Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 1105: - Hố con trai đến mức này cũng tài tình thật!




Lúc này, Từ Huyền bình thản nói: “Tôi khuyên mọi người đừng nên khen thưởng thật.”
“Nếu mọi người làm vậy, bệnh hữu này sẽ toi đấy...”
Vô số khán giả trong phòng live nghe Từ Huyền nói xong đều cảm thấy nhức cả trứng
Mấy trăm vạn biến thành mấy vạn, còn bảo vì muốn tốt cho [Người Học Thức Đường Phố]
Chắc không phải hắn đang tấu hề đâu đúng không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tốt cỡ nào bằng mấy trăm vạn tiền mặt được chứ
Từ Huyền hỏi: “Bệnh hữu, tôi hỏi cậu.”
“Vừa nãy cậu nói cái bát này là bà nội cậu tìm thấy trong nhà đúng không?”
[Người Học Thức Đường Phố] nghe xong, dường như đã hiểu ra gì đó
Cậu gật đầu đáp: “Đúng ạ.”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Thế chẳng phải đúng rồi à!”
“Sau khi ông bà nội cậu qua đời.”
“Nói vậy, người thừa kế số một của cái bát này hẳn là cha cậu.”
“Dựa vào mức độ lan truyền livestream của tôi, chỉ sợ tin tức của cậu sẽ hoàn toàn lộ rõ!”
“Ba vạn tệ còn chưa đủ để cha cậu mạo hiểm chạy về, khiến người khác phát hiện.”
“Nhưng nếu hiện giờ cái bát này có giá trị mấy trăm vạn.”
“Vậy thì mọi chuyện sẽ khác.”
“Hơn nữa, lúc đó không chỉ cha cậu quay về đòi cậu số tiền này.”
“Mà những người đòi nợ cũng sẽ chạy đến đòi mang đống tiền đó đi.”
“Một học sinh cấp ba tứ cố vô thân như cậu đối diện với đám xã hội đen cùng hung cực ác, chắc chắn cậu ở phía cực kỳ bất lợi.”
“Huống chi, cậu cũng không chiếm ưu thế về mặt pháp lý.”
“Bất luận thưa kiện hay dùng bạo lực chống đối, cậu không có chút phần thắng nào...”
“Đến lúc đó, chẳng những cậu không lấy được hai trăm vạn về tay.”
“Ngay cả ba vạn tệ kia cũng không gánh nổi.”
Vô số khán giả trong phòng live đều bất ngờ
Lúc nãy họ cũng nghe Từ Huyền nói trước kia cha của bệnh hữu này bỏ trốn do thiếu nợ bài bạc
Nhưng chỉ là nghe xong quên ngay
Họ thế mà không nhớ đến điểm này..
Vô số khán giả xem live đùng đùng nổi giận
“Móa nó, người làm cha này là thứ phế vật gì thế
Đã không nuôi nấng con trai thì thôi đi, giờ còn muốn ảnh hưởng đến tiền đồ của thằng bé nữa!”
“Không phải chứ, cha bệnh hữu này mắc nợ bên ngoài nhiều như vậy hả
Hai trăm vạn còn chưa đủ?”
“Đúng thế, chẳng phải nói tiền nợ đánh bạc và vay nặng lãi đều không được pháp luật bảo vệ à?”
Từ Huyền nhàn nhã nói: “Thật ra, tiền nợ gốc không nhiều, chỉ hơn năm mươi vạn.”
“Nhưng mấy năm nay lãi mẹ đẻ lãi con, cho dù tính bằng hạn mức cao nhất được pháp luật bảo vệ cũng hơn một trăm vạn.”
“Còn số tiền còn lại ấy à...”
“Đến lúc đó, cha bệnh hữu này sẽ chạy đến, lấy danh nghĩa giữ tiền giúp cậu ấy.”
“Sau đó thua sạch không còn cắc nào trong vòng một tháng...”
Đông đảo bệnh hữu triệt để cạn lời
Họ nhìn [Người Học Thức Đường Phố] bằng ánh mắt thương xót
Gặp phải ông bô kiểu này đúng là xui xẻo tám kiếp..
Nhưng vẫn có bệnh hữu đưa ra ý kiến khác
“Không phải chứ, bác sĩ Từ, chẳng lẽ anh không thể lặng lẽ nói thông tin của cái bát này cho bệnh hữu biết à...”
“Đúng đấy, chỉ cần nghĩ cách, nhất định có thể tránh được mà...”
“Cùng ý kiến
Mấy trăm vạn biến thành mấy vạn, thế này mẹ nó lãng phí quá đi, trái tim ông đây đang rỉ máu này
[Che mặt.jpg]”
“Lầu trên, có phải tiền của chế đâu, chế rỉ máu cái rắm á
[Ngoáy mũi.jpg]”
Từ Huyền cười nhạt: “Rất đơn giản.”
“Vị bệnh hữu này, tôi hỏi cậu.”
“Nếu bây giờ cậu có hai trăm vạn, cậu sẽ làm gì?”
[Người Học Thức Đường Phố] im lặng trong chốc lát, dường như đang suy tư
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hồi lâu sau, cậu mới thở dài: “Bác sĩ Từ, nói thật.”
“Có thể tôi sẽ nghỉ học.”
Câu nói đó của cậu làm tất cả khán giả xem live nghe đến ngơ ngẩn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Họ không thể tin vào tai mình
Cậu học sinh điển hình tình nguyện ra đường xin ăn để tìm giáo viên học bổ túc, vậy mà khi có tiền sẽ nghỉ học ngay
[Người Học Thức Đường Phố] thẳng thắn nói: “Nói thật nhé, tôi cố gắng học tập là để sau này có thể tìm một công việc tốt, kiếm được nhiều tiền.”
“Dù sao, với tình hình và hoàn cảnh gia đình mình, con đường này là lựa chọn duy nhất của tôi.”
“Nhưng nếu có tiền thì khác rồi.”
“Nếu tôi có số tiền kia, chắc là tôi sẽ mua lại nhà của bà nội.”
“Đó là nơi quan trọng nhất trong hồi ức của tôi.”
“Số tiền còn lại, có lẽ tôi sẽ mua một mặt tiền nhỏ để kinh doanh.”
“Suy cho cùng, làm công ăn lương có tỷ lệ chi phí - hiệu quả cực kỳ thấp.”
“Tôi tin dựa vào năng lực của mình, chỉ cần tôi chăm chỉ thì dù kinh doanh cũng có thể đạt được thành tích.”
Vô số khán giả xem live nghe cậu nói lý do này thì đều im bặt
Không thể nói lựa chọn này của [Người Học Thức Đường Phố] không đúng
Chỉ có thể nói..
điều đó làm họ cảm thấy đáng tiếc
Chung quy, trong lòng người dân trong nước luôn có chấp niệm khó hiểu với việc đọc sách
Từ Huyền mỉm cười gật đầu: “Tốt lắm, rất thành thật.”
“Nhưng tôi phải nói cho cậu biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.