Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 71: Cùng ta về nhà, ta cưới ngươi!




Chương 71: Cùng ta về nhà, ta cưới ngươi
Hạ Vân Khê thân thể mềm mại cứng đờ một chút, lát sau lại thả lỏng, mềm nhũn ra
Nàng nhẹ nhàng tựa vào người hắn, khẽ nói: “Sư huynh, ngươi nói thật sao?” “Đương nhiên, Hợp Hoan tông không thích hợp với ngươi, ngươi đi theo ta đi.” Lâm Phong Miên gật đầu nói
“Nhưng mà ta có thể đi đâu chứ?” Hạ Vân Khê ánh mắt dịu dàng nhìn hắn
“Cùng ta về nhà, ta cưới ngươi!” Lâm Phong Miên chân thành nói
Hạ Vân Khê ngơ ngác nhìn hắn, ngây ngốc hỏi: “Ngươi nói cái gì?” Lâm Phong Miên nhìn vào mắt nàng, gằn từng chữ: “Ta nói cùng ta trở về, ta cưới ngươi
Vân Khê, ngươi nguyện ý không?” Nước mắt Hạ Vân Khê trào ra, lộ ra nụ cười rạng rỡ nhất mà Lâm Phong Miên từng thấy, vừa khóc vừa cười nói: “Ta nguyện ý.” Lâm Phong Miên luống cuống tay chân lau nước mắt nơi khóe mắt nàng: “Được rồi, ngươi đừng khóc, lát nữa lại lộ sơ hở.” Hạ Vân Khê cắn môi đỏ, đưa tay lau nước mắt, lại không ngăn được tiếng nức nở: “Ta chỉ là rất vui.” Lâm Phong Miên nhẹ nhàng ôm cô nương đáng thương này, khẽ nói: “Ngươi đưa ngọc bài thân phận cho ta, ta sẽ nghĩ cách làm một thẻ lên thuyền cho ngươi, ngày mai ngươi đến tìm ta hội ngộ.” Hạ Vân Khê ừ một tiếng, lấy ngọc bài thân phận của mình đưa cho Lâm Phong Miên, sau đó nói: “Ta sẽ dẫn các nàng đi rồi đến tìm ngươi hội ngộ, nếu ta không đến, sư huynh ngươi cứ đi trước đi.” Lâm Phong Miên lắc đầu nói: “Ta không muốn trốn nữa, nếu ngươi không đến, ta cũng không đi
Chúng ta không gặp không về.” “Nhưng mà…” Hạ Vân Khê còn muốn nói gì đó, lại bị Lâm Phong Miên đưa tay ngăn lại môi nàng
Người luôn luôn bất cần đời như hắn khó có được sự chân thành, dịu dàng nói: “Ngươi ở đâu, ta ở đó, ngươi không đến ta sẽ quay về Hợp Hoan tông
Thật sự ta không nghĩ bỏ lại một mình ngươi.” Hạ Vân Khê vẻ mặt cảm động, rồi chân thành nói: “Sư huynh, nếu ta thật không đến được, ta hy vọng ngươi có thể tự mình rời đi.” Lâm Phong Miên bình tĩnh lại, kiên định nói: “Đi thì cùng nhau đi, chỉ cần chúng ta lên thuyền, bọn họ dù nhanh đến mấy cũng phải mất mấy ngày.” “Ta đã báo cáo cho Tuần Thiên Vệ rồi, bọn họ đến tức là tự chui đầu vào lưới, lượng các nàng cũng không dám càn rỡ như vậy.” Hạ Vân Khê chỉ đành ừ một tiếng, rồi kể hết từng người trong Hợp Hoan tông mà nàng đã an bài cho Lâm Phong Miên nghe
Trần Thanh Diễm và Vương Yên Nhiên canh giữ ở bến đò, Mạc Như Ngọc ở cửa thành, còn Liễu Mị thì đang nhìn chằm chằm phủ Thành Chủ
Bọn họ đã hẹn sẽ dùng truyền tấn phù thông báo cho nhau, Hạ Vân Khê tính là dùng truyền tấn phù để đánh lạc hướng Trần Thanh Diễm và Vương Yên Nhiên, tạo cơ hội cho Lâm Phong Miên lên thuyền
Lâm Phong Miên nhíu mày: “Vậy còn ngươi thì sao?” Hạ Vân Khê cười tươi rói nói: “Sư huynh, ngươi ngốc hả, ta có thể nhờ người khác cầm truyền tấn phù này dụ bọn chúng đi mà.” Lâm Phong Miên bừng tỉnh đại ngộ, cười khổ nói: “Cũng đúng, vậy đến lúc đó ngươi lập tức chạy đến bến phi thuyền hội hợp với ta.” Hạ Vân Khê khẽ gật đầu nói: “Vậy sư huynh, ta về trước nhé, chúng ta ngày mai gặp!” Lâm Phong Miên gật đầu, nhìn Hạ Vân Khê rời đi, mới quay người lẳng lặng trở về khách sạn
Trên đường về khách sạn, Lâm Phong Miên có chút kinh hồn bạt vía, lo Liễu Mị sẽ đột nhiên xuất hiện sau lưng mình
May mắn là về đến khách sạn, Liễu Mị vẫn không hề xuất hiện
Lâm Phong Miên về tới khách sạn liền đi tìm Ôn Khâm Lâm, đi thẳng vào vấn đề: “Ôn huynh, ta cần sự giúp đỡ của huynh.” Ôn Khâm Lâm nhìn Lâm Phong Miên sắc mặt khẩn trương, cau mày hỏi: “Lâm huynh, sao vậy
Có gì cứ nói đừng ngại.” Một chén trà sau đó, Lâm Phong Miên cùng Ôn Khâm Lâm và Chu Tiểu Bình ngồi trong phòng
Lâm Phong Miên cười khổ một tiếng: “Thật ra thì ta đã gạt các ngươi, ta cũng không phải đệ tử Ngọc Thụ Tông.” Chu Tiểu Bình kinh ngạc nhìn hắn: “Cái gì?” Lâm Phong Miên thật thà nói: “Ta là người Triệu Quốc, bị người lừa đến Hợp Hoan tông làm lô đỉnh, tháng trước mới tìm được cơ hội trốn khỏi Hợp Hoan tông.” Hắn đem chuyện mình đã trải qua kể rõ, sau cùng đưa ra lệnh bài khách quý Tuần Thiên Tháp nói: “Hiện giờ ta đã báo cáo với Tuần Thiên Tháp, họ cho ta một thẻ khách quý lệnh.”
Lâm Phong Miên sở dĩ thẳng thắn nói ra, một là vì tình huống hiện tại không cho phép hắn tiếp tục giấu diếm, hai là vì lo lắng chuyện sẽ bại lộ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dù sao mình đã giả làm đệ tử Ngọc Thụ Tông, lỡ bị điều tra ra, mình sợ là không gánh nổi
Mình mua vé tàu thì tin tức cũng đã bị bọn họ ghi lại, cho nên không bằng cứ nói thẳng ra, may ra vớt vát được chút cảm tình
Khoảng thời gian ở chung, hắn biết hai người này không phải là hạng người cùng hung cực ác, nên cũng an lòng mà kể rõ mọi chuyện
Ôn Khâm Lâm và Chu Tiểu Bình nghe xong đều tỏ vẻ không thể tin nổi, nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn lại
Chu Tiểu Bình còn từ trên xuống dưới dò xét Lâm Phong Miên, thật sự khó có thể tưởng tượng có người có thể ở lại Hợp Hoan tông ba năm lâu
Ôn Khâm Lâm thì thần sắc có chút cổ quái, trách không được nàng luôn thấy người này có chút gì đó không đúng
Thì ra vậy mà lại là người Hợp Hoan tông
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lại còn là lô đỉnh trốn ra từ Hợp Hoan tông
Nàng nhìn chiếc khách quý lệnh trong tay Lâm Phong Miên, kinh ngạc nói: “Lão già đó lại cho ngươi thẻ khách quý lệnh sao?” Lâm Phong Miên kỳ quái nhìn nàng hỏi: “Sao ngươi biết bên trong là một lão già?” Ôn Khâm Lâm thản nhiên nói: “Sao ta lại không biết lão già đó chứ, hắn luôn luôn keo kiệt, lần này lại cho ngươi khách quý lệnh, xem ra đối với chuyện của ngươi coi trọng dị thường nha.” “Thẻ khách quý lệnh này rất quý sao?” Lâm Phong Miên kinh ngạc hỏi
Ôn Khâm Lâm gật đầu nói: “Ừ, có thẻ khách quý lệnh tức là khách quý của Tuần Thiên Tháp, nhờ Tuần Thiên Tháp làm việc sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.” “Thông thường thì người có lệnh này không giàu cũng quý, và đại biểu cho sự coi trọng của Tuần Thiên Tháp, không ai dám tùy tiện đụng vào.” “Tuy tấm lệnh bài hoàng cấp trên tay Lâm huynh là cấp bậc thấp nhất, nhưng nó vẫn là thứ cực kỳ hiếm thấy.” Lâm Phong Miên bừng tỉnh đại ngộ, cái thẻ khách quý lệnh này chẳng phải tương đương với một nhân viên nội bộ sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Nghe ý của Ôn huynh thì thẻ lệnh này còn chia đẳng cấp?” Ôn Khâm Lâm gật đầu nói: “Lệnh bài này chia thành bốn cấp bậc thiên địa huyền hoàng, trong nội bộ Tuần Thiên Tháp còn chia cấp bậc nữa, chỉ là người ngoài không thấy được thôi.” Lâm Phong Miên ừ một tiếng, từ tận đáy lòng khâm phục nói: “Ôn huynh thật là kiến thức rộng rãi!” Ôn Khâm Lâm lắc đầu, hiếu kỳ hỏi: “Lâm huynh vừa rồi nói muốn ta giúp huynh, không biết là cần giúp chuyện gì?” “Người Hợp Hoan tông đang đuổi theo, họ đang tìm ta trong thành, cảng cũng có người canh phòng.” Lâm Phong Miên thật tình nói
Ôn Khâm Lâm cau mày nói: “Nếu Lâm huynh đã có thẻ khách quý lệnh, sao không để Tuần Thiên Vệ ra tay
Lão già kia tuy không đáng tin nhưng thực lực vẫn không tệ.” Lâm Phong Miên bất đắc dĩ nói: “Ta không muốn làm kinh động Tuần Thiên Vệ, ta muốn mang theo một người cùng đi, vì chuyện của nàng mà ta không thể để Tuần Thiên Vệ bắt người Hợp Hoan tông.”
Hắn đem chuyện giữa mình và Hạ Vân Khê kể sơ lược một lần, cuối cùng nói: “Không phải là ta không tin Tuần Thiên Vệ, thật sự là ta sợ nàng cũng rơi vào tay của Tuần Thiên Vệ.” Ôn Khâm Lâm không kìm được mà nhíu mày, nhìn Lâm Phong Miên có chút muốn nói lại thôi, cuối cùng cười khổ nói: “Lâm huynh, nàng có thể là người của Hợp Hoan tông đó, huynh thật sự muốn mang nàng đi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.