Bắt Đầu Một Bài Tiêu Sầu, Chấn Kinh Toàn Trường

Chương 14: Ngươi làm ca khúc là rau cải trắng, nói viết liền viết?




Chương 14: Ngươi coi ca khúc là rau cải trắng, nói viết liền viết ư
“Tiểu Hạ, mời sang bên này, phòng thu âm đã chuẩn bị xong rồi!”
Vương Gia Vệ vừa đi vừa cười nói
Đối phương vận một thân đồ thể thao, kiểu tóc sáng sủa đầy nắng, cả người trở nên khác hẳn so với trước kia
Hắn nhìn Hạ Sơ Nhất không khỏi cảm thán đôi chút, đây mới là dáng vẻ mà một người trẻ tuổi nên có
“Phiền phức rồi, Vương đạo!”
Hạ Sơ Nhất cũng mỉm cười nói
“Không phiền phức, không phiền phức mới phải.”
Nói đoạn, hai người một đường đi tới phòng thu âm
Với loại phòng thu âm chuyên nghiệp này, Hạ Sơ Nhất cũng chẳng lấy làm lạ, hắn từng chấp hành qua một lần nhiệm vụ, cần chút bản lĩnh biểu diễn chuyên nghiệp
Vì nhiệm vụ đó, hắn từng học qua diễn xuất một cách hệ thống
Đây cũng là một trong những lý do khiến hắn có thể biểu diễn «Tiêu Sầu» ngay khi vừa xuyên không
“Tiểu Hạ, nếu ngươi đã chuẩn bị xong, chúng ta tùy thời bắt đầu nhé.”
Vương Gia Vệ vẫy tay với hai nhân viên đang ở phòng điều khiển, mở lời nói
“Ta bên này không có gì cần chuẩn bị, vậy thì bắt đầu thôi!”
Hạ Sơ Nhất lướt nhìn qua thiết bị, thấy chúng không khác là mấy so với những gì hắn từng dùng trước đây, hoàn toàn không có vấn đề gì
“Vậy thì tốt!”
Nói rồi, Vương Gia Vệ gật đầu rồi tiến vào phòng điều khiển, chỉ còn lại một mình Hạ Sơ Nhất trong phòng thu âm
“Coi ngươi đi vào cái vui sướng trận này.”
“Trên lưng tất cả mộng cùng muốn.”
“Các loại trên khuôn mặt các loại trang.”
“Không ai nhớ kỹ hình dạng của ngươi.”
Khi giọng nói hơi trầm thấp mà từ tính của Hạ Sơ Nhất vừa vang lên, hai nhân viên phụ trách điều âm lập tức liếc nhìn nhau
“Thế nào?”
Vương Gia Vệ cất tiếng hỏi
“Ca sĩ rất chuyên nghiệp, sự tang thương cùng biến thiên của bài hát này được ca sĩ biểu diễn phát huy vô cùng tinh tế.”
Một nhân viên làm việc trong mắt đầy kinh ngạc nói
“Đúng vậy, rất ít khi thấy ca sĩ trẻ như vậy có thể truyền tải một ca khúc hoàn hảo đến thế, xem ra công việc của chúng ta hôm nay sẽ không quá nhiều.”
Trong khi đó, một nhân viên khác cũng nở nụ cười đầy tán thưởng
Nghe lời hai người nói, Vương Gia Vệ đầu tiên là sững sờ, sau đó trong mắt loé lên một vòng tiếc nuối
Hai người này là những chuyên gia điều âm do hắn cố ý thuê, từng tham gia vào quá trình sản xuất hậu kỳ cho vô số ca sĩ nổi tiếng
Bọn họ không có lý do gì để nói dối nhằm chiều lòng hắn
“Vương đạo, có chuyện gì không ổn sao?”
Thấy biểu cảm đối phương thay đổi, một người lên tiếng hỏi
“Không có, rất tốt!”
Vương Gia Vệ nhìn Hạ Sơ Nhất đang biểu diễn phía sau tấm kính trong suốt, trong lòng trùng điệp thở dài một hơi
Nếu đối phương không vạch trần nội tình của công ty giải trí, chỉ đơn thuần bị loại khỏi cuộc thi, thì dựa vào bài «Tiêu Sầu» này, sẽ có vô số công ty giải trí đưa hợp đồng mời ký kết
Nhưng bây giờ thì sao..
Nghĩ đến đó, Vương Gia Vệ lắc đầu
Không có bất kỳ công ty nào dám ký kết chính thức với một kẻ cứng đầu như vậy
Những người họ muốn đều là những kẻ ngoan ngoãn, có thể mặc sức để họ sắp đặt
“Tiểu Hạ, vất vả rồi, giữa trưa đừng về vội, cùng ta ăn bữa cơm rau dưa nhé?”
Sau hai lần ghi âm, chuyên gia điều âm liền ra dấu OK với Hạ Sơ Nhất phía sau tấm kính, ngụ ý không có vấn đề gì
Vương Gia Vệ vui vẻ bước tới nói
Với hắn mà nói, trong tiết mục của hắn có thể xuất hiện một ca khúc cấp hiện tượng như vậy, cũng là một chuyện vẻ vang
“Cái này ngại quá!”
Hạ Sơ Nhất cảm thấy mình chẳng làm gì cả, cũng chỉ hát có hai lần bài ca thôi
“Cái này có gì mà ngại
Lại nói ngươi cũng là học viên bước ra từ tiết mục của ta, sao lại không cho ta chút mặt mũi này chứ?”
Vương Gia Vệ nghiêm mặt, giả vờ tức giận nói
“Vương đạo, sao có thể như vậy được!”
Hạ Sơ Nhất cười toe toét, vội vàng đáp
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Vậy cứ định như thế nhé, quán cơm bên kia đã sắp xếp xong phòng rồi, thời gian cũng không còn nhiều lắm, ta đi trước đây.”
“Vậy thì làm phiền Vương đạo rồi.”
“Không phiền phức, không phiền phức!”
Hai người vừa nói đùa vừa ra khỏi phòng
Ngay tại lúc đó, ở nơi ở của Cơ Trữ Mạn
“Tiểu Chiêu Chiêu, sao ngươi lại đến đây?”
Cơ Trữ Mạn thấy Thẩm Linh Chiêu mở cửa bước vào, tò mò hỏi
“Sao
Ta không thể đến à
Vương Tỷ, ngươi cũng ở đây!”
Thẩm Linh Chiêu vừa vào cửa đã liếc nhìn đối phương, sau đó thấy người quản lý đang ngồi một bên thì lên tiếng chào hỏi
“Ừm, cô Thẩm, công ty bên kia bảo ta đưa ca khúc mới cho Trữ Mạn đó.”
Vương Tỷ thấy người đến cũng mở lời, sau đó miễn cưỡng nặn ra một nụ cười
“Sao vậy Vương Tỷ
Nhìn ngươi có vẻ nặng lòng thế.”
Nhận thấy đối phương không mấy hứng thú, Thẩm Linh Chiêu có chút tò mò hỏi
Nhưng Vương Tỷ không đáp lời, mà nhìn sang Cơ Trữ Mạn
“Cái này cũng không trách người ta, không thích thì không thích, ta không hát được thôi!”
Cơ Trữ Mạn cuộn mình trên ghế sofa, ôm một con búp bê bĩu môi lầm bầm
Nghe Vương Tỷ nhắc đến ca khúc, lại thêm phản ứng tốt của cô bạn thân này, Thẩm Linh Chiêu chỉ cần nghĩ một chút liền hiểu đại khái chuyện gì đã xảy ra
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Không thích
Ngươi không thích không có nghĩa là người nghe không thích, lại nói người ta là người viết ca khúc vàng đặc biệt vì ngươi viết ca khúc, ngươi nói không hát thì không hát ư
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngươi bảo ta phải ăn nói với công ty thế nào đây?”
Nghe giọng lầm bầm của đối phương, lửa giận của Vương Tỷ dần bùng lên
Cơ Trữ Mạn mọi thứ đều tốt, dung mạo xinh đẹp, người lại cố gắng, mà diễn xuất cũng không có gì phải bàn
Khuyết điểm duy nhất chính là quá tùy hứng, những thứ không thích người khác có khuyên thế nào cũng vô dụng
“Vậy thì bảo đối phương viết một bài khác thôi, biết đâu bài tiếp theo ta lại thích thì sao!”
Cơ Trữ Mạn hai ngón tay mảnh khảnh khẽ chạm vào nhau trước ngực, nhỏ giọng nói
“Ngươi coi ca khúc là rau cải trắng, nói viết liền viết ư
Ngươi… ngươi bảo ta phải nói gì cho phải đây!”
Vương Tỷ bị lời nói của Cơ Trữ Mạn chọc giận đến run rẩy toàn thân
“Được rồi, Vương Tỷ bớt giận, tính xấu của cô nàng này ngươi đâu phải không biết, đừng giận hỏng thân thể.”
Thẩm Linh Chiêu thấy hai người có ý định cãi nhau, vội vàng mở lời khuyên nhủ
“Cô Thẩm, ngươi nói xem, những năm nay vì chiều chuộng nàng, ta đã hao tổn biết bao tâm tư, ta đây là vì ai tốt, không phải cũng vì nàng sao!”
Vương Tỷ tuổi tác chừng 40, những năm nay vì quản lý tốt Cơ Trữ Mạn quả thực đã tốn không ít tâm sức, ngay cả nếp nhăn trên mặt cũng tăng lên rất nhiều
“Ta...”
“Ngươi im miệng
Vương Tỷ ngươi cũng đừng tức giận, ta giúp ngươi khuyên nhủ!”
Thấy Cơ Trữ Mạn còn muốn nói gì đó, Thẩm Linh lập tức quát lớn một tiếng, sau đó cười nói
“Ai, ngươi nếu có thể khuyên, ta cũng không đến nỗi phải bận tâm thế này, thôi bỏ đi, đúng rồi cô Thẩm, hôm nay ngươi có chuyện gì không?”
Vương Tỷ khoát tay áo, bất đắc dĩ thở dài một hơi
“Không có việc lớn gì, một thời gian trước tài xế của các ngươi không phải đã nghỉ việc sao, chỗ ta vừa vặn có một nhân tuyển thích hợp, tới hỏi ý kiến nàng một chút.”
Thẩm Linh Chiêu cởi giày ra, ngồi cạnh Vương Tỷ
“A
Có nhân tuyển thích hợp ư?”
Đối với Thẩm Linh Chiêu, Vương Tỷ vẫn rất tin tưởng
Người phụ nữ này không chỉ lớn lên cùng Cơ Trữ Mạn từ nhỏ, mà năng lực còn phi phàm, tuổi trẻ đã là bà chủ của một công ty niêm yết, giá trị bản thân đã vượt trăm triệu
“Đúng vậy, nếu có ý kiến, ta lát nữa sẽ gọi người đến, các ngươi xem thử.”
“Vậy thì tốt quá rồi.”
Vương Tỷ vội vàng nói, những ngày này nàng cũng không ít phiền lòng vì chuyện tài xế
Tuy nhiên, một minh tinh muốn tuyển tài xế cũng không phải chuyện một sớm một chiều, trong đó yêu cầu vẫn rất nhiều
Nhưng nếu là Thẩm Linh Chiêu giới thiệu, vậy khẳng định mọi phương diện đều phù hợp
“Vậy được, ta đi gọi điện thoại ngay đây!”
Đạt được sự đồng ý, Thẩm Linh Chiêu không hề dài dòng, trực tiếp lấy điện thoại ra gọi một dãy số
“Uy, ngươi ở đâu
Hiện tại có thời gian không?”
Điện thoại vừa kết nối, Thẩm Linh Chiêu trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.