Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Củ Của Ta Có Chút Dã

Chương 110: Dị thú lưu? Lại thu đồ - Tam Diệp! Thu đồ bị sét đánh!




Chương 110: Dị thú hay không
Lại thu nhận đồ đệ - Tam Diệp
Thu đồ đệ bị sét đánh
Cho đến khi kiếm khí dần dần nghe theo ý mình, nó đột nhiên phát hiện, hình như..
mình không còn sợ hãi nhiều nữa
Hơn nữa, còn có một cảm giác quen thuộc không rõ từ đâu tới
"Giống như, giống như là..
"Ta cũng biết sao
"Không, giống như, ta vốn biết
"Nhưng, nhưng mà..
rõ ràng ta không biết mà
"Vì sao, rốt cuộc vì sao, ta lại có loại cảm giác quen thuộc khó hiểu này, tại sao lại vô duyên vô cớ cảm thấy mình biết
"Ta, ta biết kiếm thuật
"Không đúng, tại sao ta lại biết được kiếm khí, kiếm thuật
"Cái này
Tiểu Thảo ngơ ngác
Mặc dù đối với một cây Tiểu Thảo mà nói, linh trí của nó đã cực kỳ biến thái, nhưng sau cùng thì nó vẫn chỉ là một cây Tiểu Thảo, chỉ trong nháy mắt suy tư, cơ hồ đã khiến cho CPU của nó bốc cháy
Nhưng dần dần, nó chìm đắm vào đó
Không còn kinh ngạc, hoảng hốt vì chuyện này nữa, mà ngược lại say sưa ngắm nhìn những kiếm khí được Lục Minh điều khiển như cánh tay, cảm nhận đạo vận kiếm đạo xung quanh, trong lúc nhất thời, nó gần như mê muội, hoàn toàn đờ đẫn
Vô số ý nghĩ thoáng qua trong lòng
Đang muốn cẩn thận đi tìm hiểu thì ngay tức khắc lại tiêu tan, nửa thật nửa giả, như mộng như ảo
Khiến nó không thể phân biệt được thật giả, càng không biết rốt cuộc tại sao lại như vậy
Nhưng nó tin chắc rằng
Mình..
thích kiếm đạo
Thời gian dần trôi
Nó bắt đầu đi theo động tác của Lục Minh, bắt đầu học tập kiếm chiêu Lục Minh sáng tạo ra, bắt đầu thử tự mình làm theo
Dù nó còn không động được
Dù chỉ có thể mô phỏng ở trong lòng..
Không biết đã qua bao lâu
Đột nhiên
"Keng
Có tiếng kiếm ngân vang lên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lục Minh sững sờ, có chút mơ màng mở hai mắt
"..
Mình còn đang trong giai đoạn mô phỏng sáng tạo, cũng chưa xuất chiêu mà
Tiếng kiếm ngân này từ đâu tới vậy
Hơn nữa lại vang ngay bên tai

Thần thức quét qua
Lại kinh ngạc phát hiện, trên đỉnh sơn động có một cái lỗ nhỏ
Bên trong đó có kiếm khí yếu ớt đang chậm rãi tiêu tan
Kiếm khí kia, cùng kiếm ý chín đạo của mình sáng lập có chỗ tương tự, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau
Khoảng..
năm phần tương tự
Không phải do mình tạo ra
Vậy có thể là ai làm
Ánh mắt Lục Minh chậm rãi khóa chặt Tiểu Thảo, lại phát hiện, giờ phút này toàn thân nó mềm oặt, không những màu xanh biếc tràn đầy đã mờ đi rất nhiều, thậm chí còn có chút khô héo
"..
Thiếu ánh sáng mặt trời
Ý nghĩ này trong nháy mắt bị Lục Minh bác bỏ
"Không thể, ta đã rót linh dịch cho nó rồi, không thể chỉ vì thiếu chút ánh sáng mấy ngày mà thành như thế, với lại, trong sơn động này ngoài ta ra chỉ có mình nó là sinh vật
Lục Minh nhìn chằm chằm vào nó, hai mắt nheo lại: "Vậy nên, nhát kiếm vừa rồi, là do ngươi xuất ra, ừm..
từ lá của ngươi
"Sở dĩ thành ra như vậy là do dùng sức quá mạnh
Nhát kiếm kia, nhìn thì không mạnh, kì thực..
cũng thật sự không mạnh
Nhưng Lục Minh khẳng định, tu sĩ cảnh giới thứ hai không thể đỡ nổi
Nếu không cách nào sớm né tránh, chỉ dựa vào thực lực bản thân thì nhất định không thể ngăn cản, sẽ bị một kiếm chém g·i·ết
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Một cây cỏ dại, chỉ mới sinh ra linh trí, bản thể thì gần như không có chút tu vi nào, mà đã có thể chém ra một kiếm như vậy, Tiểu Thảo này, quả nhiên không đơn giản
Chẳng lẽ thật sự là hình mẫu Cửu Diệp kiếm thảo
Nếu thật sự là vậy, thì phải hảo hảo bồi dưỡng
Cho dù đến cuối cùng, khi trưởng thành không được cấp T0, T1 thì ít nhất cũng là T2
Đây chính là T2 khi trưởng thành
Sao cũng không tính là yếu
Lục Minh đảo mắt, cười nói
"Ngươi thật không sợ c·h·ết nhỉ
"Ta có tu vi mà còn thận trọng sáng tạo pháp ở đây, ngươi thì không có chút tu vi nào lại dám học trộm
"Hết lần này tới lần khác còn có chút thiên phú, học còn có chút thành tựu
"Nếu là vậy, thì thôi đi
"Đằng này ngươi lại bướng bỉnh, nhất quyết chém ra được một kiếm này
"Một kiếm này đã tiêu hao hết tinh khí thần của ngươi, gần như khiến ngươi hư thoát mà c·h·ết
"Nếu không có ta ở đây, thì dù không c·h·ết, ngươi cũng sẽ rơi vào cảnh trầm luân như vậy, khó mà khôi phục lại như ban đầu
Ý chí mỏi mệt của Tiểu Thảo lại có chút không cam lòng
"Ngươi biết cái gì
"Đã sớm giác ngộ, sớm muộn gì cũng c·h·ết
"Ta đã tìm được mục đích theo đuổi cả đời của mình, đó chính là kiếm đạo
"Hơn nữa, ta và kiếm đạo có duyên
"Chắc chắn có một số duyên phận mà ta chưa hiểu rõ, ta nhất định phải học được kiếm đạo, để giải đáp những nghi hoặc trong lòng
"Cho dù phải bỏ mình vì vậy, c·h·ết dưới kiếm đạo mà chính mình sáng tạo ra, ta cũng..
toại nguyện
Nó vô cùng quật cường và bất khuất
Càng chưa từng có nửa điểm hối hận
Đây là sự quật cường của kiếm tu, cũng là sự thừa nhận đối với thiên phú của mình
Không có một chút tu vi nào, lại có thể trong điều kiện chỉ mới học trộm được một nửa mà sáng chế ra một kiếm như vậy, cho dù có c·h·ết, cũng tuyệt không hối hận
"Ngươi một kẻ không phải là kiếm tu thì biết cái gì
Nó đang định dùng thân thể mỏi mệt để tiếp tục càu nhàu, thì đã thấy giữa ngón tay Lục Minh xuất hiện một giọt linh dịch
Hơn nữa, cả cơ thể nó đều bộc phát khát vọng khó có thể kìm nén
Chỉ là..
Lâm Phàm lại không để giọt linh dịch rơi xuống
Mà lại cười ha ha nói: "Muốn không
"


Tiểu Thảo đờ người
"Ngươi đây không phải là bắt nạt cỏ hay sao?
"Ta nói mà ngươi không hiểu à
"Ta muốn, ta mẹ nó muốn ăn một chút
"Cho ta, xin ngươi, cho ta, ô ô ô..
Nó tin chắc, chỉ cần có được một giọt linh dịch này, nó sẽ có thể khôi phục như ban đầu, thậm chí tiến thêm một bước
Vẻ quật cường khi nãy trong nháy mắt biến mất không còn dấu vết
Nếu có thể sống tốt, thì ai lại muốn c·h·ết chứ

Chẳng phải là đầu óc có bệnh sao
"Nếu như muốn, cho ngươi cũng không sao
Nó lo lắng vạn phần, Lục Minh lại thờ ơ, không có nửa phần sốt ruột: "Nhưng ta và ngươi không quen biết, ta đạp ngươi một cước, lại cho ngươi một giọt linh dịch và mang ngươi ra khỏi vùng đất tuyệt địa đó, như vậy mà nói, xem như có ân
"Ngươi không biết tri ân báo đáp mà lại còn học trộm kiếm đạo của ta, khiến mình thành ra bộ dạng đáng thương thế này
"Bây giờ, còn muốn ta dùng linh dịch để cứu ngươi
"Với ta, linh dịch này tùy tay liền có thể ngưng tụ
"Nhưng mà..
"Tại sao phải cho ngươi, kẻ thiếu nợ ta lại còn báo đáp bằng cách học trộm
A cái này
Tiểu Thảo sững sờ, lập tức, cảm thấy vô cùng xấu hổ
Đúng vậy
Nói cho cùng, vị đại lão này chỉ là giẫm mình một cước, nhưng lập tức, lại cho mình lợi ích, còn đưa mình thoát khỏi biển khổ, theo lý thuyết mà nói thì với mình có ân
Thế mà mình không những không báo đáp mà còn học trộm kiếm đạo của người ta
Bây giờ lại còn muốn linh dịch của người ta nữa chứ
Cái này..
Không nói nổi mà cái này
Chỉ là, nếu như không có giọt linh dịch này, thì mình chắc chắn cũng không có cách nào hồi phục lại trạng thái đỉnh phong, cái này cái này cái này, phải làm sao bây giờ
Nó ngơ ngác
Còn về việc Lục Minh là đại lão thì hắn dĩ nhiên đã tin tưởng không chút nghi ngờ
Người có thể sáng chế ra kiếm đạo kinh người như vậy, sao có thể không phải là đại lão

Nhất thời trở nên vô cùng lo lắng, không biết nên làm thế nào cho phải
Lục Minh lại cong ngón tay búng ra, bắn giọt linh dịch đi
Tiểu Thảo lập tức bi ai không thôi
"Đừng đừng đừng, cho ta, cho ta đi mà
Tuy hổ thẹn, tuy tự trách, nhưng, vẫn là muốn
Đây là bản năng, căn bản là không có cách chống lại
Cũng may, lúc này Lục Minh giống như là nghe được Tiểu Thảo kêu gọi, vẫy tay, giọt linh dịch kia lại bay trở về đầu ngón tay của hắn: "Dù sao thì ngươi và ta cũng xem như quen biết một phen
"Bởi vì cái gọi là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
"Lại có câu trăm năm tu được cùng thuyền độ, ngàn năm tu được chung gối ngủ
"Ngươi và ta ngược lại là không chung gối cũng không cùng gường, nhưng gặp lại cũng xem như là duyên phận
"Ta suy nghĩ một chút
"Cũng có một biện pháp
Tiểu Thảo lập tức vui mừng
"Biện pháp gì
"Ngươi nói đi
"Ngươi mau nói đi a


Dù biết rằng Lục Minh không nghe thấy, thậm chí không nghe được tiếng lòng của mình, Tiểu Thảo vẫn la hét, cuồng loạn
"Sao ngươi còn không nói
"Câm rồi
"..
"Thôi thôi
Lục Minh dừng lại một chút, trong lúc Tiểu Thảo lo lắng vạn phần mới chậm rãi nói: "Coi như ta chịu thiệt thòi một chút, dù sao người xưa nói, chịu thiệt là phúc mà
"Ngươi đó, nếu nguyện ý thì bái ta làm thầy đi
"Bởi vì có câu một ngày làm thầy, cả đời làm cha
Nếu như ngươi bái ta làm thầy, thì ta như cha ngươi vậy
"Đã đều như cha mẹ một nhà, thì cho chút lợi ích nhỏ, đương nhiên là không sao cả
"Nếu là đồ của ta, chuyện ngươi học trộm coi như xong
"Đồ đệ học của sư phụ, chuyện đó thiên kinh địa nghĩa mà
"Thậm chí sau này, ta còn có thể truyền cho ngươi kiếm đạo cao thâm hơn
"Ý của ngươi như thế nào
"Nếu như đồng ý, thì ngươi lại động cái lá thứ ba đi
"..
Tiểu Thảo suy nghĩ một chút, bản năng có chút do dự
Nó rất rõ ràng, đề nghị của Lục Minh trăm lợi không một hại, nhưng không biết tại sao, nó lại không muốn bái sư
Giống như bản năng cảm thấy, hai chữ sư tôn cực kỳ trọng yếu, mình không thể tùy tiện bái sư, thậm chí..
không thể bái sư
Huống chi, ta còn không động được mà

Nhưng đúng lúc này, Lục Minh lại lên tiếng lần nữa: "À, suýt nữa ta quên mất
"Ngươi còn quá yếu, bây giờ lại còn suy yếu như thế này, muốn động một chút cũng khó khăn
"Không bằng như vậy
Lục Minh suy nghĩ nói: "Ta đây, sẽ đưa giọt linh dịch này cho ngươi
"Sau khi hấp thu xong, ngươi có thể khôi phục
"Sau đó, nếu ngươi đồng ý bái ta làm thầy, chấm dứt nhân quả này, thì tùy tiện chém ra một đạo kiếm khí, như vậy ta sẽ biết là ngươi đồng ý
"Nếu như không muốn, thì không cần làm bất kỳ động tác nào
Nghe đến đây, Tiểu Thảo lập tức kích động
Có nguyện ý hay không đều cho ta linh dịch
Vậy thì tốt quá
Mau tới đi, ta chuẩn bị xong rồi
Thế nhưng mà, Lục Minh mỉm cười, lời tiếp theo của hắn lại làm nó ngây dại
"Nếu ngươi không động, vậy coi như ngươi đã từ chối
"Sau khi từ chối xong~"
"Ngươi còn nợ ta, nghĩ đến là cũng chưa trả được, nếu như vậy, thì ta sẽ luyện hóa ngươi, luyện thành một viên kiếm hoàn, khi rảnh rỗi thì đưa cho hậu bối làm đồ chơi nhỏ cũng không tệ lắm
Tiểu Thảo: "


Khá lắm
Ta còn tưởng ngươi là người tốt, ai ngờ ta chưa gì ngươi đã muốn g·i·ết ta rồi

Cái này


Tiểu Thảo tê tái
Mình còn có lựa chọn sao


Chỉ là..
Hình như cũng không lỗ nhỉ
Mình quả thật là nợ hắn mà
Nhưng cứ thế này bái sư thì trong lòng vẫn thấy không thoải mái, không hiểu tại sao
Nhưng mà..
Ai
Thôi vậy
Bây giờ, mình còn lựa chọn khác à
Coi như là thà bị gãy chứ không chịu cong, nhưng vì theo đuổi kiếm đạo, thì ta vẫn muốn sống sót mới phải
Hơn nữa, còn muốn sống vô cùng tốt, vô cùng tốt
Cũng chính giờ phút này, Lục Minh nhỏ linh dịch xuống
Tiểu Thảo như đói khát mà hấp thụ lấy
Không bao lâu, nó đã khôi phục lại trạng thái toàn thịnh, thậm chí còn tiến thêm một bước, chiếc lá thứ ba cũng lớn thêm một phần, cả người xanh biếc, giống như bích ngọc được điêu khắc ra
"Tốt
Lục Minh vui vẻ cười một tiếng: "Chọn đi
Tiểu Thảo: "..
Hắc
Nó chém ra một kiếm, nhưng lại cực kỳ yếu ớt, chưa từng làm thương đến bản thân
Đồng ý hay không, cũng chỉ là một thái độ thôi mà
Việc gì mà lại phải khiến mình trở nên thảm hại như vậy chứ
"Không tệ
"Bái ta làm thầy, ngươi không lỗ đâu
"Điểm này, sau này ngươi sẽ biết
Lục Minh trong lòng mừng rỡ
Chỉ là, lại đang thầm lẩm bẩm
Mình làm như vậy, có tính là thi ân để mong báo đáp không
Hay là dụ dỗ trẻ con
Nhưng mà..
Chỉ cần có thể để nó bái sư thì phen này cũng không lỗ ~
"Tới tới tới, ta giúp ngươi bái sư
Lúc này Lục Minh thi triển tiểu pháp thuật, trợ giúp Tiểu Thảo làm lễ ba bái chín lạy
Ai ngờ, ngay khoảnh khắc nghi thức hoàn thành, đột nhiên trên trời rơi xuống lôi đình
Oanh


Ngọn núi nổ tung, Lục Minh lập tức kinh hãi, lập tức toàn lực ứng phó ngăn cản, nhưng vẫn bị điện giật run người, suýt chút bị thương
"Cái này
Hắn ngơ ngác
Cái quỷ gì vậy

Mình ẩn trong sơn động, còn bày ra trận pháp, thế mà bị sét đánh


Chẳng lẽ..
Có liên quan đến việc nó bái sư

Bái sư mà mình bị sét đánh

Rốt cuộc nó có lai lịch gì vậy

Không kịp nghĩ nhiều, Lâm Phàm vội vàng ôm Tiểu Thảo bỏ chạy, chạy ra mấy ngàn dặm, mới lại tìm một cái sơn động khác ẩn nấp, cũng nói: "Mới nãy có hơi bất ngờ, vi sư..
đạo hiệu là Lục Minh
"Về phần ngươi, đã là đồ nhi của ta, cũng nên có một cái tên gọi
"Thấy ngươi bây giờ có Tam Diệp, hay là gọi ngươi Tam Diệp thì sao
"Hay là..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Kiếm Thảo
Tiểu Thảo nghe vậy, suy nghĩ một chút, cảm thấy Tam Diệp dễ nghe hơn
"Hơn nữa, Tam Diệp, Tam gia
Kết quả là, khi Lục Minh lại đề cập đến Tam Diệp, nó tùy ý chém ra một kiếm
"Ồ
"Ngươi thích Tam Diệp
"Được, vậy ngươi tên là Tam Diệp
Từ nay về sau, Tiểu Thảo, tên là Tam Diệp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.