Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Củ Của Ta Có Chút Dã

Chương 81: Lấy chết hữu đạo! Đến cùng ta mắng, Cẩu Thặng động tâm -W chữ




Chương 81: Lấy cái c·h·ế·t hữu đạo
Cuối cùng ta chửi, c·hó Thặng động tâm - Ta nhẫn chữ W
Đường Thần Vương mặt đen thui làm các loại thủ tục, sau đó tiến vào ngoại môn
Nhưng ngoại môn dơ dáy bẩn thỉu, hoàn cảnh kém lại khiến hắn trong nháy mắt khó chịu, tâm lý có sự chênh lệch cực lớn
"Đây, đây là hoàn cảnh dừng chân của tiên môn

Đường Vũ chau mày
"Cũng không khác gì quê ta
Quê của hắn ở đâu
Một môn phái võ đạo mà thôi, có lẽ trong mắt người phàm thì lợi h·ại, nhưng so với tiên môn thì chẳng là gì, dù là người mạnh nhất môn phái đó cũng không phải đ·ị·c·h thủ của tu sĩ cảnh giới thứ hai
Kết quả là, hoàn cảnh của tiên môn này vậy mà lại không khác bên kia

Thật là tồi tàn
Quá dơ dáy bẩn thỉu, kém cỏi đủ thứ
Trong không khí thậm chí còn tràn ngập mùi chân quen thuộc cùng một mùi lạ không tả được, khiến hắn có cảm giác quen thuộc như đang tỉnh mộng ở quê
Nhưng sự chênh lệch tâm lý lớn lao này lại khiến hắn nhíu mày khó chịu, bực bội nổi lên
"Lão sư, tại sao trong tiên môn lại tồi tệ như vậy

"··· Cứ bình tâm
"Bởi vì cái gọi là trước đắng sau ngọt, trời sẽ giao trách nhiệm lớn cho người nào đó
Trước phải làm khổ cái tâm, mệt mỏi gân cốt, đói da thịt, tất cả ma luyện và khinh thị này sẽ trở thành hồi ức tốt đẹp nhất trên con đường chứng đạo của ngươi
Trong nhẫn, lão gia gia chỉ có thể an ủi như thế: "Nhập gia tùy tục, đã tới đây rồi, cũng không cần nghĩ quá nhiều, hơn nữa điều mà tu sĩ chúng ta quan tâm không phải là hoàn cảnh, mà là tài nguyên
"Coi như là khổ tu đi
Đường Vũ: "..
Nói thì hay đấy, nhưng nếu có hoàn cảnh tốt hơn thì mắc gì ta phải chịu khổ
Khó khăn lắm mới có người giúp đỡ, còn được gia nhập tiên môn, lại là một môn phái hạng hai, một điểm xuất phát mà vô số người bình thường nằm mơ cũng không dám nghĩ tới
Kết quả ngươi lại bảo ta khổ tu

Đường Vũ khó chịu, nhưng cũng không thể cãi lời lão sư, chỉ có thể hỏi lại: "Vậy thì ta hiểu, nhưng lão sư, ta muốn hỏi là tiên môn đều như thế à
"Nếu mà tất cả đều như thế thì tiên môn cũng thường thôi
Trong thoáng chốc, ước mơ tu tiên của hắn gần như tan vỡ
"Đương nhiên không phải thế, đây chỉ là đệ tử ngoại môn thôi, đệ tử ngoại môn dù không phải tầng lớp thấp nhất tông môn nhưng cũng chỉ hơn đệ tử tạp dịch một chút
"Đãi ngộ đương nhiên là tầm thường
"Đương nhiên, nếu tông môn mạnh hơn chút, đối với đệ tử ngoại môn tốt hơn chút thì hoàn cảnh cũng sẽ tốt hơn
"Còn nếu trở thành đệ tử nội môn, ít nhất ngươi cũng có chỗ ở riêng, mỗi tháng đãi ngộ cũng tăng lên, cho dù cùng một nhiệm vụ tông môn, ban thưởng của đệ tử nội môn cũng cao hơn ngoại môn
"Còn nếu có thể trở thành đệ tử thân truyền, thậm chí là đệ tử có danh sách, thì càng có thể có Linh Sơn thuộc về mình
"Phân chia cấp bậc nghiêm ngặt nhưng đồng thời cũng là một hình thức khích lệ t·h·ủ ·đ·o·ạ·n
"Nếu muốn nhận đãi ngộ tốt hơn, muốn ở trong môi trường tốt hơn thì phải quyết chí tự cường, không ngại gian khổ, nỗ lực vươn lên, phải có dũng khí và quyết tâm vượt qua mọi thứ
"Những điều này ···"
"Ngươi có chứ

Lão gia gia trong nhẫn muốn Đường Vũ có động lực
"Đương nhiên là có
Đường Vũ thề son sắt
Hắn nghiêm túc đấy, chỉ là..
Hắn thấy rằng mình có lão gia gia trong nhẫn tương trợ, dựa vào đâu mà không thể vượt qua các đệ tử ngoại môn khác
Cái gì mà khích lệ
Rõ ràng là do tông môn không xem ai ra gì, không xem đệ tử ngoại môn là người
Với cái hoàn cảnh này mà kêu người ta tu tiên sao
Ngươi cứ chờ đó khi ta mạnh lên thì biết tay
Đến lúc đó, ngươi xem ta xử lý các ngươi như thế nào là xong
Đáng tiếc là, lão gia gia lại không biết Đường Vũ đang nghĩ gì, còn tưởng hắn đã bị mình thuyết phục, hiểu ra ý tứ sâu xa trong đó nên vô cùng cảm thấy vui mừng
"Có thể hiểu ra như vậy là tốt, tiền lương hàng tháng cũng đã tới tay rồi, tuy không nhiều, nhưng với tình hình trước mắt của ngươi thì đã là đủ
"Hơn nữa, người mới vào môn trong ba tháng đầu có thể được miễn mọi việc vặt vãnh, cứ chuyên tâm tu luyện là được
"Trước hãy bình tâm tu luyện, cứ tu luyện theo cái Vân Quyết mà Vân Tiêu cốc đã giao trước đi, tranh thủ trong vòng ba tháng đột phá cảnh giới thứ hai
"Đợi ngươi đột phá cảnh giới thứ hai, ta sẽ truyền cho ngươi phương pháp tu luyện Võ Hồn..
"Vâng, lão sư, con nhất định cố gắng
Đường Vũ đáp lời
Nhưng trong lòng thì thầm thề rằng mình nhất định phải nổi bật
Không phải để chứng tỏ bản thân mình giỏi giang ra sao, mà là tôn nghiêm mà mình đã mất, nhất định phải tự tay giành lại
Môn phái quyền cước ở quê, còn có Vân Tiêu cốc này..
Các ngươi đối xử với ta như thế thì sẽ nhận gấp trăm lần quả báo
Trong ba tháng đột phá cảnh giới thứ hai

Quá chậm, ta không chờ được lâu vậy, ta muốn báo thù ngay
"Chỉ là, nếu muốn đột phá nhanh hơn thì số tài nguyên này, chắc chắn là không đủ
Ánh mắt Đường Vũ lạnh lẽo liếc qua cái đại thông trải
Lúc này, những người khác ở chung phòng ngược lại đều không có mặt ở đây, cũng không biết là đi làm gì, hắn định ra tay một phen, nhưng nghĩ lại thì "thỏ khôn không ăn cỏ gần hang", nếu mình trực tiếp ra tay thì sẽ rất dễ bị lộ
Cho dù muốn ra tay thì cũng không thể là bây giờ, càng không thể ra tay với người cùng phòng mình
Phải nghĩ ra cách, vào lúc đêm tối thanh vắng, gió lớn trăng mờ..
"Lão sư
"Đệ tử nghĩ đi nghĩ lại vẫn cho rằng tăng thực lực càng sớm càng tốt, như thế thì cũng có thể sớm giúp sư phụ ngài tái tạo nhục thân, để ngài sớm thấy lại ánh mặt trời
"Cho nên..
"Đệ tử có một yêu cầu quá đáng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Ngốc tử
Lão gia gia trong nhẫn rất cảm động: "Vi sư đã trầm mình bao năm như vậy rồi, cũng không quan tâm sớm hay muộn, chỉ cần ngươi có thể không ngừng trưởng thành, tương lai tu vi có thành tựu thì chớ có quên lời hứa ban đầu là vi sư đã đủ mãn nguyện rồi
"Không được
Đường Vũ nói đầy chính khí: "Sư phụ ngài có thể không để ý, nhưng làm đệ tử thì con lại không thể không quan tâm, nếu không thì khác nào loài c·hó h·e·o?
"Có khác gì lũ súc sinh lang tâm c·ẩ·u p·h·ế
"Đệ tử nhất định phải mau chóng trở nên mạnh hơn, cố gắng hết sức, không từ t·h·ủ ·đ·o·ạ·n để thỏa mãn điều kiện trong thời gian ngắn nhất, để tôn sư có thể tái tạo nhục thân
Lão gia gia càng thêm cảm động, nếu còn nhục thân thì chắc sẽ rớt nước mắt
Ngay lập tức thở dài: "Có đồ đệ như thế, lão phu còn cầu gì hơn
"Nhưng mà con à, ngươi cũng đừng nên quá vội vàng, càng không được chủ quan
"Lão sư cứ yên tâm
"Chẳng qua..
"Đệ tử ngược lại nghĩ ra được một t·h·ủ ·đ·o·ạ·n không tử tế cho lắm, mong sư phụ giúp con
"Có lão sư giúp, con tự tin trong vòng một tháng có thể đột phá cảnh giới thứ hai
"Bởi vì có câu 'một bước nhanh, bước bước nhanh', nếu như có thể đột phá cảnh giới thứ hai trong vòng một tháng thì sẽ càng nhanh tu luyện Võ Hồn đại đạo, cũng càng nhanh giúp sư phụ ngài..
"Thật đáng quý khi con có lòng tin như thế
Lão gia gia chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái
Hiếm có đấy
Đệ tử này không chỉ có mình trong lòng mà còn tự tin như vậy
Tự tin như thế, chẳng phải là vô địch sao
Có lòng tin này thì lo gì tương lai không thành đại sự

"Ngươi hãy nói nghe xem, có gì sư phụ giúp được thì cứ nói
Nghe những lời này, khóe miệng Đường Vũ không khỏi nhếch lên nụ cười đầy thần bí
"Lão sư, cái Vân Tiêu cốc này đã có dấu hiệu xuống cấp, bây giờ tuyển những đệ tử ngoại môn đều là hạng người bình thường, tài nguyên mà để trong tay bọn họ cũng chỉ lãng phí mà thôi
"Chi bằng, sư phụ ngài giúp con thu hết chỗ tài nguyên đó
"Con tin rằng có sư phụ giúp thì nhất định sẽ không ai phát hiện ra là con ra tay, đến lúc đó tất cả tài nguyên đều tập trung trong tay con, lại còn có sư phụ chỉ điểm, chẳng phải sẽ rất dễ dàng để đột phá cảnh giới thứ hai trong một tháng sao
Nghe một hồi, lão gia gia trong nhẫn không khỏi sững sờ, sau đó dần dần hiểu ra vấn đề
"Ý con là..
't·r·ộ·m'
"Ối, sư tôn, sai rồi!""
Đường Vũ lắc đầu liên tục, trong miệng vẫn luôn nói lý lẽ: "Đây gọi là 'mượn'
"Người tu tiên mà thu tài nguyên thì có thể gọi là trộm được sao

"Huống chi mấy tài nguyên này cho bọn họ dùng cũng phí, chi bằng tập trung lại trong tay con, đợi sau này con thành tiên làm tổ, chứng đạo tối cao thì cũng nợ bọn họ một cái nhân tình
"Đến lúc đó quay lại, tiện tay ban cho một chút, để trả ơn thì đối với họ cũng là cơ duyên to lớn, chẳng phải đáng giá hơn cái đống tài nguyên lặt vặt này sao
"Đối với bọn họ, đây là lời lớn đấy
Lão gia gia: "..
Nghe qua thì thấy lọt tai, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng chẳng khác gì ăn cướp
Thấy ông còn do dự, Đường Vũ nói tiếp: "Sư phụ yên tâm, dù có lỡ xảy ra chút chuyện gì thì đây là ý của con, mọi loại nhân quả cứ đổ lên người con
"Chỉ cần có thể nhanh chóng giúp sư phụ tái tạo nhục thân, chỉ là nhân quả thôi, tội nghiệt đối với con thì có là gì đâu
Lúc này, Đường Vũ hiên ngang lẫm liệt
Tựa như đang nói: "Ta không xuống Địa Ngục thì ai xuống Địa Ngục
Ngay lập tức khiến lão gia gia cảm động, nhất thời không còn nghĩ đến những thứ linh tinh
Liền nói: "Ăn nói lung tung, chúng ta là thầy trò, hơn nữa con làm thế này là vì vi sư, sao vi sư có thể để con gánh vác một mình

"Vi sư đồng ý với con
"Nhưng cái nhân quả này, hai thầy trò chúng ta sẽ cùng nhau gánh
"Lão sư!!
"Người thật sự là phụ mẫu tái sinh của con
"Đa tạ sư phụ giúp đỡ
Đường Vũ cảm động đến rơi nước mắt
Lão gia gia cũng cảm động không kém, tiếc là không có nhục thân, nếu không thì nhất định muốn ôm hắn khóc ròng
"Con à, một ngày là thầy cả đời là cha
"Ta biết con là cô nhi, từ nhỏ được môn phái quyền cước nhận nuôi, ta là thầy của con, nhưng ta đã xem con như con của mình rồi, ta không giúp con thì giúp ai nữa
"Lão sư!!
Nước mắt Đường Vũ tuôn rơi: "Người tốt quá
"Công nếu không chê, Võ nguyện bái người làm cha nuôi..
Lão gia gia lập tức hưng phấn
Mình không con cái, bị người đ·á·n·h g·iết chỉ còn lại t·àn hồn, sau nhiều năm mới có một đệ tử, bây giờ mối quan hệ lại càng thân thiết hơn, chẳng phải là hoàn mỹ sao

"Con ơi
"Cha nuôi!!
"Ai~
Thế là cả hai cứ ríu rít cả buổi
Sau khi đã thân thiết một phen, Đường Vũ mới lên tiếng: "Có cha nuôi tương trợ, chắc là không thành vấn đề nhỉ
"Đó là đương nhiên
Lão gia gia tràn đầy tự tin: "Đường Vũ con à, con mới bước chân vào tiên đồ, có nhiều điều không biết
"Tuy rằng vi phụ hiện giờ chỉ là t·àn hồn, không thể sử dụng nhiều t·h·ủ ·đ·o·ạ·n, nhưng cuối cùng ta cũng là cường giả cảnh giới thứ tám
"Cái Vân Tiêu cốc nho nhỏ này, nếu là có trưởng lão nội môn tầm cảnh giới thứ năm trở lên thì ta cũng không dám chắc, nhưng cái khu ngoại môn này, có vi phụ giúp sức thì sẽ không ai phát hiện ra con
"Chỉ cần con cẩn thận chút thì dễ như trở bàn tay
"Đa tạ cha nuôi
"Ấy
Con với ta đã là cha con, không cần khách sáo thế
Lão gia gia có chút không vui
Sao còn khách sáo với mình thế

Đường Vũ bị trách, ngược lại cười toe toét
Tuyệt vời
Đêm đó
Đệ tử ngoại môn Vân Tiêu cốc lần lượt trở về, cái đại thông trải cũng đầy người
Có người khá quen thân nên đến gần bắt chuyện với Đường Vũ, nhưng Đường Vũ lại vô cùng cao ngạo, căn bản không thèm để mắt đến, làm cho người ta nhiệt tình mà bị thờ ơ, rất là xấu hổ
Phía sau, có người muốn cùng hắn tranh luận, Đường Vũ cũng làm ngơ
Nhưng ánh mắt sắc bén đó lại đã nói lên tất cả
--- các ngươi không xứng
Lần này đi qua đi lại, thấy hắn khó ưa như thế thì cũng không ai thiết thân, bạn bè và người cùng phòng tự nhiên cũng lười đến gần đút mặt nóng vào mông lạnh, thay vào đó là tự lo cho mình
Hoặc là đi ngủ, hoặc là tiếp tục kiên trì tu luyện
Nhưng mà những tu sĩ Khai Huyền cảnh thực lực chưa đủ, còn chưa làm được đến mức lấy tu luyện thay thế ngủ nên khi màn đêm buông xuống, tất cả những người chung phòng đều yên lặng đi ngủ
"Cha nuôi
Đường Vũ lẩm bẩm trong lòng: "Tình hình bên ngoài thế nào
"Đệ tử ngoại môn xung quanh đều đã ngủ cả, những nơi khác chắc cũng thế, đúng là thời cơ tốt để ra tay đấy
"Tốt, mời cha nuôi giúp con
"Đường Vũ con ta cứ yên tâm, vi phụ nhất định sẽ không sơ suất đâu, đi
Chẳng bao lâu sau, Đường Vũ thừa dịp đêm tối lẻn ra khỏi đại thông trải
Có lão gia gia trong nhẫn hỗ trợ thì đương nhiên không ai phát hiện ra hắn, mà lại nơi ở của đệ tử ngoại môn cũng không có trận pháp gì đáng kể
Ngay cả chỗ ở của các đệ tử nữ cũng chỉ có trận pháp hết sức bình thường, bài trí qua loa thôi, chủ yếu để phòng tránh quân tử mà thôi
Đương nhiên là không thể nào phòng được Đường Vũ
Hắn vô thanh vô tức chui vào, không để lại chút dấu vết nào, sau đó, bắt đầu một loạt các hành động..
Bây giờ đang là giữa tháng
Đến là cũng không phải thời gian phát lương hàng tháng, nhưng mà tài nguyên của đệ tử ngoại môn rất ít, cơ bản đều phải chắt chiu, cho nên phần lớn còn dư lại một nửa hoặc một phần nhỏ tài nguyên
Vì cảnh giới và địa vị đều rất thấp kém nên bọn họ hầu như không có túi trữ vật, vì thế mà bọn họ thường bảo quản cẩn thận
Chỉ là ~~~
Một đêm này, không ai hay biết mà bọn họ lại bị trộm
Bị vét sạch sành sanh
Sau khi lượn một vòng các ký túc xá, lão gia gia hối hắn trở về
Nhưng Đường Vũ vẫn cảm thấy chưa đủ thõa mãn
"Có chút do dự nói, cha nuôi, con cũng không biết mấy tài nguyên này có đủ không, nhưng mà nếu như không đủ thì chẳng phải tốn công vô ích hay sao
Theo ý con thì đã làm thì phải làm cho xong
"Ngươi..
ý là gì
"Tài nguyên của đệ tử ngoại môn chẳng phải đã vào tay con hết rồi sao
"Không, còn cả cái chỗ của mình nữa
"Con vừa nghĩ tới, cha nuôi nghĩ xem, nếu sáng mai mọi người tỉnh dậy mà phát hiện tài nguyên của mình bị mất hết, chỉ mỗi chỗ của mình bình yên vô sự thì chẳng phải bọn mình sẽ trở thành đối tượng bị nghi ngờ đầu tiên sao
"Bởi vậy, mấy chỗ đó cũng không được lưu lại
"Còn có, đám đệ tử tạp dịch, chắc cũng có chút tài nguyên chứ
"Tuy hơi ít nhưng 'chân muỗi tuy nhỏ cũng là thịt', không thể bỏ qua được
Lão gia gia: "..
Con thật tàn nhẫn mà
Nhưng còn có thể làm sao đây
Con mình gây ra thì chỉ có thể cưng chiều chứ sao
Hơn nữa trộm một người cũng là trộm mà trộm mười người cũng là trộm
Đã trộm gần một nửa rồi, chi bằng dứt khoát trộm hết đi
Huống chi hắn nói cũng có lý, vạn nhất không đủ thì chẳng phải tốn công vô ích hay sao
Tiếp tục làm!!
Dưới sự bảo vệ của ông, Đường Vũ ra tay suôn sẻ, tốn thêm nửa canh giờ nữa để vét sạch đám đệ tử tạp dịch, sau đó, đi ngang qua vườn thuốc của Linh Sơn này, Đường Vũ lại động lòng
"Cha nuôi, người có thể vô thanh vô tức mà chui vào vườn thuốc này không
"Mấy dược liệu này dù đều là do tạp dịch trồng, phẩm chất cũng không cao, niên đại cũng không lâu, nhưng mà chung quy nó cũng là dược liệu, cũng có chút linh tính
"Nếu mà có thể bỏ tất cả vào trong túi thì..
"Đường Vũ con à, vi phụ không thông thạo về đan đạo, huống chi lại còn không có lò luyện đan
Lão gia gia có chút run cả da đầu
Con trai mình làm sao thấy gì cũng muốn ăn cướp vậy trời

Cái này..
Vốn dĩ muốn cho Đường Vũ nản lòng mà lui, ai ngờ hắn lại nói: "Cha nuôi nói sai rồi, ai bảo dược liệu nhất định phải dùng để luyện đan
Ăn trực tiếp cũng có phải là không được đâu
"Tuy rằng dược hiệu kém xa luyện thành đan dược, mà lại sẽ lãng phí nhiều dược tính, nhưng mà cuối cùng thì cũng có chỗ tốt, nó cũng là tài nguyên
"Bây giờ cảnh giới của con còn thấp, những dược liệu này chắc cũng có thể phát huy tác dụng tốt đấy chứ
"Như vậy cũng sớm giúp cha nuôi tái tạo nhục thân
Lão gia gia: "..
Vốn định từ chối, nhưng nghĩ đến con trai mình hết lòng vì mình như vậy, hơn nữa, ai mà không muốn có nhục thân sớm cơ chứ
Làm thôi
Ông chỉ có thể chấp nhận
Sau khi làm xong mọi chuyện, trở về đến ký túc xá, Đường Vũ lại tiếp tục ra tay, "ăn sạch sẽ" cỏ gần hang luôn
Sao lại "thỏ khôn không ăn cỏ gần hang"
Ta là Đường Vũ chứ có phải con thỏ đâu
Huống chi, ta đã "ăn sạch" cả cỏ gần lẫn cỏ xa thì ai mà biết là mình làm

Nếu như chỉ "ăn" cỏ xa, mà để lại cỏ gần thì lại dễ bị lộ mình
......
Sáng sớm
Tử khí đông lai
Khi những tia nắng đầu tiên từ phía đông chiếu đến, thắp sáng muôn dặm trời cao, ngoại môn Vân Tiêu cốc lại vang lên những tiếng kinh hô
"A, tài nguyên của ta!!
Tài nguyên tu hành của ta đi đâu mất rồi
!
"Trời ơi, chẳng lẽ hôm qua mình luyện thể ở bên ngoài bất cẩn làm rơi
Đây là tài nguyên nửa tháng của ta đấy, không có tài nguyên thì nửa tháng sau ta làm sao mà sống được

Nếu không vượt qua được kỳ sát hạch thì sẽ bị trục xuất khỏi sư môn đấy
Có người an ủi, có người chỉ trích, còn có người cười trên nỗi đau của người khác
"Mau tìm đi
"Đừng có nóng vội, coi như không có tài nguyên cũng chưa chắc là không có cơ hội để vượt qua khảo hạch đâu
"Ôi trời, sao mà ngươi không cẩn thận thế

Không giống ta, lúc nào cũng bảo quản rất kỹ, đi ngủ còn dùng tay giữ lấy, chỉ sợ bị mất, chắc chắn là không mất, ơ kìa

Người này vừa cười trên nỗi đau của người khác, sau khi nói xong, còn cần sờ ngực mình một cái, nhưng cái sờ này đã khiến sắc mặt của hắn biến đổi, mồ hôi đổ như mưa..
Lập tức hoảng hốt, điên cuồng mò loạn trên người, thậm chí mò từ đầu đến chân, cứ đi qua đi lại mấy lần
Càng mò, sắc mặt càng khó coi, mồ hôi càng tuôn
Đến cuối cùng thì toàn thân run rẩy, mặt mày dữ tợn, hai mắt gần như trắng dã: "A a a, tài nguyên của ta

"Tài nguyên của ta đâu rồi

Mới còn trêu ghẹo, cười trên nỗi đau của người khác, nhưng giờ khắc này thì lại còn hoảng loạn hơn cái người đầu tiên phát hiện tài nguyên bị mất, điên cuồng đẩy đám đông mà chạy về chỗ của mình, tìm kiếm khắp nơi, nhưng vẫn không thấy
Tìm hoài không thấy
"Là ai

"Là ai trộm tài nguyên của ta

Hắn thở hồng hộc, như là con trâu, túm lấy người bên trái, bên phải mình mà hỏi: "Có phải các ngươi không
Trả lại tài nguyên cho ta

"Bị điên hả, ngươi dựa vào đâu mà bảo là bọn ta trộm
Hai người nổi giận, cái tội này làm sao mà chịu
"Thì lấy tài nguyên của các ngươi ra đây xem đi, trên mỗi một miếng nguyên thạch ta đều khắc ký hiệu, nếu không phải là các ngươi..
"Xem thì xem
Hai người kia cũng chẳng sợ, nhưng một giây sau, sắc mặt họ cũng trắng bệch
"Ta, ta tài nguyên tu hành của ta, nguyên thạch của ta đâu rồi

"Trời đánh, nguyên thạch của ta cũng biến mất rồi
"Hả
Sao lại đến lượt cả hai người bọn ngươi
Khoan đã, lẽ nào là ngay cả ta ư

Mọi người đều kinh ngạc
Vội vàng tự kiểm tra, kết quả phát hiện là tất cả mọi người đều mất sạch tài nguyên tu hành
"Là ai làm vậy

"Ai thất đức đến thế, không sợ sinh con ra không có lỗ đ·í·t à
"Ngay cả hắn mà cũng có thể sinh ra con à

"Đáng c·h·ế·t, tra
Điều tra ra được ta phải giết chết hắn
"Vậy mà vét sạch tất cả
Cái này???
"..."
Trong nháy mắt mà thôi, cái ký túc xá nhộn nhịp hẳn lên, tiếng la hét vang xa, cho dù cách một ngọn núi cũng có thể nghe thấy tiếng động
Dù sao thì mọi người đều là tu sĩ, nội lực đầy mình, tiếng to thôi rồi
Ở ký túc xá trên Linh Sơn ngoại môn của Đường Vũ, nghe thấy tiếng động cũng có chút hiếu kỳ
"Bên kia đang gào cái gì thế
"Hình như là bên ngoại môn thứ ba có động tĩnh
"Tất cả đều đang gào, rốt cuộc là chuyện gì ···"
"Hình như nghe thấy bọn hắn đang nói cái gì đó về tài nguyên
"Tài nguyên
Cũng chính là ngay lúc này
Đường Vũ vẫn luôn khoanh chân ngồi trên giường giả vờ tu luyện, hắn đứng dậy, sờ soạng một hồi, sắc mặt đột nhiên biến đổi: "Tài nguyên tu hành của ta biến mất rồi
"Ai làm, lập tức đứng ra
Hắn trừng mắt nhìn: "Trả lại, ta có thể xem như không có chuyện gì xảy ra, nếu không, ta với các ngươi không xong
Lão gia gia trong giới chỉ lập tức im lặng
Cũng không biết mình nên nói gì
Tóm lại..
Có chút
Rất là
Những người bị ánh mắt của Đường Vũ liếc nhìn cũng cực kỳ khó chịu
"Ngươi đang nói hươu nói vượn gì đó vậy
"Ai sẽ trộm tài nguyên của ngươi
"Chúng ta ở đây mấy năm, chưa từng mất tài nguyên, ngươi vừa đến đã nói chúng ta trộm
Dựa vào cái gì
Ta thấy chính ngươi trộm đó
"Nói vớ vẩn, ta tự trộm tài nguyên của mình sao
Đường Vũ giận dữ: "Ngươi còn hồ ngôn loạn ngữ, ta nhất định phải cho ngươi trả giá đắt
"Đừng ầm ĩ nữa
Lúc này, Bỏ Dài, một tu sĩ Khai Huyền cảnh cửu trọng đứng ra, tức giận nói: "Nội chiến cái gì
"Tài nguyên của ta cũng mất rồi
"Các ngươi tự kiểm tra, xem rốt cuộc mất bao nhiêu
"Còn có ngươi, ta nhớ tên ngươi là Đường Vũ
"Ngươi là kẻ mới đến, mà đã ngông cuồng như vậy, dựa vào cái gì nói chúng ta trộm cướp
Ta thấy ngươi mới là kẻ hồ đồ
Trước khi mọi chuyện chưa rõ ràng, nếu ngươi còn nói hươu nói vượn nữa, coi chừng ta xé nát miệng ngươi
Đường Vũ giận dữ
Nhưng lại cố tỏ vẻ rất ấm ức, phải nhịn
Kỳ thực trong lòng đã viết tên Bỏ Dài vào danh sách phải giết
Chỉ là một tên đệ tử ngoại môn thôi, mà dám có thái độ này với ta
Đã là có chết cũng không oan
······ Theo việc phát hiện tài nguyên của mình bị trộm càng lúc càng nhiều của đệ tử ngoại môn, Vân Tiêu cốc ngoại môn trở nên loạn
Những đệ tử tạp dịch vốn đang xem náo nhiệt cũng bắt đầu thấy bất an trong lòng, lại sờ soạng một chút..
"A, rốt cuộc tên vương bát đản nào làm chuyện trời đánh này, đến cả chúng ta là đệ tử tạp dịch cũng không tha
"Chúng ta là những đệ tử tạp dịch làm việc vất vả nhất, tu luyện công pháp kém nhất, tài nguyên tu hành lại ít nhất, mỗi tháng chỉ có mười khối nguyên thạch thôi
Ta vất vả lắm mới dành được mười hai khối, thế mà đều bị trộm hết rồi
"Mười hai khối của ngươi đã là một khoản tiền lớn, ta vừa vặn đột phá đến đệ nhất cảnh nhị trọng tháng này, dùng hết gần như đã hết, chỉ còn một khối, một khối thôi đó
Một khối cũng không để cho ta, quả thực là không còn gì để nói, rốt cuộc kẻ nào vô sỉ vậy?
"Sinh ra không có lỗ đít
"Trời đánh ngũ lôi
"Nếu có đời sau, nam thì đời đời làm nô, nữ thì đời đời làm kỹ nữ
"..
Các loại âm thanh chửi rủa bên tai không ngớt, nghe mà sắc mặt Đường Vũ tái mét, muốn giết người
Nhưng lại không đủ thực lực, chỉ có thể nhẫn nhịn
Khó chịu
Cũng may sắc mặt mọi người bây giờ rất khó coi, còn tưởng hắn chỉ là quá kích động, phẫn nộ chút thôi nên cũng không nghi ngờ gì
Nhưng rất nhanh, có người cảm thấy không đúng
"Đường Vũ, sao ngươi không chửi
"… Đương nhiên là phải chửi, lũ cẩu tặc như vậy, ai cũng có thể tru diệt
Đường Vũ nghiến răng nghiến lợi, thốt ra một câu như vậy từ kẽ răng
Sau đó còn phải bịt mũi vào mà chửi..
Bất quá, hắn có hơi kiềm chế
Dù sao thì cũng đang chửi mình..
Thế nhưng những đệ tử ngoại môn khác lại cảm thấy chưa đủ thoải mái
"Đường Vũ, sao ngay cả chửi người mà ngươi cũng không biết vậy
Chửi như vậy không đau không ngứa, có ích gì
"Chửi, không phải là chửi như thế
Nào, ta dạy cho ngươi, ngươi cùng ta chửi theo
"Tên vương bát đản tặc tử hèn hạ vô sỉ kia nghe thấy chắc chắn tức đến nỗi đầu bốc khói, choáng váng cả mắt, thậm chí phun cả máu tươi ra
Đường Vũ: "


"Ta mẹ nó..
Ta cần ngươi dạy chắc
Ta lạy đội ơn ngươi luôn á
Cay thật
Đường Vũ đầu nhức như búa bổ, nhưng lúc này lại bị rơi vào thế đâm lao phải theo lao
Không chửi
Vậy là có vấn đề
Chửi
Có thể ta không muốn chửi mà
Đường Vũ muốn chửi đổng, sắp khóc tới nơi
"Đường Vũ con ta, ngươi không sao chứ
Lão gia gia trong giới chỉ không khỏi lo lắng
Nhưng Đường Vũ lại giận dữ nói trong lòng: "Nghĩa phụ yên tâm
"Hài nhi không sao
"Hài nhi không hối hận
"Hài nhi đã nói, để nghĩa phụ có được nhục thân, hài nhi sẽ không từ thủ đoạn, không sợ gian nguy, chỉ là chửi rủa, hài nhi căn bản không để trong lòng
Lão gia gia trong giới chỉ: "…"
Nói hay lắm
Vậy vì sao toàn thân ngươi lại run rẩy, cắn răng ken két vậy
Thậm chí cả hai tay nắm chặt, móng tay đâm rách lòng bàn tay, máu tươi chảy ròng mà không hay
······ "Lâm huynh, chúc mừng chúc mừng
Lưu Tuân mang theo lễ vật đến đây, mặt đầy tươi cười: "Lãm Nguyệt tông nhiều năm qua luôn không có ai kế tục, hết lên lại xuống không thành công, tự nhiên tự nhiên mà xuống dốc..
"Ai cũng cho rằng đạo thống của Lãm Nguyệt tông sẽ tiêu vong, nào ngờ Lâm huynh tiếp nhận lại khiến mọi chuyện đổi khác, chỉ trong thời gian ngắn một năm đã biến đổi lớn, không chỉ có được thiên kiêu Tiêu Linh Nhi mà bây giờ số lượng đệ tử cũng theo đó tăng vọt
"Suy xét như vậy, tin tưởng vài năm nữa, Lãm Nguyệt tông sẽ có thể thăng cấp lên tông môn nhị lưu
"Đây thật sự là một tin đáng mừng
"Lưu huynh quá khen rồi ~
Lâm Phàm không dấu vết nhận lấy lễ vật: "Chỉ là chuyện nhỏ, sao lại làm Lưu huynh phải cất công đến đây như vậy..
"Lời này của Lâm huynh là không đúng rồi, cái này sao lại là việc nhỏ được
"Đại sự
"Chuyện thiên đại
Lưu Tuân lại bắt đầu nịnh nọt
Hắn hiện tại đã khôn ra
Mặc dù trước đây cả phụ thân cũng như trưởng bối trong tộc đều nói hắn xuẩn, nhưng hắn chưa từng cho rằng mình thực sự xuẩn
Bây giờ, càng đạt đến cảnh giới thượng thừa, dung hợp những tinh túy mặt dày của phụ thân mình là Lưu Vạn Lý
Bởi vì cái gọi là nghìn lần xuyên vạn lần nịnh nọt không dư thừa
Cái gì cũng có thể nhiều, nhưng những lời hay ý đẹp thì không thể thiếu
Lại là một hồi ca ngợi, đến mức Lâm Phàm cảm thấy ngại
Lưu Tuân thấy thời cơ chín muồi mới ho khan một tiếng, nói: "Thực ra lần này còn có một việc nữa
"Ồ
Lưu huynh cứ nói đừng ngại
Ừ, ngươi nói thì chắc chắn không sao rồi, nhưng có đồng ý hay không thì vẫn phải nghe ta đã nói rồi tính
Lâm Phàm làm việc kín kẽ, không có sơ hở
Nhưng đối với một nhà đầu tư lớn như thế này, chỉ cần đối phương đưa ra yêu cầu không quá đáng, không trái nguyên tắc thì vẫn có thể đồng ý
"Ta dẫn theo mấy người thiếu niên trong tộc, vừa tròn mười hai tuổi, đều là hạt giống tốt, bốn người tư chất Địa giai, một người tư chất Thiên giai
"Hơn nữa tất cả bọn chúng đều là trang giấy trắng, có thể tùy ý tạo hình, vẽ tranh
"Hy vọng Lãm Nguyệt tông có thể thu nhận đám trẻ này, để bọn chúng trở thành đệ tử của Lãm Nguyệt tông, sau này cũng có thể giúp ích cho Lãm Nguyệt tông
"Đây là lễ bái sư..
Lưu Tuân lấy ra một túi trữ vật, đưa cho Lâm Phàm
Lâm Phàm giật mình, thuận tay nhận lấy túi trữ vật, không vui nói: "Lưu huynh ngươi khách khí quá rồi, Lưu gia nguyện ý đưa con em đến đây đã là vinh hạnh của Lãm Nguyệt tông
"Đâu cần phải đưa lễ bái sư gì chứ
"Ngươi xem ngươi thật là..
"Lần sau không được vậy nữa đâu đấy
Lưu Tuân: "..
Hả
Không phải, ngươi nói dễ nghe như vậy, sao lại nhanh tay nhận thế kia
Ngươi thật sự không muốn nhận thì trả lại cho ta chứ
Hắn dở khóc dở cười nhưng cũng cảm thấy thú vị, lập tức cười nói: "Lễ thì không thể thiếu được
"Vậy..
mấy đứa nhóc sau này sẽ phải làm phiền Lâm huynh
"Không sao, bất quá Lưu huynh này
"Bọn họ đến đây không phải là đi theo đường tắt, vừa tới mà ta đã để cho bọn họ trực tiếp trở thành đệ tử nội môn, sợ là sẽ có không ít đệ tử không phục
"Chi bằng, cứ để bọn chúng chịu thiệt một chút, ở ngoại môn nghỉ ngơi một thời gian, ta tin tưởng với thiên phú của chúng, sẽ rất nhanh đột phá đệ nhị cảnh, đến lúc đó ta sẽ tự mình đưa chúng vào nội môn, được không
"Sao cũng được~" Lưu Tuân tỏ vẻ đã hiểu
Thực tế thì đối với các đại tu tiên gia tộc mà nói, đây là một hành động thông thường
Đưa con em trong nhà có thiên phú đến các đại tông môn bái sư có rất nhiều lợi ích
Thứ nhất là có thể cho gia tộc thêm vài sự bảo hộ
Ví như con em trong nhà phát triển tốt trong tông môn nào đó, khi gia tộc gặp nạn thì chẳng lẽ không dẫn người về giúp đỡ sao
Thứ hai là có thể tiết kiệm được một phần tài nguyên của gia tộc
Khi vào tông môn tu tiên, tài nguyên là do tông môn cung cấp chứ
Mặc dù là người trong nhà phải đi làm công, nhưng ít ra gia đình không phải bận tâm đến điều gì nữa
Mà đối với mối quan hệ hợp tác như giữa Lưu gia và Lãm Nguyệt tông mà nói, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là lý do thứ ba ~ Tiến thêm một bước khóa chặt hoặc nói tiến thêm một bước đầu tư
Rõ ràng Lưu gia rất quyết đoán
Thực lực Lãm Nguyệt tông ngày nay cũng chỉ có thế, ít nhất trên bề mặt nhìn vào thì không bằng Lưu gia dù chỉ một phần nhỏ, cũng không phải Lưu gia có mấy vạn tu sĩ ngũ cảnh mà là tùy tiện một người lục cảnh nhảy ra cũng có thể hủy diệt Lãm Nguyệt tông không biết bao nhiêu lần ~ Với sự chênh lệch lớn như vậy mà vẫn sẵn sàng đưa con em thiên phú đến Lãm Nguyệt tông, không có quyết đoán thì không thể làm được chuyện như này
Nếu không phải Lâm Phàm có hiểu biết sơ bộ về Lưu Tuân, thậm chí còn muốn nghi ngờ liệu có ý khác hay không, ví dụ như mấy thiếu niên Lưu gia kia thật ra là con riêng của Lưu Vạn Lý, đưa đến để tránh ngày sau tranh giành tài sản
Hú hồn, đúng là một vở kịch cẩu huyết não bổ
······ "Đi theo ta đi
Lý Trường Thọ lão luyện, tự mình dẫn con em của Lưu gia đến ngoại môn
Bề ngoài thản nhiên, thực ra lại vô cùng kích động
Thiên giai, Địa giai tư chất đấy
Mà lại phải bắt đầu từ ngoại môn… Nói ra chắc không ai tin
Cho dù là vào thời kỳ đỉnh phong của Lãm Nguyệt tông thì cũng không thể nào được như vậy
Chỉ là trong lúc di chuyển, năm thiếu nam thiếu nữ có vẻ mặt có hơi khó chịu
Bọn họ… Vốn không muốn đến Lãm Nguyệt tông
Lưu gia có thể so với những đại gia tộc tu tiên tông môn nhị lưu
Một Lãm Nguyệt tông thì có là gì chứ
Tu hành trong gia tộc còn tốt hơn so với một tông môn tam lưu này gấp vô số lần
Nhưng mệnh lệnh của gia tộc thì không thể trái
Bọn họ không thể phản kháng, chỉ có thể nghe lệnh đến đây
Nhưng trong lòng không cam tâm, nhất là khi biết lại phải nhập ngoại môn, càng thêm chán nản… Ngoại môn là nơi nào chứ
So với đệ tử tạp dịch cũng chẳng tốt hơn là bao nhiêu
Chớp mắt, đã tới nơi
Lý Trường Thọ vung tay lên, mây mù tan đi, cười nói: "Năm ngọn núi này đều là nơi thuộc ngoại môn, các ngươi có thể tự đi tìm động phủ không người mà ở, mỗi người một động phủ, ăn uống sẽ do đệ tử tạp dịch phụ trách cung cấp
Vừa nói, mấy đạo lưu quang phóng tới, chính xác rơi vào tay bọn họ
Lúc này bọn họ mới nhìn rõ, hóa ra là một bình ngọc
"Đây là tài nguyên tu hành của các ngươi, là tiền lương hàng tháng
"Về phần công pháp, đệ tử ngoại môn thống nhất tu luyện Thôn Nguyệt Linh Quyết, vào nội môn rồi có thể thay đổi
"Đây là đạo bào của các ngươi…"
Sau khi dặn dò xong xuôi, Lý Trường Thọ thản nhiên rời đi, tâm trạng rất tốt
Nhưng những thiếu nam thiếu nữ này thì lại nhíu mày, vô cùng phiền muộn
"Tâm Nguyệt, chúng ta thực sự phải ở chỗ này sao
Lưu Tuyết Lan vẻ mặt đau khổ
Lưu Tâm Nguyệt bất đắc dĩ thở dài: "Tuyết Lan, hãy nghĩ thoáng ra, nhập gia tùy tục, ít nhất hoàn cảnh Lãm Nguyệt tông cũng không tệ, mà ngoại môn ở cũng không rách nát như những gì chúng ta nghe nói ở mấy tông môn kia
"Thậm chí còn cho chúng ta ở riêng, đây là điều ngoài ý muốn rồi
Lưu Lăng Vân, Lưu Khải, Lưu Đào đều gật đầu: "Chính xác là thế, điểm này không tồi
"Bất quá Thôn Nguyệt Linh Quyết này chắc không phải là loại công pháp thượng thừa
"Vậy cũng không còn cách nào, chỉ có thể mau chóng tu luyện, mau chóng vào nội môn thôi
Bây giờ đang là thời kỳ vàng son để tu luyện, trước đó chúng ta vẫn luôn rèn luyện gân cốt, là để đặt nền móng tu tiên
Với thiên phú của chúng ta thì chắc không lâu sẽ đạt tới đệ nhị cảnh
"Chuyện đó chưa chắc
Lưu Khải bĩu môi: "Nếu có đủ tài nguyên, bằng tư chất của ta, đương nhiên sẽ không chậm, nhưng Lãm Nguyệt tông chỉ là một tông môn tam lưu, làm gì có tài nguyên
"Huống hồ, chúng ta vẫn là đệ tử ngoại môn
"Mỗi tháng có hai ba mươi khối nguyên thạch cũng đã không tệ rồi
Vừa nói, hắn vừa bất cam mở bình ngọc, nghiêng vào lòng bàn tay
Dựa vào cái gì chứ
Những người đồng tộc, là các anh chị em trong nhà rõ ràng không bằng bọn mình, mà đều có thể ở lại trong tộc hưởng thụ đãi ngộ tốt như thế, bọn mình thiên phú như thế này, vậy mà phải tới Lãm Nguyệt tông chịu khổ bị liên lụy
Không phục
Nhưng một giây sau
"A

"Hú hồn
"Lưu Khải, cậu mau nhìn xem
Mấy đứa bạn cùng trang lứa kinh hô một tiếng
Lưu Khải sững sờ: "Nhìn cái gì
"Đan, đan dược kìa
"Không phải là nguyên thạch
"Cái này, cái này lại là cái gì đây?
"Một hai ba… bảy, bảy đạo quang hoàn, thất phẩm đan dược?
"Hú hồn
"Tam trưởng lão cho nhầm rồi
Bọn họ giật mình kinh hãi, sau khi nhìn rõ đan dược trong lòng bàn tay, Lưu Khải cũng không khỏi nín thở: "Giá thất phẩm đan dược không hề nhỏ, cho dù là trong tộc thì chúng ta có lẽ chỉ thỉnh thoảng được chia cho một hai cái như vậy thôi
"Cái này..
Vẻ mặt Lưu Tâm Nguyệt khẽ biến, mở bình ngọc của mình ra nghiêng, kết quả lại phát hiện đó cũng là thất phẩm Khai Huyền đan
Đan dược tu hành cần thiết của tu sĩ đệ nhất cảnh
Những người khác cũng nhanh chóng làm theo
Kết quả đều giống nhau
Mấy người kinh ngạc
"Đều là thất phẩm Khai Huyền đan, mà số lượng không ít, mỗi người cũng có tới… năm viên
"Chắc chắn là cho nhầm rồi
"Tam trưởng lão cũng quá mức sơ suất
"Đan dược này, đối với Lãm Nguyệt tông mà nói, e là mạng sống, cho nhầm chúng ta, nếu chúng ta dùng mất thì sau này ở Lãm Nguyệt tông chắc chắn không dễ sống đâu
"Haizz, thôi, cứ trả lại đi, chúng ta tìm đệ tử ngoại môn khác hỏi một chút, sau đó nghĩ cách trả đan dược về thôi
"…"
Bọn họ đều rất thèm, rất muốn, nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng đều quyết định trả lại
Không lâu sau, bọn họ tìm được một đệ tử ngoại môn đang đi ra ngoài
Lâm Hiểu kinh ngạc: "Cho nhầm tài nguyên tu hành
"Không đến mức thế chứ
"Thứ các ngươi nhận được là cái gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chắc là kém quá
Lưu Tâm Nguyệt với tư chất Thiên giai duy nhất, cười khổ nói: "Không phải, không phải đâu Lâm sư huynh, không phải là kém mà là quá tốt mới đúng
"Là cái gì
Lâm Hiểu càng kinh ngạc, còn có thể cho nhầm như vậy sao
Lưu Tâm Nguyệt thở dài: "Thất phẩm Khai Huyền đan
Lâm Hiểu: "(O_O)


"Quả nhiên là cho nhầm phải không
Nhìn vẻ mặt của Lâm sư huynh, ta đã biết
Lưu Tâm Nguyệt cười khổ, quả nhiên là vậy
Ai ngờ, Lâm Hiểu lại vò đầu nói: "Sư muội hiểu lầm rồi, ta thắc mắc không phải vì cho nhầm, mà là… tài nguyên của tất cả sư huynh đệ, tỷ muội ở ngoại môn chúng ta đều như thế cả
"Ai nói với mọi người là cho nhầm
Lưu Tâm Nguyệt, Lưu Tuyết Lan, Lưu Khải năm người: "


(ΩДΩ)?
Không, không có nhầm sao?
Tài nguyên của tất cả mọi người ở ngoại môn đều như thế
Năm người liếc nhau, tất cả đều trợn mắt
"Đệ tử ngoại môn, mỗi tháng năm viên thất phẩm Khai Huyền đan?
"Đúng vậy đó, chẳng lẽ có gì không đúng sao
Lâm Hiểu không hiểu
Chẳng phải đều là như vậy sao
Năm người tê tái
Cái gì mà chẳng lẽ có gì không đúng sao
Rốt cuộc ngươi có biết thất phẩm đan dược là gì không thế?
Bọn họ cảm thấy Lâm Hiểu kỳ lạ, nhưng cùng lúc, Lâm Hiểu cũng cảm thấy bọn họ kỳ lạ, gãi gãi đầu rồi bỏ đi
Chỉ để lại năm người ngơ ngác trong gió
"Lãm Nguyệt tông… ngang ngược như vậy?
"Đây là quyết định của một tông môn tam lưu ư
"Nếu luôn có nguồn tài nguyên cung ứng thế này, điều kiện như này còn tốt hơn trong tộc gấp bội
"Hú hồn!!
"Chẳng lẽ, chúng ta tới đây, không phải là chịu khổ mà là hưởng phúc sao
"Với nguồn tài nguyên này thì cho dù là đầu heo cũng có thể bay được rồi
Trong khoảnh khắc, ghét bỏ tông môn bỗng biến mất không tăm tích
Chỉ còn lại, là vui mừng khôn xiết
"Sau này, ta chính là đệ tử của Lãm Nguyệt tông
Lưu Tâm Nguyệt thề thốt mỗi ngày: "Ai dám nói tông môn chúng ta không tốt, ta xé nát miệng hắn
"Cho ta tính một người
Lưu Tuyết Lan theo sát phía sau
Lưu Đào: "Ta dùng Đại Bức Đấu quất chết hắn!!
Các ngươi rốt cuộc có biết cái gì là hàm kim lượng của tông môn tam lưu không vậy?
······ "Phạm sư huynh
Tàng Kinh Các, Khâu Vĩnh Cần chắp tay với Phạm Kiên Cường: "Ta đến chọn công pháp
"Đi thôi, cứ tùy ý chọn
Phạm Kiên Cường đánh giá Khâu Vĩnh Cần: "Ta đã nhận được thông báo, bây giờ ngươi là thân truyền đệ tử, chỉ là ta rất tò mò, ngươi… đã trải qua những gì
Hắn có hứng thú
Khâu Vĩnh Cần có loại thiên phú này thì ấn lý thuyết phải nổi bật mới đúng
Nhưng bây giờ lại xảy ra biến cố, trong đó ắt phải có nguyên do
Khâu Vĩnh Cần vừa trải qua biến cố lớn, cũng có chút sa sút tinh thần
Bây giờ có người có thể trò chuyện thì cũng không khách khí, bèn chậm rãi kể ra mối thâm thù, máu và mồ hôi của mình, chỉ là chuyện cái bình ngọc thì bị hắn giấu đi
Phạm Kiên Cường nghe xong thì trong mắt dấy lên một cỗ kinh ngạc
Thầm nghĩ: "Đây là bánh răng vận mệnh bắt đầu xoay chuyển sao
"Trở thành nguyên mẫu nhân vật chính mới à
"Phế vật lưu
Hắn không biết chuyện bình ngọc, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì đến phán đoán của hắn
Huống hồ cũng không cần phải đoán
Mình không rõ thì sư tôn chắc chắn sẽ rõ ràng
Sư tôn đã nâng Khâu Vĩnh Cần lên đãi ngộ thân truyền đệ tử rồi, còn cần đoán cái gì nữa
"Thú vị, thú vị
Phạm Kiên Cường hứng thú càng tăng lên, sau đó con ngươi đảo một vòng, muốn chỉ bảo một phen
Nhân vật chính phế vật lưu thực tế không yếu, chỉ là hay bị ngược thôi
Vậy mình cứ bảo bọc
Không thể để người một nhà bị ngược được
Vậy nên… Có lẽ có thể thử xem sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nina phù tác gia

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.