Chương 94: Giang Nguyệt đợi ai
Bên bờ sông, Tử Quyên và Tuyết Nhạn đứng dưới làn mưa
Tiểu Tuyết Nhạn tỉnh tỉnh mê mê nói: "Tại sao Giả nhị gia lại ôm cô nương bay chậm như vậy
Ta nhớ được lúc nãy hắn ôm chúng ta, một cái chớp mắt đã bay đến rồi
Tử Quyên: "..
Một lát sau, Giả Hủ ôm Đại Ngọc đến bờ sông
Vừa đặt nàng xuống, Đại Ngọc liền xoay người ôm lấy Tự Quyên, có vẻ vô cùng xấu hổ
Giả Hủ hiểu đạo lý biết điểm dừng, không tiếp tục trêu ghẹo nàng
Hắn giương chiếc ô giấy dầu lên, đưa cho Tử Quyên
Ba cô gái liền nép dưới chiếc dù nhỏ
Giả Hủ đứng lùi lại ở bờ sông, để những hạt mưa phùn rả rích dội lên người, chăm chú nhìn con thuyền dần bị ngọn lửa thiêu rụi..
Tựa hồ trên người hắn còn vương vấn một làn hương thơm thoang thoảng của Đại Ngọc
Giữa nơi hoang dã, xung quanh đen kịt một màu, thỉnh thoảng còn văng vẳng tiếng côn trùng kêu và chim hót
Ba cô gái nhát gan đương nhiên vô cùng sợ hãi
Các nàng đến gần Giả Hủ, đứng cách hắn hai bước chân phía sau, mới có thể cảm thấy yên tâm
Tử Quyên thấy ngọn lửa trên mặt sông đang cháy rực, khẽ nói: "Tối nay may nhờ Giả nhị gia..
Giả Hủ quay người nhìn nàng, cười nói: "Ơn cứu mạng, ngươi định báo đáp thế nào
Tuyết Nhạn ngây thơ vô tư nói: "Ơn cứu mạng cần lấy thân báo đáp, trong kịch nam đều hát như thế
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Ngọc vừa mới bình tĩnh lại giờ đỏ bừng lên, trái tim nàng không ngừng đập loạn
Nàng cấu Tuyết Nhạn một cái, Tử Quyên cũng mắng: "Con chết bầm nhà ngươi, nói bậy bạ gì đó
Tử Quyên đương nhiên biết, làm gì có chuyện chủ tử lại cần nô tỳ ngươi báo đáp cái gì
Lời này của Giả Hủ rõ ràng là nói với Đại Ngọc
Giả Hủ cười cười, không nói gì, vì sợ chọc Lâm muội muội khóc, rồi lại phải dỗ dành
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Một trận gió đêm thổi tới, lạnh đến Đại Ngọc run lên
Tử Quyên vội ôm nàng vào lòng
Trong gió lạnh, Đại Ngọc nhìn bóng lưng Giả Hủ, không khỏi nhớ lại lúc nãy Giả Hủ ôm nàng bay trên sông, cảm giác thật ấm áp vô cùng
Mấy chiếc thuyền nhỏ từ mặt sông chạy tới, trên thuyền đứng các Cẩm Y Vệ mặc hoa phục thêu đen
Đại Ngọc thấy vậy, vội vàng trốn ra sau lưng Giả Hủ
Cận Nhất Xuyên và những người khác cũng trông thấy có nữ quyến ở trên bờ, liền vội vàng dọn ra một chiếc thuyền nhỏ, để hai bà vú lái qua
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn cúi người bẩm báo nói: "Bá gia, tất cả thủy phỉ đã toàn bộ bị chém giết
"Đưa những người bị thương về trị liệu, sau đó dọn dẹp tầng thứ ba của lầu thuyền, để lại hai chiếc thuyền, tìm kiếm người rơi xuống nước ở gần đó
"Vâng
Thuyền nhỏ cập bờ, Giả Hủ chìa tay ra với Đại Ngọc
Mặt Đại Ngọc nóng bừng lên, không để ý đến hắn mà muốn tự mình lên thuyền, nào ngờ chiếc thuyền nhỏ bị chao đảo một cái, Đại Ngọc không đứng vững trực tiếp ngã
May mà Giả Hủ kịp ôm nàng lên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Lâm muội muội cẩn thận đó..
Sau khi ba người lên thuyền, hai bà vú chèo thuyền nhỏ hướng về phía quan thuyền của Cẩm Y Vệ
Lúc này sương mù tản ra, một vầng trăng sáng như chiếc đĩa ngọc treo lơ lửng trên bầu trời đêm sông nước
Dưới ánh trăng đêm, sông nước long lanh sáng ngời, vô cùng mê hoặc
Đại Ngọc không khỏi nhìn say đắm
Lần trước nàng trông thấy cảnh tượng như thế này là mấy năm trước, sau khi mẹ nàng qua đời, khi nàng vừa lên Thần Kinh dọc đường
Như thế nàng lại nghĩ đến Giả Mẫn đã mất, cùng Lâm Như Hải đang bệnh tình nguy kịch..
Đại Ngọc đau lòng, nếu cha nàng cũng qua đời, để lại nàng một mình cô đơn trơ trọi trên đời này, còn ai sẽ quan tâm nàng nữa
Một giọt nước mắt lặng lẽ trượt dài trên gương mặt non mềm
"Bờ sông ai vừa thấy trăng
Trăng sông năm nào sơ chiếu người..
Đại Ngọc nghe vậy ngây người
Nàng quay người kinh ngạc nhìn về phía Giả Hủ
Từng chữ Giả Hủ đọc ra, tựa hồ đều khắc sâu vào trái tim nàng
Giả Hủ thấy vẻ mặt Đại Ngọc, liền biết cô gái đa sầu đa cảm này lại buồn bã
Nếu lúc này, ta đọc mấy câu thơ lấn át toàn Đường, ngươi lấy gì chống cự
Đại Ngọc có tài tình nhưng khó tránh khỏi không phóng khoáng chút nào
Giả Hủ cam đoan, khung cảnh này kết hợp, có thể để lại cho nàng một ấn ký vĩnh viễn khó phai mờ, giống như một điểm tựa neo trong lòng
"Đời đời người nối tiếp nhau mãi không dứt, Trăng sông năm nào cũng chỉ thấy giống nhau
Không biết Trăng sông đợi ai, mà lại thêm dài dòng nước chảy mãi..
Đại Ngọc nghe xong ba câu này, đã ngây ngất
Nàng mấp máy môi, niệm thầm: "Không biết Trăng sông đợi ai..
Giả Hủ đọc xong thơ, liền đứng ở mũi thuyền, chỉ để lại một bóng lưng cao lớn, tiêu sái, phiêu dật
Một lúc lâu sau, Đại Ngọc mới bình tĩnh lại
Nàng ôn nhu hỏi, dường như có chút kinh ngạc: "Giả nhị ca cũng biết làm thơ sao
Mấy câu này thật hay..
Đại Ngọc thích đọc sách
Thể loại thơ này nếu là do tiền nhân sáng tác, không có lý nào lại vô danh vắng vẻ..
Vậy chỉ có thể là do Giả Hủ viết
Đại Ngọc nghĩ ở Giả phủ, các cô gái cũng thích làm thơ, nhưng cộng lại cũng không bằng một chữ của Giả Hủ..
Giả Hủ là Võ Trạng Nguyên, nhìn thế thì đúng là văn võ song toàn
Giả Hủ lắc đầu, lấp liếm: "Ta không biết làm thơ, thơ ca không cứu được quốc gia
Giống như các cô gái ở Giả phủ làm thơ đều là ngẫu hứng và bị hạn chế về vần điệu
Giả Hủ nếu lập hình tượng tài tử thì chắc chắn sẽ lộ tẩy
Đại Ngọc đương nhiên hiểu ý, kinh nghĩa sách luận còn hữu ích với thời thế, còn thi từ ca phú cũng chỉ có thể mua danh hư không, trong lòng không khỏi cảm thán một phen
"Ta nghe thơ của Giả nhị ca, có lẽ còn có đầu có cuối..
Đại Ngọc thích đọc thơ đọc sách, tự nhiên bị Giả Hủ thu hút
"Trước có mười câu, sau có hai mươi câu, muội muội muốn nghe
Đại Ngọc vội vàng gật đầu, Giả Hủ lại muốn nhử: "Thơ của ta hay lắm, không thể uổng công nghe, muội muội bỏ chữ 'nhị' đi, gọi Giả ca ca, ta sẽ niệm cho muội nghe
Lời này nếu xét cho cùng, có vài phần ý trêu chọc
Đại Ngọc hậm hực: "Giả nhị ca không phải người tốt
Nói xong, xấu hổ chui vào lòng Tử Quyên
Giả Hủ cười cười không nói gì
Đại Ngọc thấy hắn cứ không đọc thơ, trong lòng như bị mèo cào, nhưng lại không có ý tứ nói ra tiếng "Giả ca ca" đó..
Không lâu sau, đoàn thuyền của Cẩm Y Vệ hợp nhất, chiếc thuyền nhỏ được kéo lên boong tàu
Cận Nhất Xuyên đã đi trước một bước, dọn dẹp sạch sẽ boong tàu và tầng ba của Cẩm Y Vệ
"Tránh ra
Mấy tên thuyền phu trên thuyền biết có nữ quyến quý nhân, liền vội vàng quay người tránh sang một bên
Giả Hủ dẫn Đại Ngọc và mọi người lên tầng ba
"Chiếc thuyền này thật khí phái, to hơn chúng ta rất nhiều
Tuyết Nhạn nói
Tử Quyên nhìn xung quanh, "Đây là quan thuyền của Cẩm Y Vệ, thương thuyền bình thường đương nhiên không thể sánh được
Tầng ba bố cục như một cái sân rộng lớn, có chính phòng, buồng lò sưởi, sương phòng, phòng bên cạnh và tòa
Giả Hủ dẫn Đinh Bạch Anh ở trong chính phòng, liền sắp xếp cho Đại Ngọc ở đông sương
Tử Quyên và Tuyết Nhạn đang dọn dẹp phòng, Giả Hủ và Đại Ngọc ngồi xuống, liền có bà lão pha trà mang tới
Giả Hủ nói: "Tầng ba ta đã dọn trống, không ai dám lên, muội muội có thể tự do chơi đùa, đừng xuống tầng hai là được
Đại Ngọc nghe vậy, có chút câm nín nhìn về phía Giả Hủ
"Tự do chơi đùa", khi nàng là cô bé hoang dã sao
Các tiểu thư khuê các của các vọng tộc, đều là đại môn không bước ra, nhị môn không đặt chân, cười không hở răng, không lộ đủ chân, sao có thể tùy tiện chạy khắp nơi được
Đại Ngọc nhất thời nghĩ tốt về Giả Hủ, không tranh cãi với hắn
"Giả nhị ca đã hao tâm tổn trí, lại thêm phiền phức cho huynh rồi
Đại Ngọc lại hỏi: "Vừa rồi ta thấy phía trước thuyền treo cờ khâm sai
Giả Hủ biết nói đến việc chỉnh đốn vụ án muối, Đại Ngọc lại sẽ liên tưởng đến Lâm Như Hải, khó tránh khỏi hao tổn tinh thần, liền sơ lược qua
Đại Ngọc biết đây là cơ mật đại sự triều đình, cũng không hỏi nhiều.