Ăn Dưa Tuyến Đầu

Chương 93: NGOẠI TRUYỆN: TRÚC MÃ TRÚC MÃ – TUYẾN IF (3)





Sau đó Tạ Hạc Ngữ đã bị Tạ Gia Lâm mắng cho một trận, hóa ra là sau khi Tạ Hạc Ngữ nhận được tin nhắn từ Dụ Văn xong liền chạy qua trung tâm thương mại, Tạ Gia Lâm vừa mới quay đầu lại đã thấy thằng con cao lớn của mình biến mất tiêu, sợ tới mức suýt chút nữa báo công an
Tạ Hạc Ngữ cầm điện thoại không nói gì, cũng không cãi lại, nhưng trông có vẻ như không có ý định hối cải
Tạ Gia Lâm hỏi cậu có chuyện lớn gì mà phải quay về ngay lập tức như thế
Lúc điện thoại gọi tới, Dụ Văn đang đứng bên cạnh, điện thoại mở loa ngoài đặt trên bàn trà, bỗng dưng anh có chút chột dạ khó hiểu, hai tay túm lấy quần chỗ đầu gối
Tạ Hạc Ngữ không nhìn anh, nói thẳng: "Con còn bài tập ở nhà, chưa làm xong nên không yên tâm lắm
Tạ Gia Lâm: "…"
Hôm sau cả nhà họ Tạ đều biết Tạ Hạc Ngữ thích học bài tới mức tẩu hỏa nhập ma
Tạ Gia Lâm gọi điện riêng cho Dụ Văn, mang theo nỗi lo của người ba già, hy vọng anh giúp Tiểu Tạ hướng ngoại hơn một chút, ít đọc sách lại, chơi nhiều hơn, ít ngây ngô đi, nổi điên nhiều hơn
Với tư cách là một người trong cuộc với một bên liên quan, Dụ Văn phải thông đồng trước với Tạ Hạc Ngữ, sau đó nghĩ kĩ lại mới thấy tám phần là kỹ năng trợn mắt nói dối của anh được luyện ra từ lúc này. 
Anh được Tạ Gia Lâm giao phó trách nhiệm, cố gắng gánh vác trọng trách của một người anh trai
Trên đường đi học có đi ngang qua bờ sông, mùa hè gió từ sông thổi vào rất mát mẻ, Dụ Văn vừa đạp xe vừa ríu rít dạy dỗ cậu: "Con nít đừng có học nói dối, nói dối là sai, chúng ta phải thành thật…"
Gió nhẹ lay động mái tóc rối bù trên trán của Tạ Hạc Ngữ, lộ ra ánh mắt không quan tâm của cậu: "Trong mắt anh, lớp mười cũng là con nít
Dụ Văn nói: "Em nhỏ tuổi hơn anh, so với anh thì đương nhiên em là con nít rồi
Trong miệng Tạ Hạc Ngữ phát ra một tiếng rất nhẹ, không nóng không lạnh. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Dụ Văn đang định nói chuyện bỗng nhiên gáy anh bị nắm lấy, ngón tay hơi lạnh chui vào trong cổ áo, anh vội vàng rụt cổ xuống, đầu xe đạp vẹo trái vẹo phải, anh hoảng loạn nói: "Đừng có nhéo, đừng nhéo, nhột…"
Tạ Hạc Ngữ: "Ai là con nít
Bị chọc trúng chỗ nhột, Dụ Văn không nhịn được cười lên tiếng, dường như Tạ Hạc Ngữ đã rất quen thuộc, nhẹ nhàng đưa tay ra ổn định lại đầu xe, không để tay lái bị rung lắc chút nào
"Là anh, anh là con nít, ha ha ha…" Dụ Văn nhận thua rất dứt khoát, anh sợ nhất là bị nhột
Tạ Hạc Ngữ vẫn không buông tay, Dụ Văn bắt lấy cổ tay sau gáy, cố gắng bẻ ngón tay đang nắm chặt như kìm sắt ra: "Vậy tại sao em lại cố tình chạy vội về nhà như thế, làm anh phải giúp em nói dối nữa…"
Mặt sông phản chiếu ánh hoàng hôn, đèn đường đã bật, bóng người kéo dài hai bên xe, tựa như hai cái đuôi nhỏ dính lấy nhau
Tạ Hạc Ngữ không trả lời
Một lúc lâu sau Dụ Văn nhớ lại, vẫn không hiểu tại sao chỉ là một buổi sinh nhật bình thường, lại khiến Tạ Hạc Ngữ lặn lội xa xôi quay về gấp chỉ để tặng cho anh một que pháo hoa
Que pháo hoa quan trọng tới vậy sao
Trực giác mách bảo cho Dụ Văn rằng nó không quan trọng
Nhưng anh không thể hiểu ý nghĩa đằng sau nó
Giống như việc anh biết bốn chữ "Sinh nhật Dụ Văn", quan trọng không phải là "Sinh nhật" mà là "Dụ Văn"
Nhưng càng nghĩ sâu hơn càng không có kết quả hợp lý
Có vài đầu mối loáng thoáng nổi lên trên mặt nước, xâu chuỗi các chi tiết nhỏ bé lại với nhau, phía dưới mặt nước là các sợi dây quấn chặt lấy nhau, an tĩnh ẩn núp, chỉ chờ cơ hội mà thoát ra khỏi lồng
-
Trong trí nhớ của Dụ Văn, anh và Tạ Hạc Ngữ rất ít khi cãi nhau
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Người kia có tính cách ổn trọng khác hẳn với người bình thường, cho dù là đối nhân xử thế hay là cách suy nghĩ, tuy bề ngoài lạnh lùng nhưng xung quanh mọi người đều đánh giá cậu có tính cách rất tốt
Đương nhiên là Dụ Văn không đồng ý với điểm này, anh cho rằng anh và Tạ Hạc Ngữ không bao giờ cãi nhau đơn giản là do bản thân mình rộng lượng
Tạ Hạc Ngữ rất biết giả vờ
Chỉ nhìn bề ngoài sẽ không ai biết thật ra Tạ Hạc Ngữ rất ấu trĩ và nhỏ mọn, chỉ có Dụ Văn mới biết mặt tối của cậu, anh có muốn kể cho người khác nghe thì cũng không ai tin
Mấy năm trước, Dụ Văn rất thích dắt bạn về nhà chơi, mọi người đều biết anh có rất nhiều bạn bè, nhiều tới mức có thể lập thành một đội bóng, nhưng Tạ Hạc Ngữ lại không thích kết bạn, chưa nói tới chuyện tự cậu không muốn kết bạn, mà cậu còn muốn gây trở ngại cho việc kết bạn của Dụ Văn nữa
Lần đầu tiên Dụ Văn dắt bạn về nhà là vào mùa hè, mười mấy thằng nhóc con cực kỳ ồn ào, náo nhiệt bước vào cửa, ồn tới tới mức có thể so với cả ve sầu trên cây
Tạ Hạc Ngữ đứng trong sân nhìn đám người ồn ào như ve con, mắt không chớp lấy một lần
Dụ Văn sắp xếp cho bạn bè mình xong, đi ra ngoài rủ Tạ Hạc Ngữ sang chơi mới phát hiện cậu đứng im không như nhích như một bức tượng, ánh mắt vừa đen vừa sâu, mặc dù trời đang nóng nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo một cách khó hiểu
Dụ Văn nói: "Tạ Hạc Ngữ, sang chơi cùng nhau không
Mẹ anh có nấu nước đậu xanh, còn có bánh ngọt ngon lắm, tụi anh tính mở party
Tạ Hạc Ngữ bất động, chờ Dụ Văn hỏi thêm hai ba lần, cậu mới từ từ đi tới hàng rào gỗ: "Chơi bao lâu
Em còn chưa làm xong bài tập
Dụ Văn vẫy tay, nói nhỏ vào tai cậu: "Mẹ nói chỉ cho anh chơi tới sáu giờ, nhưng không sao, hôm nay mẹ anh tăng ca, chúng ta có thể chơi đến tám, chín giờ, he he
Tạ Hạc Ngữ nhìn chằm chằm vào anh
Ngày hôm đó bọn họ chơi rất vui vẻ, nhưng Tạ Hạc Ngữ dường như không thể hòa hợp vào bầu không khí này, cậu ngồi ngay ngắn trên sô pha, đôi mắt đen chuyển động theo bước đi của Dụ Văn
Chỉ tới khi có bạn học muốn mở tủ lạnh lấy kem, cậu mới chủ động đẩy người phía trước ra, nắm lấy cửa tủ lạnh, thái độ cứng rắn, bình tĩnh hỏi mọi người muốn ăn kem gì, cậu biết rõ kem nào để ở đâu
Biểu cảm đó cứ như cậu mới là chủ nhân của căn nhà này
Quan trọng là cậu thực sự biết
Lấy kem xong, Tạ Hạc Ngữ nói với Dụ Văn: "Năm giờ rồi
Dụ Văn liếm kem, liếm tới mức kem dính đầy xung quanh miệng, cau mày nói: "Ừ
Hai người nhìn nhau, hiển nhiên là Dụ Văn không hiểu ý của cậu
Một tiếng sau, Tạ Hạc Ngữ lại báo giờ cho anh biết: "Sáu giờ
Dụ Văn nhìn biểu cảm nghiêm túc của cậu, chợt nhận ra: "Có phải em còn có bài tập cần làm không, muốn đi về hả
Vậy em về đi, anh không giữ em nữa
"…"
Tạ Hạc Ngữ trèo hàng rào về nhà, sau khi quay về, cậu dùng điện thoại bàn gọi cho mẹ Dụ, không chút do dự nào, như là đã hạ quyết tâm nào đó
"Alo
Dì ơi, con là Tiểu Tạ, Dụ Văn vẫn còn đang chơi
Bữa tiệc hôm đó giải tán rất đúng giờ, mẹ Dụ gọi điện thoại về còn dạy dỗ Dụ Văn một trận
Dụ Văn không ngốc, cố tình dụ mẹ Dụ nói ra xem kẻ phản bội mách lẻo là ai
Có vết xe đổ lần đầu tiên, lần thứ hai Dụ Văn không mời Tạ Hạc Ngữ nữa, trong lòng anh cất giấu nỗi oán hận, còn cố tình đóng cửa nhà lại trước mặt Tạ Hạc Ngữ
Tạ Hạc Ngữ không đi, cậu đứng cạnh hàng rào nhìn vào cửa sổ kính sát đất ở phòng khách, nhìn vào bên trong
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cậu đứng một mình lẻ loi, trong mắt hiện lên cảm xúc mà Dụ Văn cho rằng là cậu đang thèm muốn
Trong lòng Dụ Văn bị nỗi áy náy bao phủ, lại nghĩ có phải mình làm hơi quá rồi không
Anh nghẹn một lúc, không muốn chủ động bắt chuyện với Tạ Hạc Ngữ, nhưng mấy người bạn chu đáo lại nhận ra thái độ của anh, chủ động mời Tạ Hạc Ngữ vào trong
Cậu bạn đi ra ngoài nói với Tạ Hạc Ngữ hai câu, quay lại liền nói với anh mình phải về nhà
Người bạn thứ hai đi ra ngoài, quay lại cũng làm như thế, vào nhà lấy cặp sách sau đó đi về
Bọn họ giống như bị Boss đánh bại từng người một, một người lại tiếp một người như lần lượt "Đưa đồ ăn" lên
Sau đó Dụ Văn mới biết được Tạ Hạc Ngữ nói với mấy người đó một câu: "Anh đã làm xong bài tập về nhà chưa
Lúc lên cấp ba, Tạ Hạc Ngữ không còn công khai như vậy mỗi khi Dụ Văn mời bạn tới nhà chơi nữa
Cậu chỉ "Vừa lúc" xuất hiện "Đúng thời điểm" mà thôi, "Đúng lúc" thể hiện cảm giác tồn tại của mình
Đến bây giờ Dụ Văn mới nhận ra những hành vi quấy rối, mách tội đó của Tạ Hạc Ngữ, chính là lòng ghen tị giữa tình bạn
Đúng thế, trẻ con như vậy đấy
Dụ Văn cảm thấy những chuyện mình trải qua, kể cho người khác chắc chắn không ai tin
Tạ Hạc Ngữ là ai
Mặc dù thể xác nhỏ hơn anh hai tuổi nhưng tâm lý lại chững chạc hơn so với tuổi thật, cậu chỉ là một cậu trai học lớp mười chưa thành niên, loại người chững chạc như này, chưa bao giờ liên quan gì đến Dụ Văn
Lòng hẹp hòi của cậu toàn dùng trên người Dụ Văn, có câu nói thế này – Tính cách "Nổi loạn" chỉ luôn thể hiện với người mình thân cận nhất
Nghĩ thông suốt điều này, việc đầu tiên Dụ Văn làm là tha thứ cho Tạ Hạc Ngữ, anh là một người rộng lượng, không giống kẻ bụng dạ hẹp hòi kia, chuyện thứ hai là tự biến mình thành kẻ ngốc trước mặt Tạ Hạc Ngữ
Cuối tuần hôm đó, Tạ Hạc Ngữ ra ngoài tham gia lớp học ngoại khóa, Dụ Văn thấy cậu ra ngoài, liền lao xuống lầu, cưỡi xe đạp đuổi theo
"Tạ Hạc Ngữ, Tạ Hạc Ngữ
Nghe được giọng của anh, Tạ Hạc Ngữ bóp phanh, chống một chân xuống đất, mới vừa quay đầu lại nhìn thì thấy Dụ Văn đạp xe lao lên như một quả pháo nhỏ
Con ngươi Tạ Hạc Ngữ co rụt lại, vô thức giơ tay lên, nhưng lực va chạm quá mạnh khiến cả hai lăn vào nhau như quả bóng không thể dừng lại được
May là bây giờ đang vào mùa đông, ngã xuống đất cũng không sao, Dụ Văn lăn trong lòng Tạ Hạc Ngữ hai vòng, vô tâm ngồi dậy cười hì hì: "Anh biết rồi, anh biết hết rồi, em luôn phá rối mấy bữa tiệc của anh là do em ghen tị đúng không
Đuôi lông mày Tạ Hạc Ngữ giật giật, cậu đã nghe câu này nhiều tới mức tai muốn đóng kén: "Chỉ có quỷ mới ghen tị anh có nhiều bạn bè
Hai người đứng lên, Tạ Hạc Ngữ lấy khăn ướt trong cặp ra lau sạch bụi trên cổ tay áo của Dụ Văn
"No no no…" Lần này Dụ Văn lại bác bỏ, nắm chắc phần thắng nói: "Không phải ghen tị vì anh có bạn, mà ghen tị vì bọn họ được chơi với anh
Suy cho cùng chính là em không muốn chia sẻ anh cho người khác đúng không
"…"
Tạ Hạc Ngữ im lặng trong chốc lát, Dụ Văn có thể nhìn rõ sự kinh ngạc trong mắt cậu
"… Anh điên à
Cậu khô khan phản bác lại
Có vẻ là cậu lười để ý tới Dụ Văn, đỡ xe đạp dậy đi về phía trước, Dụ Văn đi vòng vòng quanh Tạ Hạc Ngữ như con ong mật, lải nhải không ngừng: "Đừng có trốn tránh, em mau thừa nhận đi…"
Nói tới mức rã cả họng, Dụ Văn hít sâu một hơi, hỏi cậu học lớp ngoại khóa nào
Tạ Hạc Ngữ nói không biết
Dụ Văn trợn mắt tròn xoe: "Em học cái gì mà em cũng không biết à
Tạ Hạc Ngữ liếc nhìn anh
"Ban đầu là lớp mỹ thuật, nhưng bây giờ em muốn đi tập thể hình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dụ Văn hỏi vì sao lại muốn đi tập thể hình
Tạ Hạc Ngữ: "Sợ lần sau lại có người lao vào lòng em, em đỡ không nổi
Trước năm cuối trung học, cuộc cãi vã lớn nhất giữa Tạ Hạc Ngữ và Dụ Văn chỉ là những chuyện nhỏ nhặt như thế
Đêm trước khi tốt nghiệp cấp ba, bọn họ nổ ra cuộc chiến tranh lớn nhất trong lịch sử - Tạ Hạc Ngữ đơn phương giận dỗi
Suốt bốn mươi tám tiếng cậu không chủ động nói chuyện với Dụ Văn
Nếu cậu kéo dài hơn nữa thì có lẽ Dụ Văn đã có thể phát hiện ra trước khi hai người làm hòa với nhau rồi
Tia lửa châm ngòi cho cuộc chiến tranh lạnh này là một bức thư tình
Chỉ một chuyện nhỏ nhặt như thế mà Tạ Hạc Ngữ đã phải dùng tới chiêu mà mình đã từng dùng hồi còn nhỏ xíu
Cậu gọi điện thoại cho mẹ Dụ để mách tội
Nhận được điện thoại của mẹ Dụ, Dụ Văn cảm thấy mình còn oan hơn cả Đậu Nga
"Con không có nhận thư tình
Là ai
Ai đã bịa chuyện con
Mẹ Dụ không chút do dự bán đứng Tạ Hạc Ngữ. 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.