Chương 83: Phong Tuyết Sơn Thần Miếu Lão giả ngữ khí nhẹ nhàng linh hoạt vô cùng, lời lẽ khi giết người cứ như thể đang mổ heo vậy
“Ày!” “Việc này xong xuôi, chớ ở lại Lũng Hữu, ta cho phép ngươi trở về Trường An!” Kẻ kia nghe vậy liền mừng rỡ ra mặt: “Tạ Hầu gia!” Lão giả khoát tay áo, người tới liền lui ra, cầm lấy tờ giấy trên bàn nhìn một chút, rồi lập tức lắc đầu: “Đáng tiếc!” Chỉ thấy trên giấy viết bảy chữ lớn “Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng”
Sáu chữ đầu rồng bay phượng múa, có chút khí thế, chỉ có điều..
nét cuối của chữ “ngừng” lại không viết xong
..
Sau năm ngày
Trên quan đạo từ Lũng Hữu thông đến quan nội, ban đầu vì chiến loạn mà người đi lại thưa thớt, nay bách tính lại đông hơn hẳn
Tuyết lớn ngập trời vẫn không thể ngăn cản được tấm lòng nhiệt liệt của bách tính đối với Đại Tiệp ở Lũng Hữu
“Ngươi nghe nói chưa, Lũng Hữu đại thắng đấy.” “Này, hiện tại ai mà chẳng biết, nghe nói giết hơn hai mươi vạn yêu ma cơ.” “Không đúng, ta nghe nói là một trăm vạn, riêng tù binh đã có mười vạn rồi.” “Vậy ư
Ừm..
Vậy vẫn là lời ngươi nói chuẩn hơn...” Một thư sinh thiếu niên đang đi nghe vậy, lập tức toàn thân run rẩy, hướng bọn họ quăng tới ánh mắt kinh ngạc: “Các ngươi diệt tộc yêu ma sao?” “Giá!” Đúng lúc này, từ xa bỗng nhiên truyền đến tiếng vó ngựa và bánh xe chuyển động
“Thái tử điện hạ xuất chinh Lũng Hữu trở về, người không phận sự tránh lui.” “Thái tử điện hạ?” “Mau mau, dọn đường tránh ra, trước hết để Thái tử đi qua.” Dân chúng nghe vậy, mặt mày tràn đầy sùng bái, nhanh chóng lui đến hai bên quan đạo, hiếu kỳ nhìn về phía quan đạo
Đường Nhân trôi theo dòng người, đầu đội mũ rộng vành che kín mặt
Cuối cùng, một lượng lớn quân sĩ cùng xe ngựa lái đến, tinh thần họ phấn chấn, tạo thành sự đối lập rõ rệt với những yêu ma non nớt đang sợ hãi trong tù xe
Lý Ung Trạch cưỡi trên một con bạch mã, sắc mặt ôn hòa, thỉnh thoảng gật đầu ra hiệu với bách tính, cả người dưới sự trợ giúp của gió tuyết trông thật oai hùng
Đường Nhân nhìn dáng vẻ hắn thì nhếch miệng, đồng thời cúi thấp đầu xuống
Đại quân đi khỏi quan đạo chỉ trong chốc lát
Dân chúng nhìn Lý Ung Trạch rồi nghị luận ầm ĩ: “Đây chính là Thái tử điện hạ đó.” “Thật oai phong!” Có người trẻ tuổi vẻ mặt hâm mộ nhìn quân sĩ uy phong lẫm liệt: “Ta cũng muốn mộ binh.” “Đại Đường vạn thắng
Hắc hắc!” “Cái tay nhỏ bắp chân này của ngươi đừng có tham gia náo nhiệt, có cầm nổi súng không?” Thiếu niên bị trêu chọc lập tức cứng cổ: “Đừng nhìn ta gầy, toàn thân đều là thịt, sức mạnh lớn lắm đó.” “Khoác lác!” “Ai, ngươi đừng chạy, hai chúng ta vật tay xem...” Đường Nhân nhìn dáng vẻ bọn họ cười cười, rồi lập tức nhớ tới những người đã hy sinh trên chiến trường, trong nháy mắt trầm mặc lại
Nhìn những gương mặt non nớt của họ, hắn nghĩ đến Cam Cát Lợi mà Cam Cát Xa trước khi chết đã giao phó mình chăm sóc
Đáng tiếc, hiện tại mình đã giết Tần Vệ, tạm thời không cách nào lộ diện, cũng không biết Hoài An thế nào
Lúc này Đường Nhân một thân áo trắng, tay áo có hoa văn đường vân màu bạc, là do Lạc Nghiệp lấy ra
Đương nhiên, còn tiện tay cầm thêm mười mấy lượng bạc
Sau khi thay bộ vệ phục của Kính Dạ Ti, một bộ áo trắng mặc trên người hắn, đi trên đường cái không phải giống, quả thực chính là một thư sinh đi thi
Đường Nhân không dám dừng lại trên đại lộ, đi theo một nhóm người thưa thớt, hướng về đường núi vắng vẻ
Chẳng biết từ lúc nào, trên bầu trời đã nổi lên tuyết lông ngỗng, sắc trời cũng tối sầm
Nơi Đường Nhân đi cũng càng ngày càng vắng vẻ
Mấy bách tính phía trước rõ ràng là đi cùng nhau, mặc dù Đường Nhân vội vã đi theo bọn họ, nhưng cũng không cảnh giác
Một thư sinh nhỏ nhoi thì có thể có nguy hiểm gì
Không biết đã đi được bao lâu, phía trước xuất hiện một tòa miếu hoang
Dân chúng trên con đường này rõ ràng đã đi qua rất nhiều lần, quen đường quen lối đi vào trong miếu
Đường Nhân cũng không biết mình muốn đi đâu, nhưng xung quanh rõ ràng không có đường
Mấy ngày nay vì sợ bị phát hiện, nhiều ngày chưa từng nghỉ ngơi
Trong tình huống tuyết lớn ngập núi, miếu hoang trước mắt cũng là một nơi tốt
Đường Nhân bước vào miếu hoang, cầm mũ rộng vành xuống run run phủi lớp tuyết đọng trên đó
Trong miếu không rõ là thờ phụng vị thần nào, pho tượng tướng mạo hung thần ác sát, bất quá bị gãy một cánh tay, có thể thấy được ngôi miếu này đã rách nát từ lâu
Mấy tên hán tử đặt bao tải trên lưng xuống, thấy Đường Nhân đi theo sau, một lão giả cười cười: “Lang Quân, trên đường đi khát nước đúng không, uống một hớp rượu ủ ấm thân thể?” Đường Nhân nhìn gương mặt đen nhánh chất phác của lão giả, không từ chối, với tu vi của hắn còn chưa đến mức sợ có người hạ độc cho mình: “Tạ ơn lão trượng.” Lão giả cười hắc hắc, từ trong ngực lấy ra một cái hồ lô và một cái chén, dùng quần áo lau lau trên chén, tiếp đó, cầm lấy hồ lô cẩn trọng đổ ra non nửa bát rượu đưa cho Đường Nhân
Đường Nhân nhận lấy chén, không do dự, uống một hơi hết sạch
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Rượu mà lão giả lấy ra không phải loại tốt, thậm chí còn hơi đục, nhưng trong lúc mệt mỏi uống một ngụm vẫn có thể làm ấm người
Thấy Đường Nhân một hơi uống cạn, lão giả cười cười, cũng tự mình uống một ngụm, ánh mắt nhắm lại, tặc lưỡi một tiếng: “Không ngờ Lang Quân nhìn qua văn nhược, tửu lượng cũng không tệ.” Tấm áo choàng rộng rãi trên người che khuất dáng vóc Đường Nhân, thêm vào tướng mạo thanh tú của hắn, nhìn qua quả thật có chút văn nhược
Đường Nhân cười cười: “Cũng tạm thôi!” Lão giả hiếu kỳ nói: “Năm nay kỳ thi đã kết thúc rồi phải không, Lang Quân đây là...?” Đường Nhân nghĩ nghĩ: “Thi rớt, định đi du lịch một phen, tăng thêm kiến thức.” Lão giả cười cười: “Lang Quân cũng thật là rộng lòng, Tiểu lão nhân thấy nhiều thư sinh thi rớt xong thì muốn sống muốn chết, chưa từng thấy người nào bình tĩnh như ngươi.” Đường Nhân lắc đầu: “Thời gian dù sao cũng phải trôi qua tiếp không phải?” “Nói rất đúng, Lang Quân nhà ở đâu?” “Lũng Hữu, Hoài An.” Những người còn lại nghe xong, trong nháy mắt đều phấn chấn hẳn lên
“Nha, ngươi là người Hoài An huyện!” “Nghe nói Lũng Hữu chiến loạn, Hoài An bị yêu ma công phá, có một dũng sĩ một mình cản mười vạn yêu rất, còn chém giết Man Vương, ngươi biết việc này không?” “Đúng đó, nói cho chúng ta nghe một chút, nói một chút.” Đường Nhân nghe vậy sững sờ: “Sao lại biến thành mười vạn, bất quá cũng tốt, so với con số một trăm vạn kia thì không quá khoa trương.” Hắn mơ hồ đáp lời: “Ừ, nghe nói qua, bất quá chưa thấy tận mắt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khi Hoài An bị công phá, ta vừa lúc ở xa, nên đối với chuyện này không rõ lắm.” Đám người nghe vậy, lập tức mất đi hứng thú, bắt đầu dọn dẹp cành cây nhóm lửa
Lão giả cũng không để ý, hắn cũng không dám cứ như vậy nhìn xem, tượng trưng nhặt được một chút
Cành cây trong tiết trời tuyết không ẩm ướt, ngược lại hơi khô khô
Dưới sự hợp sức của mọi người, rất nhanh ngọn lửa bùng lên
Họ vây quanh đống lửa, đặt bàn tay lên ngọn lửa không ngừng xoa xát
“Hôm nay tuyết thật lớn.” “Đúng vậy, may mà không có gió, nếu không thì nửa đoạn sau sẽ khó khăn lắm.” Lão giả nhìn Đường Nhân không tiến lên, dùng mông khom người sang bên cạnh hán tử, nhường cho Đường Nhân một chỗ: “Lang Quân, cùng nhau sưởi lửa một chút.” Đều là cảnh giới Hậu Thiên, Đường Nhân mà sợ lạnh thì đúng là gặp quỷ, hắn khoát tay áo: “Tạ ơn lão trượng, ta trên đường đi có chút nóng, nên không cần đâu.” Lão giả vẻ mặt hâm mộ nhìn về phía Đường Nhân: “Vẫn là tuổi trẻ tốt.” Đúng lúc này “bang lang” một tiếng, cửa bị người từ bên ngoài dùng sức đẩy ra..
(Tiếp theo đoạn hành trình mở ra, đặt tên nhé, Bách Quỷ Dạ Hành, kính mời chờ xem)
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]