Bạch Nguyệt Quang Trong Lòng Tổng Tài Tâm Thần

Chương 53: Chương 53




“Vì cái gì!?” Dữu Niệm từng chữ từng chữ như khóc ra máu mà hỏi
Liễu Miên trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, “Ta...” “Không chấp thuận đáng lẽ là như vậy..
sao lại như vậy như vậy...” Liễu Miên quỳ bò đến trước giường, thần sắc ngây dại siết chặt tay Dữu Niệm, “Niệm Niệm, Niệm Niệm, ngươi hãy nghe ta giải thích...” Dữu Niệm lãnh đạm nhìn nàng, cũng không nói lời nào
Vu Tĩnh Xán lo lắng ngồi bên giường, nắm lấy bả vai Dữu Niệm, “Niệm Niệm...” “Trong đoạn phim đó, đều là thật sao?” Dữu Niệm tan nát cõi lòng hỏi
Đoạn phim đó, có thể dàn dựng không
Nàng đang chờ đợi điều gì đây, ha
Liễu Miên có chút gật đầu rơi lệ
Nước mắt không tranh khí tuôn rơi, Dữu Niệm dùng một tay lau khô, nhìn thần sắc của Liễu Miên, vô cùng phức tạp, “Ta thà..
ngươi lừa ta còn hơn.” Liễu Miên nắm chặt tay Dữu Niệm chợt buông ra, nỗi đau trong đáy mắt tăng kịch liệt
Dữu Niệm muốn để chính mình triệt để hết hy vọng, hỏi đến cùng, giọng run rẩy đến lợi hại, “Cho, cho nên..
ngươi, ngươi cùng hắn, lên..
giường...” Chữ cuối cùng, nàng nói ra thật gian nan
“Đúng không?” Nói xong, mặt xám như tro nhìn Liễu Miên
Liễu Miên cắn chặt môi, giọt nước mắt không ngừng rơi, khóe môi tràn ra máu tươi
Nàng gật gật đầu
Giờ phút này, lời dối trá đã không có ý nghĩa
Dữu Niệm ngửa đầu nuốt lệ, “Ha ha...” Ngay lập tức, người ca ca Trình An nàng muốn cùng nhau bước vào điện đường hôn nhân thần thánh và người bạn thân nhất của nàng lại cùng nhau phản bội nàng
Cái gì gọi là đau lòng như bị cắt xé, từ này, giờ phút này cụ thể hóa
Dữu Niệm đau đến không muốn sống
Còn có tức giận
Nàng một tay nhặt chiếc di động Vu Tĩnh Xán để ở một bên, hung hăng ném về phía Liễu Miên, nhắm đúng đầu nàng, cuối cùng lại kéo về một tia lý trí
Chiếc di động đập trúng cánh tay Liễu Miên, cơn đau cực điểm ập đến, nàng chỉ ôm lấy cánh tay, không một tiếng động chấp nhận tất cả
“Niệm Niệm, tất cả đều là lỗi của ta, ta lấy ngươi làm cớ lừa hắn đến, rồi sau đó hạ thuốc, tất cả đều là ta vì tư lợi, không liên quan một chút nào đến Tiêu Trình An, hắn cũng là bị ta cưỡng ép.” Liễu Miên hết lời giải thích, “Cho nên Niệm Niệm, ngươi không nên trách hắn, không phải lỗi của hắn
Ngươi muốn hận, thì hãy hận một mình ta đi, hắn là vô tội.” Dữu Niệm gian nan cất tiếng, “Vì cái gì làm như vậy!?” Liễu Miên chế nhạo cười một tiếng, cười chính nàng
“Vì cái gì..
ha, còn có thể có vì cái gì, bởi vì, ta yêu hắn a, ta yêu hắn yêu đến phát điên
Từ lần đầu tiên thấy hắn, ta liền yêu hắn, nhiều năm như vậy, ta tiếp cận ngươi, đều là vì hắn
Có phải hay không cảm thấy rất buồn nôn, ta cũng cảm thấy, ta cảm thấy mình giống như con chuột trong cống rãnh kia làm người ta buồn nôn.” Liễu Miên nghẹn ngào khóc lóc kể lể, “Ta biết rõ mình không có tư cách yêu hắn, thế nhưng là ta không thể khống chế được chính mình a Niệm Niệm.” “Ta cười chúc phúc các ngươi, tim lại giống như dao cắt, ở đây, đau nhói a!” Nàng che ngực, khóc không thành tiếng, “Xin lỗi Niệm Niệm, ta không muốn phá hoại các ngươi, ta chỉ muốn có một chút kỷ niệm duy nhất, để vượt qua quãng thời gian ít ỏi còn lại của ta mà thôi..
Niệm Niệm, ta không cầu ngươi tha thứ, ta là tội nhân, ta không xứng
Thế nhưng là Niệm Niệm, ngươi có thể, cứ coi như tất cả không có phát sinh sao
Như vậy đối với ngươi, đối với hắn, đều tốt..
có được không?” Dữu Niệm đã đau đến chết lặng, cười ra lệ, “Không có phát sinh qua..
ha ha, chuyện cười này sao mà lại buồn cười đến thế, ha ha...” Nàng có thể coi như tất cả đều không có phát sinh qua sao!
“Niệm Niệm, ta cầu ngươi!” Liễu Miên từ ngồi chuyển sang quỳ, thần sắc thống khổ nói: “Tha thứ hắn, hắn không có bất kỳ sai lầm nào, ngươi biết rõ, không có ngươi..
hắn sẽ điên...” Đáy mắt Vu Tĩnh Xán đong đầy lệ đau lòng, nàng nhìn Dữu Niệm một chút, lại nhìn Liễu Miên, “Liễu Miên, đổi lại là ngươi, ngươi có thể làm được không?” Liễu Miên thần sắc chết lặng ngồi sụp xuống đất
Lúc này, người đón dâu đã đến
Vu Tĩnh Xán thần sắc nhanh chóng, “Niệm Niệm, làm sao bây giờ?” Dữu Niệm lau khô nước mắt, mặc giày xong, đi ra ngoài
Vu Tĩnh Xán vội vã đuổi theo
Đi đến cửa, nàng quay đầu, dứt khoát nói: “Liễu Miên, ta liền xem như đời này chưa từng gặp ngươi, cũng không bao giờ muốn xuất hiện trước mặt ta nữa.” “Cuối cùng một câu hỏi, đoạn phim đó, là ngươi sắp xếp sao?” Dữu Niệm hỏi
Liễu Miên liều mình lắc đầu, “Không phải
Ta không biết đoạn phim đó là chuyện gì, Niệm Niệm ngươi tin ta, ta thật một chút cũng không biết, ta một chút cũng không muốn làm tổn thương ngươi, ngươi tin ta...” Dữu Niệm tự giễu cười một tiếng, nàng nhìn không thấu Liễu Miên
Xoay người rời đi
Có phải hay không còn quan trọng sao
Nếu như tất cả những điều này đều là do Liễu Miên tự biên tự diễn, thì cũng chẳng qua là cắm thêm một nhát dao vào ngực nàng mà thôi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không có gì, dù sao đã đau đến chết lặng
Cửa phòng ngủ bị khóa bên trong, chỉ còn lại Liễu Miên một mình thút thít
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dữu Niệm lên xe hoa, thần sắc lạnh lùng
Tất cả mọi người ý thức được điều không ổn
“Niệm Niệm, sao thế
Xảy ra chuyện gì sao?” Tiêu Trình An thần sắc khẩn trương hỏi
Dữu Niệm thần sắc chết lặng lắc đầu
Hôn lễ như thường lệ được cử hành
Tiêu Trình An đang nói lời thề trong hôn lễ: “Ta Tiêu Trình An nguyện ý chấp nhận Dữu Niệm trở thành thê tử của ta, bất luận bệnh tật khỏe mạnh, bần cùng phú quý, đều sẽ yêu nàng, trung thành với nàng, cho đến khi sinh mệnh tận cùng.” Chủ trì hỏi: “Cô Dữu Niệm, cô nguyện ý chấp nhận Tiêu Trình An trở thành trượng phu của mình sao?” Dữu Niệm thản nhiên cất tiếng, “Ta không nguyện ý.” Cả trường xôn xao, bàn tán không ngừng
Nàng yên lặng nhìn vào mắt hắn, “Trình An ca ca, huynh có trung thành với ta không?” Giờ phút này, lời thề hôn lễ, trong mắt nàng, trở thành lời chế nhạo lớn nhất
Tiêu Trình An cả người chấn động, dường như bị người thi triển định thân thuật
Không nhúc nhích nửa bước, hắn gian nan vươn tay, muốn chạm tới nàng
Rõ ràng gần trong gang tấc, lại giống như xa tận chân trời
“Ngươi, biết rồi.” Trái tim lo sợ bất an của Tiêu Trình An, cuối cùng đã chìm xuống
Thì ra, nàng đã biết rồi
Trong nháy mắt, hắn phảng phất bị rút đi toàn thân khí lực, sự âm u nhấn chìm hắn triệt để
Hắn như bị giam cầm trong lồng, không thấy ánh mặt trời, nhưng vẫn chờ đợi có một tia sáng chiếu xuống, “Niệm Niệm, xin lỗi, là ta đã không thể khống chế được chính mình, ta...” Dữu Niệm ngậm lệ nhìn hắn, đáy mắt tràn đầy thất vọng
Trầm mặc xoay người rời đi
Trình An ca ca, dù không phải lỗi của huynh, thế nhưng là, ta có thể nào không oán giận
Ta không chấp nhận được
Sự trinh tiết, thật đáng khen ngợi
Tình yêu của hai người dù nồng đậm cũng không vượt qua ranh giới, khao khát chỉ dừng lại ở việc nắm tay, ôm ấp và hôn
Đêm tân hôn đã mong chờ bấy lâu, giờ phút này giống như một trò cười, không ngừng chế giễu nàng
Giống như gai nhọn, đâm mạnh vào tim
Hôn lễ hủy bỏ, bạn bè thân thiết nhìn một màn trò cười
Trò cười này, có người lại cười ra lệ
Sau này
Liễu Miên quỳ thật lâu trước cửa nhà Dữu Niệm, từng giọt nước mắt lăn dài, “Niệm Niệm, hãy gặp ta lần cuối cùng được không
Ta muốn giải thích với ngươi, tất cả đều là lỗi của ta, là sự ích kỷ của ta dẫn đến tất cả.” “Ta cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt ngươi nữa, ta sẽ biến mất, gặp ta một lần được không Niệm Niệm?” “Niệm Niệm, ta thật không phải cố ý, ta cũng không biết ta là thế nào, có lẽ ta điên rồi chăng..
ta không khống chế được, có lẽ ta là ma quỷ, ngươi hận ta đi, ngươi đáng hận ta...” Dữu Niệm trốn sau cánh cửa, lưng tựa vào cửa, không ngừng lau nước mắt
Liễu Miên khóc đến kiệt sức, Dữu Niệm cũng không ra gặp
Cho đến khi Liễu Miên ngất xỉu
Cha mẹ Liễu Miên đưa nàng đi, sau lần đó, Liễu Miên liền biến mất
Dữu Niệm và Tiêu Trình An cứ dây dưa quấn quýt, ngày qua ngày
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vết thương lành lại, nhưng lại để lại sẹo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.