Sau đó, Sở Hi Thanh lại nhìn về phía vị đại tướng quân mặc giáp vàng kia, nhìn khuôn mặt ngay ngắn uy nghiêm kia
“An Bắc đại tướng quân Tần Thắng?”
Khi Sở Hi Thanh khống chế sát ý trong lòng, Cuồng Kiếm – Phong Tam cũng lắc mình rời khỏi đoàn mây nấm kia
Áo trắng trên người hắn thế mà lại không bị tổn hại một chút, vẻ mặt vẫn thong dong tự nhiên
Trong lời nói của Phong Tam lại chất chứa ý khinh thường: “Chà chà
Nhìn cái Vạn Thần Kiếp này, uy thế thật lớn nha, đây là muốn giết người diệt khẩu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng ta đã nói rồi, Vạn Thần Kiếp của ngươi có thiếu hụt.”
Trong tay hắn là võ tu tam phẩm kia
Tuy rằng tên võ tu này bị thương rất nặng, toàn thân là máu thịt đầm đìa, rơi vào trạng thái ngất xỉu
Nhưng mà người này vẫn còn sống
Da mặt của An Bắc đại tướng quân Tần Thắng không khỏi co quắp lại
Đám thuộc hạ này của hắn, đều là hắn dùng hai năm trời để thu nạp và đào tạo, còn bỏ ra một lượng lớn tài nguyên và sức lực
Bây giờ lại bị diệt sạch ở đây
Không chỉ bị diệt sạch, mà còn có người sống rơi vào tay đối phương
Trong khi An Bắc đại tướng quân Tần Thắng nhìn chằm chằm vào Cuồng Kiếm – Phong Tam với sát ý vô tận
Thiết Diện Phán Quan – La Dương và Thần Quyền Phán Quan – Tẩy Bích Thiên cũng đã giải quyết xong đối thủ của bọn họ
Hai người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Sở Hi Thanh
Bọn họ không xác định là mình có nên ở lại hay không
Hai người bọn họ đều là phản tặc của triều đình, Sở Hi Thanh bây giờ lại là Huyết Nhai thánh truyền của Vô Tướng thần tông, Vạn hộ Thiên nha Cẩm y vệ
Cẩm y vệ tiếp xúc với phản tặc, cái này tương đối chói mắt
Ngoài ra, dưới cái nhìn của bọn họ, vẫn không nên bại lộ thân phận chân chính của thiếu chủ
Hai người lại không dám rút đi luôn
Dù sao người đến cũng là An Bắc đại tướng quân Tần Thắng, là võ tu nhất phẩm hạ, là Tịch Diệt Thương Đốc – Tần Thắng xếp hạng 98 trên Địa Bảng
Đặc biệt là kẻ này còn có địch ý với thiếu chủ, nên bọn họ không yên tâm rời đi
Tuy nhiên, hai người lại nhìn thấy vẻ mặt không để ý của Sở Hi Thanh
Vẻ mặt của Sở Hi Thanh thong dong tự nhiên, ngự không đến trước người Phong Tam, ngăn cản tầm mắt của Tần Thắng
Trên mặt hắn giống cười mà không phải cười, nói: “Nếu như ta đoán không sai, các hạ chính là Tần Thắng Tần đại tướng quân
Sở mỗ ngưỡng mộ đã lâu!”
Tần Thắng nghe vậy, cuối cùng cũng đưa mắt nhìn qua Sở Hi Thanh
Ánh mắt hắn lấp lóe, quan sát đánh giá Sở Hi Thanh: “Bản soái nghe danh Vô Cực Đao Quân đã lâu, hôm nay mới được gặp mặt, quả nhiên là thiên kiêu cái thế, danh bất hư truyền!”
Một cái ngũ phẩm mà thôi, đổi là người khác thì hắn còn chẳng thèm liếc mắt
Nhưng thiếu niên trước mắt này thì lại khác, kẻ này có thiên phú còn vượt qua cháu gái kia của hắn, tương lai quá nửa là có thể học được Thần Ý Xúc Tử Đao, từ đó vô địch thiên hạ
Dù là bây giờ, người này cũng có thể làm cho mấy tên thuộc hạ tam phẩm của hắn nằm lại tay đây, cũng đáng giá để hắn coi trọng
“Hai chữ cái thế này, thật sự không dám nhận!”
Sở Hi Thanh lắc lắc đầu, dáng vẻ rất khiêm tốn, sau đó phóng tầm mắt về phía bắc: “Đại tướng quân từ châu thành chạy đến
Vậy thì thật là trùng hợp
Xin hỏi vị thuộc hạ này có ta của thù hận gì với tướng quân sao
Sao vừa thấy mặt đã nặng tay như vậy?”
Vẻ mặt Tần Thắng dửng dưng: “Sao Đao Quân lại nói vậy
Bản soái thân có chức trách phòng thủ nơi này, hôm nay trở về thành Yến An, lại kinh ngạc khi thấy khí cơ nơi này bạo loạn, có cao thủ giao thủ ở đây, vì vậy mới qua đây xem một chút
Vừa rồi cũng chỉ là tiêu diệt tội phạm mà thôi.”
Lúc này, hắn lại liếc nhìn Cuồng Kiếm – Phong Tam một chút: “Đây là Đạo thị của Đao Quân
Ngươi xem, hắn có tổn thương gì đâu?”
Nhưng mà Phong Tam không tổn thương, lại không có liên quan gì đến hắn
Vừa rồi, Tần Thắng thật sự có tâm tư hủy diệt người này
Nếu như không được, thì cũng phải đánh trọng thương
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng mà Phong Tam lại bình yên vô sự dưới thức cực chiêu Vạn Binh Thần Tịch của hắn
Hắn cảm thấy cái Đạo thị này của Sở Hi Thanh rất có vấn đề, rốt cuộc là cao thủ ở đâu ra
“Thì ra là vậy!” Khóe môi Sở Hi Thanh hơi cong lên: “Nếu đại tướng quân đã nói thế, vậy ta tạm thời coi là vậy đi.”
Sắc mặt Tần Thắng như thường, tựa như không nghe ra ý trào phúng của Sở Hi Thanh
Sau đó hắn lại nhấc tay lên, ngưng tụ ra một bàn tay khổng lồ, vồ thẳng về phía người trong tay Phong Tam, đồng thời dặn dò phó tướng của mình: “Người này gan to bằng trời, lại dám gây án ở U Châu, tập kích Vô Cực Đao Quân
Tần Đức Nguyên, ngươi mang tên tặc tử này về quận nha để thẩm vấn đi.”
Nhưng mà bàn tay khổng lồ của Tần Thắng còn chưa đến nơi, chỉ thấy bên hông của Sở Hi Thanh đã ‘sặc’ một tiếng