Chương 12: Yêu cầu xa vời Cảm giác kỳ lạ này khiến Hạ Vũ thấy rất khó chịu, hắn cũng cố nén sự rung động trong lòng, không để hệ thống quán thâu linh lực vào
Sau đó, Hạ Vũ điên cuồng vung đầu mấy lần, muốn chôn giấu mọi chuyện vừa xảy ra xuống đáy lòng, không còn tiếp tục chú ý đến
Thanh Ngưu bên cạnh hắn đột nhiên truyền âm nói: “Chủ nhân, người hình như không giống với lúc trước nữa rồi.” Hạ Vũ nghe vậy, không có bất kỳ biểu lộ nào, cũng không trả lời nó gì cả, chỉ tự mình đi về phía trước
Không chỉ có Thanh Ngưu, người áo đen đang giám thị Hạ Vũ ẩn mình trong hư không kia cũng lẩm bẩm nói: “Sao lại cảm giác hắn thay đổi, nhưng lại giống như không hề thay đổi, thật là kỳ lạ!” Mặt khác, người của Quỳnh Thiên Thánh Địa ẩn nấp trong hư không kia cũng tương tự, hắn không ngừng nhìn Hạ Vũ từ trên xuống dưới, “Kỳ lạ, có gì thay đổi đâu chứ
Sao lại cảm thấy tiểu tử kia không giống với lúc trước chứ
Thật sự là kỳ lạ quái dị!” Hạ Vũ đối với tất cả những chuyện này không hề hay biết, cho dù có biết thì đoán chừng với tâm tính của hắn cũng sẽ không để tâm đến
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngay lúc hắn đang cắm đầu đi đường, giọng nói của Bạch Thanh Ca vọng đến, “Đồ đần
Ngươi chờ ta một chút.” Hạ Vũ nghe vậy, dừng chân đồng thời quay người nhìn lại, thấy Bạch Thanh Ca đang chạy nhanh đến, hắn cũng nhíu mày
Hắn không khỏi nghĩ: Bạch Tuyên đã có ác ý đối với hắn rồi, nếu như lại tiếp xúc với Bạch Thanh Ca nữa, đoán chừng hắn ta sẽ tìm đến gây sự mất
Đợi Bạch Thanh Ca đi đến cách hắn hai mét, Hạ Vũ mặt không đổi sắc hỏi: “Bạch tiểu thư, có chuyện gì sao?” Bạch Thanh Ca nghe hắn nói vậy, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ bừng cúi đầu, dùng sức dậm chân, nắm váy lí nhí nói: “Ngươi thật đúng là một tên đồ đần gỗ mục..
Ta vì ngươi mà bỏ nhà đi ra ngoài rồi...” Hạ Vũ coi như đã ngưng tụ thần hồn, nhưng hắn vẫn không có tu vi, cũng sẽ không vận dụng lực lượng thần hồn bên tai, tự nhiên không nghe được giọng nói nhỏ bé đến mức có thể so sánh với tiếng muỗi của Bạch Thanh Ca
Hắn còn tưởng Bạch Thanh Ca không có việc gì quan trọng, nghĩ đến việc tránh những phiền toái không cần thiết, hắn lập tức quay người tiếp tục đi về phía trước
Bạch Thanh Ca mãi lâu không nghe thấy Hạ Vũ nói chuyện, lúc này mới ngước mày nhìn về phía trước
Kết quả vừa nhìn, trong mắt nàng lập tức dâng lên lệ quang, một mặt tủi thân lớn tiếng gọi vào bóng lưng của Hạ Vũ: “Ngươi đúng là một tên đồ đần!” Nhưng nàng không hề nghe thấy Hạ Vũ đáp lại, cũng không thấy Hạ Vũ có ý định dừng chân chút nào
Bạch Thanh Ca thấy cảnh này, mặt đầy thất vọng, khóe mắt không tự chủ được chảy xuống một hàng nước mắt trong
Mấy hơi sau, Bạch Thanh Ca đưa tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt, một lần nữa dùng sức dậm chân, lập tức đuổi theo hướng Hạ Vũ
Khi đuổi kịp Hạ Vũ, Bạch Thanh Ca lại đưa tay lau lau khóe mắt, sau đó hít một hơi thật sâu, mới mấy bước đi đến bên cạnh Hạ Vũ và cùng hắn sánh bước
Bạch Thanh Ca nghiêng mặt nhìn Hạ Vũ, cười nói: “Đồ đần, ngươi vẫn chưa nói cho ta biết, ngươi tên là gì vậy?” Hạ Vũ nghe xong, lúc này mới dừng chân nhìn nàng, “Bạch tiểu thư, đi theo ta đối với cô không có chỗ tốt, có khả năng sẽ còn mất mạng vô ích.” Bạch Thanh Ca nghe xong, cố làm ra vẻ ngạo kiều ngẩng cái đầu nhỏ lên, hừ lạnh nói: “Hừ
Ai thèm đi theo ngươi
Con đường lớn này là của nhà ngươi sao
Bản tiểu thư đi đâu, cần ngươi lo à?” Thấy nàng trả lời như vậy, Hạ Vũ cũng không nói thêm gì nữa, lập tức cất bước đi về phía trước
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bạch Thanh Ca thấy Hạ Vũ như vậy, trên mặt lại một trận thất vọng hiện lên, lệ quang trong mắt cũng đang lăn tròn
Nhưng nàng lại hít sâu mấy lần, cưỡng ép đè nén tất cả xuống, sau đó tiếp tục đuổi kịp Hạ Vũ
Bạch Thanh Ca đưa tay kéo kéo quần áo bên tay trái của Hạ Vũ, làm nũng nói: “Đồ đần, ngươi nói cho ta biết tên của ngươi thôi có được không?” Hạ Vũ trong lòng cũng thở dài một hơi, lời lẽ tốt đẹp khó khuyên nổi hồn ma muốn chết a
Thôi, nàng nguyện ý đi theo thì cứ đi theo đi
Nói không chừng bất cứ lúc nào nàng cũng sẽ rời đi
Sau đó hắn nhàn nhạt trả lời: “Vũ!” Bạch Thanh Ca thấy Hạ Vũ rốt cục bắt đầu trả lời, trong lòng nhất thời vui mừng, lặp lại chiêu cũ hỏi: “Chỉ có tên thôi sao
Họ đâu?” Hạ Vũ lắc đầu
Bạch Thanh Ca bĩu môi, sau đó nắm quần áo của Hạ Vũ không ngừng lay động, “Ngươi nói cho ta biết một chút đi thôi mà.” “Mẫu thân ta họ Tô, đợi ta tìm được mộ địa của nàng, có khả năng sẽ mang họ Tô.” “A...” Bạch Thanh Ca kinh hô một tiếng, mặt đầy đau lòng nhìn Hạ Vũ, “Đồ đần, ta không phải cố ý đâu, ngươi đừng giận nha, được không!” Thần sắc của Hạ Vũ không có bất kỳ biến hóa nào, từ đầu đến cuối đều là một bộ biểu cảm không vui không buồn, “Không có việc gì!” Bạch Thanh Ca thấy bộ dáng này của hắn, đột nhiên nghĩ đến mọi chuyện đã chứng kiến ngày hôm qua, trong lòng đột nhiên dâng lên từng đợt đau nhức
Nàng nhìn Hạ Vũ, nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi biết mẫu thân ngươi chôn ở đâu sao?” “Thanh Sơn Thành, Tiểu Chu Thôn.” Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong nháy mắt trở nên ngột ngạt
Hạ Vũ không nói lời nào, Bạch Thanh Ca thì không biết nên nói gì
Cứ đi như vậy trọn một đêm trôi qua, Hạ Vũ nhìn Bạch Thanh Ca đang ngủ thiếp đi trên lưng Thanh Ngưu, cũng đang nghĩ nàng rốt cuộc muốn làm gì
Nhưng càng nghĩ, hắn thật sự không nghĩ ra kết quả nào
Nghĩ mãi không ra, Hạ Vũ cũng lười suy nghĩ nữa
Hai người cứ thế kết bạn mà đi, đi như vậy lại một ngày nữa trôi qua
Nhưng trên đường phần lớn thời gian đều là Bạch Thanh Ca líu lo hỏi thăm không ngừng, Hạ Vũ ngẫu nhiên mới trả lời một vài câu, hơn nữa còn không vượt quá năm chữ
Lúc này, Bạch Thanh Ca ngồi trên lưng Thanh Ngưu, ghé mắt nhìn Hạ Vũ, “Đồ đần, nếu không ngươi cũng lên ngồi đi
Đây chính là tọa kỵ siêu phàm Lý thúc tặng cho ngươi, rất nhanh sẽ đến Thanh Sơn Thành rồi
Bằng không, ngươi cứ đi bộ như vậy, muốn đi đến khi nào?” Hạ Vũ lắc đầu, “Ta từng là người mà việc bước ra ngoài thổ địa đã là một chuyện xa vời
Ta muốn cảm nhận thật kỹ, lỡ như ngày nào đó chết đi, cũng bớt đi một điều tiếc nuối.” Lần đầu tiên nghe được Hạ Vũ nói nhiều chữ như vậy, nhưng Bạch Thanh Ca lại không vui nổi
Nhưng Hạ Vũ không nói cụ thể sự tình, Bạch Thanh Ca cũng không biết trên người Hạ Vũ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì
Nhìn vẻ mặt không biểu cảm của Hạ Vũ, tựa như đang nói chuyện của người khác vậy, Bạch Thanh Ca cũng chỉ có thể một mặt đau lòng nhìn hắn
Nàng muốn nói lời an ủi, nhưng lời đến khóe miệng, lại làm sao cũng không mở lời được
Ngay lúc bầu không khí lại trở nên kiềm chế, trong thức hải của Hạ Vũ đột nhiên vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống:
【 Đinh
Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ tiền tệ, kết bạn Bạch Thanh Ca, đang đánh giá điểm..
Đánh giá hoàn thành, chúc mừng kí chủ thu hoạch được điểm cho nhiệm vụ tiền tệ, kết bạn Bạch Thanh Ca: Thập tinh Phần thưởng: Hệ thống không gian trữ vật, một triệu linh thạch hạ phẩm 】 Hạ Vũ nghe xong, trong lòng cũng khẽ động, hắn ghé mắt liếc nhìn đỉnh đầu của Bạch Thanh Ca:
【 Danh Xưng 】 Bạch Thanh Ca 【 Cảnh Giới 】 Phàm cảnh cửu phẩm viên mãn 【 Điểm công đức 】43 【 Điểm tội ác 】0 【 Độ thiện cảm 】100 Xem xong giao diện thuộc tính hiển thị trên đỉnh đầu Bạch Thanh Ca, Hạ Vũ cũng thấy vô cùng nghi hoặc, độ thiện cảm của Bạch Thanh Ca đối với mình vậy mà đạt đến mức tối đa là 100
Là vì đáng thương mình sao
Hay là vì chuyện gì khác
Hạ Vũ đã nghĩ đến mọi khả năng, duy chỉ không nghĩ đến Bạch Thanh Ca đã động lòng với hắn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đáng thương cho Bạch Thanh Ca một lòng thâm tình tựa như biển, tơ tình quấn quanh thành họa, kết quả đổi lấy Hạ Vũ – một kẻ ngốc nghếch trong chuyện tình cảm.