Chương 10
3
"Ổn thỏa hết rồi
Ty Cuồng Lan húp ngụm xúp, miễn cưỡng gật đầu,"Cuối cùng cũng có chút tiến bộ
Miêu quản gia vội đặt chén đũa xuống, nói: "Bẩm Nhị thiếu gia, xong cả rồi
Chuyện của Hiểu Kính mang đến nhiều rắc rối cho Ty phủ quá
"Đừng nói thế nữa, nếu ta đã cho bà ấy vào Ty phủ thì tất sẽ không so đo
Ty Cuồng Lan lại húp ngụm xúp,"Về phía quan phủ thì đơn giản thôi, tăng thêm một vụ án không lời giải cũng không coi là phiền phức
"Tử tù bị cướp đi, quan phủ có thể dễ dàng cho qua
Liễu công tử từ tốn gắp cá, đột nhiên mắt sáng lên, nói với Ty Cuồng Lan,"Ngươi vừa nói gì
Món xúp có tiến bộ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Trừ khi lúc ấy Miêu quản gia làm việc không chu toàn, nếu không một trăm năm nữa quan phủ cũng không tra ra được Ty phủ
Ty Cuồng Lan không thèm nhìn hắn, lần đầu tiên múc thêm chén xúp,"Còn kém xa lắm mới đạt đến trình độ ngon miệng nhưng có thể nuốt nổi
Được Ty Cuồng Lan khen ngợi, cho dù có là lời khen độc miệng, còn khó hơn nhặt tiền khi đi đường
Liễu công tử nhất thời đắc ý, huých huých Đào Yêu: "Nhìn đi, ta đã nói sớm muộn gì ta cũng sẽ phong thần trong giới nấu ăn mà
"A di đà Phật, chờ tới lúc huynh phong thần, bọn ta đã thăng thiên rồi, vậy thì không cần ăn nữa
Lắm Lời vừa ăn vừa nói với Cút Xéo,"Đúng không
Cút Xéo vừa gặm đậu hũ vừa gật đầu
"Ăn cơm ta nấu mà còn chọc tức ta, lòng từ bi của cậu bị con cáo ăn mất rồi đấy
Liễu công tử giật lấy cái mâm trước mặt Cút Xéo,"Còn muốn ăn đậu hũ của ta nữa chứ, không cho mi ăn đâu
Thấy một nửa bữa tối bị cướp mất, Cút Xéo chồm lên, nhảy lên đầu Liễu công tử dùng hết sức cào cấu tóc hắn, miệng chửi liên tục bằng tiếng kêu của nó
Liễu công tử đau đớn nhăn mặt nhưng vẫn không trả lại đậu hũ cho nó, giận dữ nói: "Đủ rồi đấy nhé, nếu còn cào nữa thì đừng trách ta độc ác
Lắm Lời, cậu thừa biết ta mà tức giận thì đến cáo cũng ăn đó
Lắm Lời nói: "Huynh trả lại đậu hũ cho nó là xong mà, còn đánh nhau nữa ta sợ huynh không cần cạo đầu cũng thành hòa thượng đó
"Há
Thằng tiểu hòa thượng kia
Ta..
Còn chưa dứt lời, Liễu công tử đột nhiên lẳng lặng nhìn Đào Yêu đang ngồi đối diện, chỉ vào đầu Đào Yêu, nói: "Ê ê, Đào Yêu, đầu cô đầu cô
Tầm mắt mọi người đều vội vã quay sang nhìn Đào Yêu đang gặm đùi gà
Miêu quản gia nhìn thấy thì giật nảy mình: "Đào nha đầu, đầu cháu sao thế
Ty Tĩnh Uyên suýt mắc nghẹn cục thịt viên, chỉ vào đầu nàng la to: "Cô bốc khói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ty Cuồng Lan là bình tĩnh nhất, tiện tay bưng chén trà quyết đoán giội lên đầu Đào Yêu
Đào Yêu không kịp né, ngồi ngơ ngác, rất lâu mới lấy lại tinh thần, đập bàn đứng dậy chỉ vào Ty Cuồng Lan, nói: "Ngươi ăn bị đau bụng hả
Tự dưng giội nước vào người ta làm gì
Ty Cuồng Lan lau tay, thản nhiên nói: "Chưa thấy ai ăn cơm mà cũng bốc khói, không biết là cô đói quá hay tại Liễu công tử nhà cô cầm lửa nấu cơm
"Liên quan gì tới ta
Liễu công tử tức giận nhìn y chằm chằm, chợt chạy tới cạnh Đào Yêu, phớt lờ Cút Xéo trên đầu mình, cẩn thận sờ cái đầu còn bốc khói của nàng,"Chuyện kỳ quặc gì thế này nhỉ
Nghe nói có người đi qua đi lại thôi mà cũng tự bốc cháy luôn, có phải dạo này cô bị nóng trong người không
Lắm Lời vội la lên: "Đào Yêu
Cô hãy tĩnh tâm lại, đừng tức giận đừng mắng mỏ nữa, có cần đọc theo ta một bản kinh để tĩnh tâm không
Đào Yêu mặc kệ họ, ngước mắt nhìn rồi hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, im lặng
Thấy nàng như vậy, mọi người nhìn nhau, nhưng không dám hỏi gì, bèn chờ đợi
Thậm chí Miêu quản gia còn nghĩ ra phương án nếu Đào Yêu bị bốc cháy thật thì cái bình hoa to bên cạnh còn hơn nửa bình nước, xối hết thì chắc là dập tắt được lửa, nhưng mà con bé đang yên đang lành sao lại bốc khói chứ
Một lát sau, Đào Yêu thở hắt một hơi, mở mắt ra, khói trên đầu cũng dần dần tản hết
Lúc này, mọi người mới yên tâm, Ty Tĩnh Uyên dè dặt nhích tơi gần nàng, hỏi thăm: "Cô có sao không
Liễu công tử giơ tay huơ huơ trước mặt nàng nhưng ánh mắt nàng cứ đăm đăm, không có bất kỳ phản ứng nào
"Đào Yêu, đang nói chuyện với cô đấy
Lắm Lời vô cùng lo lắng giật giật tay áo nàng,"Có khi nào cháy mất lưỡi rồi không
"Nếu cháy lưỡi thật thì là chuyện tốt
Ty Cuồng Lan nhìn nàng một cái rồi gắp thức ăn
"Đừng đùa nữa, tôi đi tìm đại phu đây
Miêu quản gia đứng dậy định đi
Nhưng đúng lúc đó, Đào Yêu đột nhiên đập mạnh bàn cơm, chén đĩa đều nảy hết cả lên
"Vô liêm sỉ, bộ mua giấy không tốn tiền hả
Nàng nghiến răng nghiến lợi nói xong thì nháy mắt sau đã lao ra cửa
Cả bàn ăn không hiểu gì hết, chờ đến khi đuổi theo thì trong bóng đêm nào còn hình dáng Đào Yêu
*
"Mi phát tài rồi nhỉ, đốt cả mớ giấy để tìm ta cơ đấy
Trong kho hàng không một bóng người, Đào Yêu giơ hộp quẹt, hùng hổ tìm kiếm trong mớ hàng hóa lộn xộn dưới đất,"Còn trốn gì nữa
Ta đã tới rồi mà mi còn chưa lăn ra đây
"Đào..
Đào Yêu đại nhân
Cái hộp gỗ trong góc phát ra tiếng
Đào Yêu nương theo tiếng nói tìm được cái hộp, mở nắp ra, đưa hột quẹt lại gần, thở gấp nói: "Mi chui vào đây làm gì
Trong hộp, một con vật to như con chó đang nằm úp sấp, hình dáng kỳ lạ, lưng có đôi cánh đang rũ, phía dưới có cái đuôi hệt như đuôi rắn, ngẩng đầu lên trông càng đáng sợ vì đó là mặt người, là gương mặt của đứa trẻ khoảng bảy tám tuổi, ánh mắt tràn đầy mệt mỏi nhìn nàng, giọng nói thoi thóp: "Đào Yêu đại nhân, ngài tới rồi
Nhìn lại ngực nó còn treo cái cái túi gấm nhỏ, một đống tro giấy nằm bên cạnh nó
Đào Yêu tức giận nói: "Cho dù mi có mua hết giấy trong tay Diệp Phùng Quân rồi đốt sạch thì ta vẫn sẽ nói câu đó, ta không chữa được bệnh của mi
Tiểu yêu quái thở dài: "May là lần trước Diệp tiên sinh đề nghị tôi mua nhiều giấy, chứ không tôi sợ mình chẳng còn mạng để gặp Đào Yêu đại nhân
"Diệp Phùng Quân đề nghị mi mua nhiều giấy
Đào Yêu chớp mắt mấy cái,"Có phải hắn cũng đề nghị mi..
"Vâng, Diệp tiên sinh nói mỗi lần đốt năm sáu bảy tám tờ thì tỷ lệ ngài đến gặp tôi sẽ cao hơn rất nhiều
Nó thành thật trả lời,"Túi gấm này cũng do hắn tặng tôi, để tiện cho tôi cất giấy vào
"Đồ khốn tham tiền
Đào Yêu giận dữ nói,"Hắn không nói cho mi biết nếu một lần đốt quá nhiều giấy cho ta thì đầu ta sẽ bốc khói hả
"Nhưng tôi sợ ngài không tới
Nó tủi thân nói,"Hồi trước ngài gặp tôi một lần rồi không chịu xuất hiện nữa
"Ta xuất hiện hay không thì có ý nghĩa gì
Đã nói rồi, ta chỉ là đại phu chữa bệnh thôi, mi không lớn nổi là do chậm phát triển bẩm sinh, không phải bệnh, ta không giúp được
Đào Yêu giận dữ vỗ trán,"Mi đó, đã bảo là mi ăn nhiều ngủ nhiều thì có thể còn lớn hơn được mà
Nó yếu ớt lắc đầu: "Lần này không phải chuyện đó
"Hả
Đào Yêu sửng sốt
Nó khó nhọc duỗi người ra để lộ vết máu loang lổ trên bụng cùng vết thương sâu hoắm
Trong không khí trừ mùi máu nhàn nhạt còn có mùi ngòn ngọt kỳ lạ
Đào Yêu cau mày, lập tức bế nó ra khỏi hộp, tìm nơi sạch sẽ đôi chút đặt nó xuống, kiểm tra một lượt, lấy hai viên thuốc một trắng một đen từ trong túi vải ra, viên trắng thì đút cho nó uống, viên đen bị bóp nghiền rồi thoa lên vết thương, xong xuôi mới nói: "Coi như mi may mắn, đúng lúc ta ở kinh thành, kịp tới đây, nếu không với thương tích này, mi sống không quá hai ngày đâu
Trúng tên hả
Kẻ nào có bản lĩnh đả thương mi vậy
Nó im lặng chốc lát, áp a ấp úng: "Tôi lẩn trốn suốt, ngay từ lúc tới Khâm Châu tôi đã bị theo dõi
Khó khăn lắm mới chạy trốn tới kinh thành, không ngờ lại trốn hổ cửa trước gặp sói cửa sau
Cũng may giữ được cái mạng trốn tới đây, kho hàng có nhiều mùi, có thể giúp tôi che giấu phần nào
May còn giấy, bèn thử vận may đốt cho ngài
"Thế mới lạ đấy
Mi luôn thành thực làm theo khuôn phép mà, phạm phải chuyện gì để đến mức bị đuổi giết
Đào Yêu khó hiểu
Xét ra, nàng biết con Thục Hồ này từ rất lâu rồi
Mấy trăm năm trước lần đầu tiên nó hóa vàng mã cho nàng, van xin nàng chữa bệnh "mãi không lớn" của nó
Kể ra nó xui xẻo thật, thân là Thục Hồ, đồng tộc nó con nào mà chẳng to lớn, có sức chở núi chở sông, trừ nó, từ nhỏ đã như con chó, đừng nói là chở người, ngay cả con mèo hơi mập thôi nó cũng chở không nổi, vì vậy nó tự ti, coi to lớn là lý tưởng vĩ đại nhất đời này
Không có nhiều ghi chép về yêu quái Thục Hồ, ngay cả trong Bách Yêu Phổ cũng chỉ có vài nét bút ít ỏi, chỉ là: "Sống ở núi Yêm Tư, mặt người đuôi rắn, có cánh biết bay, yêu thích chở đồ, người thường không nhìn thấy
Đào Yêu cũng coi như từng gặp yêu quái nhiều vô số kể, nhưng loại yêu quái không thích gì khác ngoài chở người hoặc vật đi khắp nơi như Thục Hồ thì đúng là không nhiều
Nàng thấy chúng thực sự rất tẻ nhạt, cả ngày chở đồ bay tới bay lui có gì vui chứ, trâu ngựa còn không thích bị người ta cưỡi kia kìa, nhưng chúng lại chẳng giận dỗi gì, lại còn xem chuyện chở đồ là vinh quang và sứ mệnh
Hơn nữa tuy chúng khá đông, phần lớn thời gian hoạt động ở nhân giới nhưng mức độ nổi tiếng rất thấp, con người bình thường và phần lớn yêu quái dường như không biết đến sự tồn tại của Thục Hồ, nguyên nhân là chỉ khi bị thương và sắp chết Thục Hồ mới hiện nguyên hình
Bình thường chúng vô hình như gió, lặng yên sống giữa thế gian, đừng nói là bị nhìn thấy, đến cả cơ hội được nhắc đến cũng không có
Đối với Thục Hồ nói chung, ẩn thân cả đời đã là bi kịch rồi, mà con Thục Hồ không lớn nổi thì càng bi đát hơn, nó nhỏ hơn đồng tộc, không chở nổi vật nặng, vì vậy không khó để biết nó từng bị cười nhạo và ức hiếp thế nào
Lần đầu tiên Đào Yêu nhìn thấy nó, nó đang chở mộ dải ánh sáng óng ánh, từ không trung bay xuống, đưa dải ánh sáng đó vào nhà thả vô người ông cụ bị bệnh nằm trên giường xong mới thở hồng hộc tới bái kiến nàng
Nó nói với Đào Yêu, dải sáng đó là "linh hồn" của ông cụ, rất nhiều người trước khi chết đều muốn gặp ai đó hoặc muốn tới nơi nào đó, việc nó làm là đưa "linh hồn" của những người đang hấp hối đi hoàn thành mong muốn cuối cùng của họ
Ban nãy, nó đưa ông cụ đi gặp thanh mai trúc mã mà ông không thể nào quên trong đời
Bà cụ đã qua sáu mươi, thân thể vẫn rất khỏe mạnh, ôm cháu ngồi chơi trống lắc
Ông cụ đứng bên cạnh bà nhìn bà thật lâu, sau nó vui vẻ nói với nó: "Mi xem kìa, chiếc nhẫn mà Tiểu Hồng đeo là ta tặng đó
Hồi xưa Tiểu Hồng xinh lắm, ta cũng đẹp trai nữa, trời nóng muội ấy sẽ nấu chè hạt sen cho ta ăn, mùa đông ta sẽ dẫn muội ấy đi chơi tuyết ngắm mai, tuy duyên phận không đủ để làm phu thê nhưng những ngày tháng ấy, bất cứ khi nào nhớ lại, cũng đều rất ấm áp
Sau này ta xa quê nửa đời người chưa từng quay lại, hôm nay thấy cái giếng thôn vẫn còn, mấy cây mai vẫn tươi tốt, Tiểu Hồng vẫn sống, cuộc sống lại rất tốt, như vậy ta chết cũng nhắm mắt xuôi tay
Dứt lời, nó hơi ngại ngùng: "Đào Yêu đại nhân, ngài đừng cười tôi, từ khi rời khỏi núi Yêm Tư để đến Nhân giới, tôi đều chở những thứ này
Tôi cũng muốn chở những thứ nghìn cân giống như đồng tộc nhưng cơ thể này không được
Lúc đó, họ đang ở rừng cây trước cửa nhà ông cụ, không chờ Đào Yêu trả lời, trong nhà đã vang lên tiếng khóc
Nó ngạc nhiên nhìn vào nhà, lắc đầu: "Lại một người nữa ra đi
"Hay là mi vào xem một chút đi
Đào Yêu bỗng nói,"Đằng nào người bình thường cũng không thấy mi, ra vào cũng tiện
"Người đã không còn, có gì để nhìn
Nó khó hiểu
"Nhìn xem ông ấy lúc đi là cười hay mếu, vui hay buồn
Đào Yêu cười hì hì nói,"Mi thấy rồi thì quay lại đây, ta sẽ quyết định có chữa bệnh cho mi hay không
Nó lập tức vào nhà
Không lâu sau, nó ra ngoài, nói với Đào Yêu: "Môi hơi nhướn lên, ra đi rất thanh thản, không khác gì ngủ, có điều con cháu khóc nhiều lắm
"Vậy à
Đào Yêu gãi mũi,"Vậy thì không cần chữa bệnh cho mi nữa
"Hả
Nó sốt ruột, nhảy tới nhảy lui quanh Đào Yêu,"Vì sao
Ông ấy đi rất vui vẻ nhưng tôi vẫn không lớn được, cái này liên quan gì tới việc ngài chữa bệnh cho tôi hay không
"Ý nghĩa tồn tại của Thục Hồ là chở đồ, đúng không
Nàng hỏi
"Đúng vậy, nhưng mà..
"Vậy mi đang chở đấy thôi
Đào Yêu nhìn nó
"Không phải, không phải," Nó lắc đầu nguầy nguậy,"Tôi chỉ chở được những thứ nhẹ hều thôi, tôi muốn cường tráng như đồng tộc vậy, ngài cũng biết đó, đồng tộc của tôi có thể nâng cả ngọn núi, lên trời xuống đất, sông băng biển lửa, không nơi nào là không đi được
Đó mới thực sự là dáng vẻ nên có của Thục Hồ
"Những thứ nhẹ hều
Đào Yêu cười,"Có thể có được nụ cười ấy, thứ mi chở không nhẹ chút nào đâu
Nó vẫn sốt ruột: "Đào Yêu đại nhân, nhẹ thật đấy, tôi cầu xin ngài giúp tôi, thiên hạ này chỉ có ngài là giúp tôi được thôi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đào Yêu bĩu môi: "Cầu xin ta cũng vô dụng, mi không bị bệnh, chỉ chậm phát triển thôi
Mi nên ăn nhiều ngủ nhiều, xem thử có lớn hơn tí nào không
Được rồi, ta bận lắm, không hẹn gặp lại
Dứt lời, mặc kệ nó níu kéo, khẩn cầu ra sao, nàng cũng kiên quyết bỏ đi, hơn nữa sau này nhận được giấy nó đốt bao nhiêu lần cũng không đi gặp
Cho đến vài chục năm gần đây, nó mới chịu yên
Nàng còn tưởng rốt cuộc nó đã thông suốt rồi, nào ngờ hôm nay lại phải gặp nó
Trong kho hàng, đối mặt với câu hỏi của Đào Yêu, nó cứ ấp úng không nói
Thấy vậy, Đào Yêu ném hộp quẹt xuống, bảo: "Không nói thì thôi
Mi hóa vàng mã gọi ta, ta đã tới, cũng đã trị thương cho mi xong
Sau này mi còn dám đốt một đống giấy gọi ta, ta bảo đảm sẽ trói mi và Diệp Phùng Quân vào cột pháo, đốt lửa đưa cả hai bay lên trời
Nói xong, nàng xoay người định bỏ đi
"Đào Yêu đại nhân
Nó khó nhọc nhảy lên trước, ngăn đường Đào Yêu, vội vã nói: "Tôi hóa vàng mã không phải để cầu xin ngài cứu tôi mà là để xin ngài cứu đệ đệ song sinh của tôi
"Đệ đệ song sinh
"Đúng vậy
Hết chương 10
3