: "Ngày bảy tháng Chạp, nhiều nhất còn một tháng nữa
Giang Triệt gật gật đầu, tiếp tục gãi vết nứt da trên mu bàn tay
Vết nứt này rất ngứa, càng gãi càng ngứa, càng ngứa lại càng muốn gãi, càng gãi tuy càng ngứa nhưng lại càng sướng..
Một tháng..
Một tháng..
Chính mình biết đi đâu để kiếm được hai mươi hai lạng bạc trong vòng một tháng đây
Nghĩ một lát, Giang Triệt nhíu mày, cúi đầu nhìn mu bàn tay, vết thương trên mu bàn tay bị mình gãi đã nứt ra, rỉ máu
Trong lòng hắn không cam tâm: "Dựa vào cái gì ta phải nộp
Một trăm cân củi mới đổi được hai mươi lăm văn tiền, cực khổ muốn chết kiếm được hai mươi hai lạng bạc mà còn phải giao đi sao
"Hơn nữa, căn nhà rách này của Cẩu Thặng đến gió cũng lùa vào được, sân thì vẫn là sân rào, lẽ nào ta còn phải bỏ ra một lượng bạc để thuê tiếp một năm nữa sao
"Hôm nay đánh ba người bọn Dương Quang Hổ kia, sau này ba tên đó trăm phần trăm sẽ đến trả thù, bọn hắn mà dẫn theo một đám người đến..
"Quân tử không đứng dưới tường nguy hiểm", Giang Triệt lập tức nảy ra ý định dọn nhà
Tiếp tục ở lại đây tối thiểu phải tốn hai mươi hai lạng bạc, còn nếu chuyển đi thì chỉ tốn công sức mà thôi
Hơn nữa, năng lực chủ yếu khi tu luyện 《 Thanh Sơn Kinh 》 của mình vẫn là trồng trọt
Trưa nay thí nghiệm, 36 hạt giống lúa mạch được 《 Thanh Sơn Kinh 》 thúc đẩy đã có 32 hạt nảy mầm
Đây là đang giữa trời đông giá rét đấy, ai có thể trồng ra được thứ gì vào mùa đông giá rét chứ
Sau này, mình chắc chắn sẽ mở rộng diện tích gieo trồng, đến lúc đó nếu vẫn còn ở chỗ đất thuê rách nát này của Cẩu Thặng..
nguy cơ bị bại lộ là quá cao
Đi
Nhất định phải dọn đi
Nhưng trời lạnh tuyết lớn thế này..
có thể dọn đi đâu được đây
Nghĩ tới nghĩ lui, Giang Triệt nhìn về phía lão bà tiện nghi: "Ngươi tên Đỗ Quyên à
"Vâng
"Nếu như ta nói ta muốn dọn đi, ngươi có đi cùng ta không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.