Bạch Tiểu Chiêu thì đã phồng má lên như hai cái bánh bao
Nàng đầu tiên là triệu ra một màn ánh sáng màu xanh, muốn mượn Thần Khế thiên bi để gửi tin tức
Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, Bạch Tiểu Chiêu cảm thấy không thích hợp lắm, liền lấy một tờ giấy ra, viết một đoạn văn tự
“Ngày mùng 2 tháng 4, huynh trưởng mang chúng ta đến Thương Châu, phong cảnh nơi này rất đẹp
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Huynh trưởng còn nói hắn và Nhất Kiếm Khuynh Thành – Vấn Thù Y ước hẹn ở đây, đưa ta và tiểu Tóc Húi Cua cho Phong tiên sinh, rồi rời đi một mình
Tiểu Chiêu rất không vui, tại sao huynh trưởng lại vứt chúng ta lại, là có chuyện gì không tiện cho chúng ta nhìn thấy sao?”
Tiểu Tóc Húi Cua nhìn thấy nàng viết đoạn nhật ký này, thế mà lại không ngăn cản
Nó cũng đang ôm cặp móng vuốt ở trước ngực, tức giận ngồi trên bả vai Phong Tam
Lần này, nó đứng về phía Bạch Tiểu Chiêu
Chủ nhân thật sự là quá đáng ghét
Khoảng tầm ba mươi cái hô hấp sau, Sở Hi Thanh đi đến một hòn đảo nhỏ có phong cảnh rất tốt
Hắn đứng ở trên một khối đá ngầm, một tay cầm bầu rượu, một tay vắt sau lưng, dùng ánh mắt phiền muộn ngắm nhìn cảnh biển
Một lát sau, Vấn Thù Y cũng bay đến, hạ xuống bên cạnh hắn
Nàng không đeo mặt nạ, vẫn là dáng vẻ như lần đầu tiên gặp mặt Sở Hi Thanh
Nàng dương như thiếu nữ đôi tám (16), da thịt như tuyết, ngũ quan xinh đẹp, đôi mắt trong suốt, xán lạn đầy sao, khí chất lại mềm mại…
Mái tóc dài như tơ lụa khoác ở phía sau, dùng một sợi tơ màu bạc buộc lại, quanh người thì lại như có mây mù bao phủ, nhìn qua không giống như người trong phàm trần
“Xin lỗi, trước khi đi lại có biến cố, cho nên đến chậm một bước.”
Vấn Thù Y vừa đến thì đã tạ lỗi, sau đó nhìn Sở Hi Thanh lại ngây người: “Hi Thanh, ngươi làm sao vậy
Xảy ra chuyện gì mà để ngươi thất thần chán nản như vậy?”
“Ta không sao.”
Sở Hi Thanh mỉm cười, lại làm bộ như không có việc gì mà thu hồi bầu rượu, ánh mắt vẫn phiền muộn sa sút như cũ, dáng vẻ như ‘ta rất có sao’
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Vấn tỷ tỷ, chúng ta vẫn là nhanh chóng bắt đầu đi
Cực Đông Băng Thành đang ác chiến với triều đình, trong tay ngươi còn nhiều việc phức tạp, hai ngày sau lại là ngày Băng Thành đại tế, chúng ta vẫn hoàn thành lần song tu này sớm một chút thì hơn.”
Vấn Thù Y lại quan tâm đến Sở Hi Thanh hơn, nàng quan sát Sở Hi Thanh: “Hi Thanh, tu luyện Thần Nguyên Tham Đồng Khế cần phải duy trì tâm thần thanh tĩnh, tâm cảnh minh mẫn
Nếu Hi Thanh có tâm sự gì, không ngại nói với ta một chút.”
Sở Hi Thanh hơi do dự, vẫn là lắc đầu thở dài: “Hoa rơi phiêu linh nước tự chảy, một loại tương tư hai nơi sầu
Liên quan đến tình yêu nam nữ, vẫn là không nói thì hơn, miễn cho bẩn lỗ tai của Vấn tỷ.”
“Vấn tỷ tỷ yên tâm, tiểu đệ hiểu nặng nhẹ
Khi tu hành, tiểu đệ sẽ cố gắng thanh tâm ngưng thần, nhất định sẽ không gây ảnh hưởng đến Vấn tỷ.”
Vấn Thù Y lại càng tò mò hơn
Nàng nghĩ thầm, dáng vẻ này của Sở Hi Thanh là do tình
Là Sở Vân Vân hay là Lục Loạn Ly
Quá nửa là Lục Loạn Ly
Trước khi Sở Hi Thanh đến đây, hắn đã ở Vô Tướng thần sơn vài ngày
Tình cảm của hai người gặp biến cố
Lẽ nào có quan hệ với những gì nàng nói trong màn sáng màu xanh lam kia
Vấn Thù Y chợt cảm thấy hơi chột dạ
Nhưng nàng chợt phủ định cái ý nghĩ này, làm sao có thể là do mình chứ
Rõ ràng là do Sở Vân Vân
Vị Bá Võ Vương này nhìn như hiền lành, nhưng thật ra lòng dạ rất sâu, còn lợi hại hơn cả nàng
Đặc biệt là câu nói tại mấy ngày trước, lực sát thương mạnh đến tột đỉnh
Vấn Thù Y nhìn dáng vẻ chán nản và tiều tụy của Sở Hi Thanh, chỉ cảm thấy khá đau lòng, cũng âm thầm cảm khái
Sở Hi Thanh không chỉ là một người trọng tình trọng nghĩa, mà còn là một người si tình, hoàn toàn khác với ‘chồng trước’ có tần phi như mây của nàng
Vì một cô bé miệng còn hôi sữa, mà Hi Thanh đã đau lòng đến vậy rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng đây là việc của Sở Hi Thanh và Lục Loạn Ly, nàng cũng không tiện nói gì, chỉ có thể cười an ủi: “Chắc là chỉ có một chút hiểu lầm thôi, chỉ cần Hi Thanh không từ bỏ, nhất định có thể gỡ bỏ hiểu lầm, lại tốt đẹp như xưa.”
Trong lòng Vấn Thù Y lại không tự chủ được mà xuất hiện một ý nghĩ, nếu như hai người từ bỏ như vậy, thật ra là không thể tốt hơn
Nàng cũng âm thầm xấu hổ, tại sao mình lại có ý nghĩ xấu xa như vậy chứ
“Ta cũng cảm thấy như vậy, chỉ cần chân thành và kiên định.”
Sở Hi Thanh gật đầu, rồi lại móc một đóa hoa màu trắng như tuyết ra: “Đúng rồi, khi ta đi tìm bí dược ở ‘Vô tận băng nguyên’, thì tìm thấy một đóa ‘Băng Tâm Hoa’
Hoa này băng thanh ngọc khiết, độc lập Băng Nguyên, ngạo nghễ sương tuyết, ta nghĩ Vấn tỷ tỷ nhất định sẽ yêu thích, thứ này cũng có ích với công pháp hệ Hàn Băng, liền mang nó về đây.”
Băng Tâm Hoa này đúng là rất đẹp, óng ánh long lanh lại trong suốt như băng, toàn thân trắng muốt như ngọc, để người ta không đành lòng mà khinh nhờn
Nếu nhìn kỹ, còn phát hiện bên trong có những hoa văn như mảnh kim cương đang phản xạ ra ngân quang óng ánh