Bạn Trai Cũ Mắng Nàng Làm Streamer, Nàng Chuyển Đầu Gả Cho Đại Lão

Chương 44: Chương 44




Nghê Dạng khẽ mở mắt, nàng phát hiện bản thân đang ở trong nhà tại Pháp Quốc
Cửa sổ sát đất in dấu vết cuối thu, cây Ngô Đồng chuyển màu vàng rực rỡ, từng mảnh lá cây theo gió lả tả bay trong không trung
Khung cảnh hiện lên một sắc thái ấm áp, mơ hồ
Nàng nhìn thấy cha mẹ đang í ới gọi nhau trong nhà bếp
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nghê Tuyển Chi, mặc đồ ngủ ở nhà, tay dính đầy bơ, nghịch ngợm bôi bơ lên mặt Mộc Thanh Nghiên
Mộc Thanh Nghiên cũng chẳng hề nhún nhường người đàn ông kia, lập tức nắm một nắm bơ lớn chào hỏi lên mặt hắn
Cảnh tượng này Nghê Dạng thường thấy từ thuở nhỏ, cách yêu thương của cha mẹ nàng chính là đánh một chút, náo một chút trong nhà bếp
Nàng đã lâu không được thấy, nên nàng vừa tham lam vừa quyến luyến ngắm nhìn
Trong lúc đang đùa nghịch, bọn họ phát hiện Nghê Dạng đang đứng ngoài nhà bếp
Mộc Thanh Nghiên tươi cười, đưa tay vẫy nàng lại
“Dạng Dạng, mau đến đây, cha con ức hiếp mẹ, con mau giúp mẹ.” Nghê Tuyển Chi lập tức không vui, bực tức, “Dạng Dạng, giúp cha, con xem mẹ con làm cho mặt cha chỉ còn mỗi mắt, mũi và miệng.” Khóe mắt Nghê Dạng tràn đầy ý cười, nàng lấy mu bàn tay lau đi chút lệ nhỏ vừa trào ra, vội bước chân đến nơi có cha mẹ nàng
Cứ để nàng lại tham lam cảm nhận sự hiện diện của cha mẹ, nàng quên hết mọi thứ, chỉ muốn chìm đắm trong cảnh vợ chồng họ đang đùa nghịch
Má của cha mẹ nàng vẫn còn trẻ như vậy, nếu nàng không phải đã lớn, nàng sẽ cảm thấy bản thân đang trở về quá khứ
Đùa nghịch xong, cả hai nắm tay nhau đi trước Nghê Dạng, ngồi trên ghế sofa màu be trong phòng khách, cùng nhau lau bơ trên mặt cho đối phương
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nghê Dạng cúi đầu nhìn thấy bơ vừa chạm vào, chạm vào tay cha mẹ, bơ trong lòng bàn tay đã tan biến mất
Đồng tử nàng đột nhiên co rút lại, chợt ngẩng đầu nhìn về phía hai người trên sofa, họ vẫn còn ở đó
Nàng từ bước nhanh đến chạy chậm, rồi lại nhanh chóng tiến đến vị trí sofa, bước chân chậm lại
Mộc Thanh Nghiên thấy nàng, dịch chuyển vị trí để trống chỗ giữa, cười đến ôn nhu, “Dạng Dạng, đến đây ngồi.” Má Nghê Tuyển Chi đã lau khô, lộ ra gò má lạnh lùng nhưng rõ nét của hắn, hắn quay đầu, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng
Nghê Dạng bước chân đến trước mặt họ, chầm chậm ngồi xuống giữa hai người, nàng không nỡ nháy mắt, nhìn nhìn nước mắt giành lấy trào ra từ mắt nàng
Mộc Thanh Nghiên sủng ái đưa tay dùng lòng bàn tay giúp Nghê Dạng lau đi nước mắt trên mặt, là giấc mộng sao, mẹ vẫn luôn ôn hòa như vậy
Nước mắt nàng càng lúc càng nhiều, “Cha mẹ, ta rất nhớ người.” Mộc Thanh Nghiên: “Dạng Dạng đã lớn như vậy rồi, xinh đẹp như mẹ đã nghĩ
Cha mẹ không cùng Dạng Dạng lớn lên, bao nhiêu năm nay Dạng Dạng đã chịu thiệt thòi.” Nghê Tuyển Chi: “Dạng Dạng, cha mẹ vẫn luôn ở đây, trong lòng con, chưa từng rời đi.” Trong mắt Nghê Dạng chứa lệ, nàng nắm lấy tay họ, vừa bi thương vừa đầy sự áy náy, “Trách Dạng Dạng bao nhiêu năm chưa từng quan tâm năm ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, để mẹ mang tội danh đạo nhái bấy lâu nay, để cha dùng tâm duy trì công ty lại rơi xuống thần đàn.” “Dạng Dạng xin lỗi người, cha mẹ người trách Dạng Dạng đi.” Mộc Thanh Nghiên nghiêng đầu tựa vào đầu Nghê Dạng, giống như khi nàng còn nhỏ, an ủi nàng xong liền tựa đầu vào đầu nàng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Nhưng chính là Dạng Dạng đã giúp mẹ tìm ra chứng cứ mà, Dạng Dạng không có bất kỳ điều gì phải xin lỗi ta và cha của con cả.” “Dạng Dạng kết hôn, có còn vui vẻ không?” Nghê Dạng nghĩ đến Hạc Tư Muốn, đáy mắt thoáng qua một tia nhu tình, “Vui vẻ, hắn đối với Dạng Dạng rất tốt.” Nghê Tuyển Chi nghiêm trang gật đầu, “Nếu hắn đối với con không tốt, ta liền đi vào trong mộng hắn đánh hắn một trận, đánh đến khi hắn phục thì thôi.” Nghê Dạng nín khóc mà cười, tham luyến một khoảnh khắc ấm áp này, nàng cảm giác mình sắp tỉnh, buông tay đang nắm họ ra, đầu ngón tay run rẩy sờ lấy má họ
“Dạng Dạng, hãy nhìn về phía trước, cha mẹ hy vọng con luôn vui vẻ, hạnh phúc, chúng ta chưa từng trách cứ con, con sống tốt chính là nguyện vọng lớn nhất của chúng ta.” Âm thanh trong mộng dần dần xa, âm thanh bên tai rõ ràng hơn
Là giọng nói của Hạc Tư Muốn, “Dạng Dạng, chú đã dựa theo phân phó của cô, dùng tài khoản chính thức đăng video, nhà họ Cố bị mọi người lên án, giá cổ phiếu sụt giảm, bốc hơi mấy tỷ trong nháy mắt.” “Chú dùng văn phòng luật sư ẩn danh kiện nhà họ Cố với tội danh đạo nhái, phỉ báng, tham ô và một loạt tội danh khác.” “Tường đổ mọi người xô, người đạo nhái tác phẩm của mẹ bị rất nhiều nhà thiết kế cá nhân đập phá, cô ta đã lấy trộm thành quả thiết kế của chúng nữ, hiện tại cô ta đang trốn đi căn bản không dám phản hồi.” Hạc Tư Muốn ngồi bên giường, nắm lấy cánh tay vừa mới rút kim truyền nước của Nghê Dạng, nói với nàng những chuyện đã xảy ra sau khi nàng ngất đi
Sáng sớm hôm qua hắn thức dậy, phát hiện cửa phòng ngủ chính vẫn còn ánh sáng lọt qua, hắn mở cửa liền thấy Nghê Dạng thân hình lung lay sắp đổ, sắc mặt trắng bệch
Hắn vội vàng chạy tới đỡ thân thể mềm nhũn của Nghê Dạng, lập tức gọi bác sĩ gia đình
“Tiên sinh, phu nhân là do cảm xúc dao động quá lớn, cộng thêm huyết áp thấp nên mới ngất đi.” Bác sĩ cho nàng truyền nước, nàng cứ thế an an tĩnh tĩnh ngủ cả ngày
Trong lúc này, hắn biết Nghê Dạng là vì chuyện gì mà dẫn đến như vậy
Cố Cẩn Đình từ khi chân tướng được phơi bày, liền đứng ở cửa Ngung Đường
Hắn cũng không quan tâm công ty nhà mình, cứ đứng ở cửa Ngung Đường làm bảo an
Nghê Dạng từ từ tỉnh lại, bên ngoài ban công ánh sao lóe sáng, đèn trong phòng nhu hòa, nàng nhìn xung quanh, xác định hiện tại mới là sự thật
Hạc Tư Muốn đứng dưới ánh trăng lạnh lẽo ở ban công, lưng đối diện nàng đang gọi điện thoại với người nào đó
“Biết rồi, mặc kệ hắn, Trịnh Thúc chuẩn bị xe, đưa Dạng Dạng đến bệnh viện.” Nghê Dạng mấp máy môi, lên tiếng gọi bóng lưng Hạc Tư Muốn
“Hạc Tư Muốn.” Thân hình người đàn ông chợt khẽ giật mình, chậm rãi quay người nhìn về phía nàng đang nằm ngửa trên giường
Bốn mắt nhìn nhau, Nghê Dạng cong môi cười với hắn
“Không cần, Dạng Dạng tỉnh rồi, hâm nóng cháo rồi đưa lên đây, làm phiền rồi.” Điện thoại cúp máy sau, Hạc Tư Muốn sải bước đi tới, ba bước gộp lại thành hai bước, đi đến bên giường, trong đôi mắt dài nhỏ của hắn tất cả đều là nàng
“Dạng Dạng, nàng cảm thấy thế nào, có chỗ nào không thoải mái không, nàng có biết nàng đã ngủ mười tám giờ mười bảy phút, quá lâu rồi.” Nghê Dạng nằm ngửa im lặng nhìn vẻ mặt ưu sầu của người đàn ông, ánh mắt hắn thông hồng, tơ máu giăng kín, ngay cả râu cũng chưa xử lý
So với hắn thường ngày áo vest giày da sang quý, hiện tại hắn lại có vẻ suy sụp và tan vỡ, cả người phảng phảng như bị phong sương rửa sạch qua
“Ta đã có một giấc mộng rất dài, rất dài nhưng cũng rất đẹp, bên trong có ta, có cha mẹ ta, họ nói với ta rất nhiều chuyện, ta từ từ kể cho ngươi nghe được không?” Giọng nàng hơi khàn, nhưng sự ôn nhu quyến luyến trong đó càng nhiều hơn
Hạc Tư Muốn cúi người muốn ôm nàng, vừa nghĩ đến râu mình chưa cạo, hắn liền từ bỏ ý định này, cúi mắt nhìn Nghê Dạng một cách đáng thương hề hề
Nghê Dạng từ từ ngồi dậy, chủ động chui vào lòng hắn, vùi đầu vào hõm cổ hắn, hai tay ôm lấy vòng eo gầy gò của hắn
“Hạc Tư Muốn, tháng sau có thể dành ra mấy ngày cùng ta về Pháp Quốc ở vài ngày không, ta muốn đưa ngươi về nhà lúc nhỏ của ta.” Hạc Tư Muốn làm sao có thể nhẫn tâm cự tuyệt nàng, khi nàng ôm hắn, hắn cũng đưa tay ôm nàng thật chặt, hận không thể vò nàng vào trong thân thể mình
“Được, Dạng Dạng nói gì cũng được.” Hắn dừng lại một chút, “Dạng Dạng tại sao không nói với ta, ta có thể cùng nàng cùng nhau tìm.” Nghê Dạng nhắm mắt lại hít thở hơi thở trên người hắn, rõ ràng là mùi trái cây tươi sau đó là mùi gỗ trầm ổn, là cảm giác an tâm
“Chân tướng vắng mặt mười hai năm, ta càng muốn tự tay tìm ra, hệ thống quần áo đó, là mẹ dùng tên Pháp Quốc của ta đặt tên, mẹ đang chờ ta giúp nàng.” Hạc Tư Muốn rũ mi, giữa hai hàng lông mày vẫn nhăn lại, hắn thực sự bị dọa sợ hãi
“Trong mộng của Dạng Dạng, cha mẹ có nói gì với nàng không?” Nhắc đến cha mẹ, khóe môi nàng cong lên, “Cha mẹ nói để ta hướng về phía trước nhìn, họ hy vọng ta hạnh phúc.” Hạc Tư Muốn dùng cằm cọ xát vai Nghê Dạng, “Nhất định sẽ.” Bất luận có hắn hay không, cuộc sống của Nghê Dạng đều sẽ không tồi, nhưng hắn ích kỷ muốn, hạnh phúc sau này của Dạng Dạng sẽ là do hắn mang lại cho nàng
Nghê Dạng cựa quậy trong lòng hắn, rụt vai lại, mỉm cười: “Ngứa, Hạc Tư Muốn, râu ngươi cạo ta thật ngứa.” Hạc Tư Muốn buông nàng ra, nắm tay nàng đi sờ cằm hắn, gốc râu lởm chởm thô ráp đâm vào đầu ngón tay Nghê Dạng
Không biết có phải là ngủ đủ không, Nghê Dạng đột nhiên nổi hứng
Nàng nhấc đôi mắt màu trà chờ mong nhìn vào mắt Hạc Tư Muốn
“Ta có thể giúp ngươi cạo râu không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.