Sau đó, cô lại phải đi phụ đạo cho hai vị loli: Sư phụ và sư thúc
Phòng tư vấn này mà không có cô chắc giải thể luôn quá..
Đúng lúc này, có khách từ bên ngoài bước vào
“Bác sĩ Từ, giờ ngài có đang bận gì không?”
Đó là một người phụ nữ hơn 40 tuổi, đeo kính mắt, mặc áo sơ mi trắng, chần chờ bước vào
Chị ta còn dắt tay một bé trai
Bé trai khoảng chừng 7, 8 tuổi
Xem ra, đây là hai mẹ con
Từ Huyền mỉm cười: “Xin chào, hai người ngồi đi.”
Mẹ đứa bé ngồi xuống, vẻ mặt vẫn còn ngần ngại
Từ Huyền không để ý
Khách hàng thế này, hắn đã gặp rất nhiều
Đa số đều tương đối kính sợ thanh danh “đại sư tâm lý” của hắn
Cộng thêm chuyện chính mình gặp phải cũng khá “kỳ quái”, nên không ai dám tùy tiện nói ra
Cậu bé chị ta dắt tay đang tò mò nhìn chằm chằm Từ Huyền, sau đó lại tò mò nhìn ngó xung quanh
Khi nhìn đến đầy rẫy “mô hình” trên kệ tường bên cạnh, ánh mắt lập tức sáng rỡ, cậu bé muốn chạy qua xem
Đáng tiếc bị mẹ giữ chặt, hoàn toàn không thoát ra được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Rơi vào đường cùng, cậu bé chỉ có thể chẹp miệng, vẻ mặt tiếc nuối
Từ Huyền mỉm cười chỉ dẫn: “Bệnh hữu, nói vấn đề của chị chút đi.”
Mẹ đứa bé do dự một lát rồi chậm rãi nói: “Bác sĩ Từ, không biết tôi có thể hỏi ngài chuyện này không.”
Chị ta bế con của mình đến bên cạnh: “Bác sĩ Từ, đây là con trai tôi.”
Từ Huyền nhìn thoáng qua, mỉm cười nói: “Mặt mũi đứa bé này rất đáng yêu.”
Mẹ đứa bé lộ ra vẻ mặt đắng chát
“Bác sĩ Từ..
cách đây không lâu, không biết thằng bé có chuyện gì, đột nhiên không thể mở miệng nói chuyện được nữa.”
“Tôi đã dẫn thằng bé đến rất nhiều bệnh viện nổi tiếng trong nước.”
“Nhưng tất cả bệnh viện đều nói với tôi rằng thân thể thằng bé không có vấn đề gì, cũng không có bất kỳ bệnh tật nào.”
“Tôi hỏi những bác sĩ kia: Nếu không bị bệnh thì tại sao lại không thể nói chuyện.”
“Bọn họ cũng không trả lời được...”
“Cuối cùng, họ nói với tôi có thể là bệnh tâm lý, bảo tôi đưa thằng bé đi tìm bác sĩ tâm lý khám thử.”
“Về sau, tôi lại tìm thêm vài bác sĩ tâm lý.”
“Bọn họ cũng không làm rõ được vì lý do gì mà thằng bé đang yên đang lành lại bị câm...”
Nói đến đây, hai hàng nước mắt chảy dài trên mặt mẹ đứa bé: “Bác sĩ Từ, bây giờ tôi chỉ có tìm đến ngài...”
“Thằng bé còn nhỏ như vậy, tôi không muốn nó bị câm cả đời.”
Từ Huyền mỉm cười: “Vị phu nhân này, trước hết chị đừng nóng vội.”
“Vấn đề của cậu bé không lớn.”
Nghe được mấy từ này, mẹ đứa bé lộ ra dáng vẻ như trút được gánh nặng
“Bác sĩ Từ, ngài nói chữa thế nào tôi đều nghe theo ngài hết!”
Từ Huyền mỉm cười nói: “Thật ra, nguyên nhân chủ yếu khiến cậu bé không thể nói chuyện là từ chị.”
Mẹ đứa bé hoảng hốt: “Bác sĩ Từ, tôi là mẹ thằng bé mà, tôi thật sự không làm gì cả.”
Từ Huyền cười nhạt: “Ồ?”
“Vậy tôi hỏi chị, bình thường cậu bé tương đối nghịch ngợm đúng không?”
“Anh chị là cha mẹ, có từng dạy dỗ qua chưa?”
Mẹ đứa bé lập tức sửng sốt
Chị ta thở dài, cười khổ: “Bác sĩ Từ, không dối gạt ngài.”
“Trước đây, tôi và chồng tôi luôn bận rộn.”
“Thẳng đến lúc tôi 35 tuổi mới sinh ra thằng bé.”
“Đúng là hơi nuông chiều thằng bé.”
“Nhưng chúng tôi cũng không nuông chiều quá mức
Bình thường, mỗi khi thằng bé phạm sai lầm, chúng tôi vẫn sẽ dạy dỗ nghiêm.”
Mẹ đứa bé cười khổ: “Chẳng qua, bác sĩ Từ, tôi không rõ lắm.”
“Việc này liên quan gì đến chuyện thằng bé không thể nói chứ?”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Liên quan rất lớn.”
“Tôi hỏi chị.”
“Khoảng một tháng trước, cũng là lúc con chị bắt đầu không thể nói chuyện.”
“Có phải trong nhà chị có một vị trưởng bối qua đời không?”
Mẹ đứa bé khẽ sững sờ, chị ta suy nghĩ một hồi mới giật mình: “Đúng vậy.”
“Tính ra thì người đó cũng không phải họ hàng thân thích lắm, có quan hệ rất xa.”
“Nhưng bởi vì trùng hợp ở cách chỗ chúng tôi không xa, chồng tôi lại khá chú trọng tục lệ, nên có đi viếng.”
“Lúc đầu, chúng tôi không muốn đưa thằng bé theo, nhưng thằng bé cảm thấy tò mò nên nằng nặc đòi đi
Thế là chúng tôi đưa nó theo cùng.”
Chị ta xem qua rất nhiều livestream của Từ Huyền, nên có một ít hiểu biết về phương diện này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Liên hệ với những gì Từ Huyền nói, chị ta lập tức biến sắc: “Bác sĩ Từ, chẳng lẽ thằng bé không thể nói chuyện là vì đã tham gia tang lễ ư?”
“Chọc đến hồn ma rồi?”
Từ Huyền gật đầu: “Đúng, chính là nguyên nhân này.”
Mẹ đứa bé tức giận đùng đùng: “Không phải chứ, bé con nhà chúng tôi không thù không oán với ông ta, bắt nạt bé còn nhà tôi làm gì?”
“Uổng công chồng tôi còn phúng điếu cho ông ta mấy trăm tệ!”
Từ Huyền bình thản nói: “Nguyên nhân rất đơn giản.”
“Ai bảo con trai chị trộm đồ của ông ta?”
Nói rồi hắn dời mắt nhìn về phía cậu bé bên cạnh, cười như không cười nói: “Chị còn nhớ sau khi con chị trở về có nói cho chị biết cậu bé đã nhặt được một đồng xu chứ?”