Bẻ Cánh Nàng

Chương 12: Chạy trốn




Núi xa còn thấm tuyết, nước cạn chưa sinh sóng.​Y ra hiệu cho Diệp Cẩn xem bàn cờ đặt cạnh bên, “Ban nãy ta xếp một thế cờ theo sách, cũng khá thú vị đấy, cô xem thử đi
Trên quan đạo​Bích Uyên nói rồi kiệt sức cúi đầu, mười ngón tay bấu chặt gã sát thủ không chịu buông.[1]​”, một đoàn xe ngựa chậm rãi nối đuôi nhau giữa tiết xuân lạnh giá.​Từ ngày chuyện trong xe ngựa phát sinh, Cố Quân không “cho gọi” Diệp Cẩn suốt ba ngày
Thật không dám mở miệng khen giao thông thời cổ đại, Diệp Cẩn ngậm trong miệng miếng mơ chua lấy từ ngăn chìm trên xe ngựa, nhờ vậy cảm giác nôn nao mới giảm đôi chút.​Oo———oOo———oΟ

Nàng vừa ôm lò sưởi cầm tay vừa dựa lưng vô đệm mềm, được một hồi thì nằm xuống luôn.​Đúng như dự đoán, trước giờ ngủ, bầu trời loáng thoáng xuất hiện bông tuyết
Trước khi xuyên qua, Diệp Cẩn không hiểu sao người ta hay nói đường xá bụi bặm, thế giới này quả khiến nàng mở mang tầm mắt
Bởi vì ở đây đa phần sử dụng đường đất, xe ngựa đi qua cái là bụi mù trời, hơn nữa càng đi cuối thì càng dễ hít “khói đất”.​Diệp Cẩn cụp mắt xuống, nâng tay áo che miệng ho khan vài tiếng
Giống thực trạng cái xe ngựa của nàng ấy
Nhằm cản gió cát cũng như giữ ấm, cửa sổ hai bên thùng xe đều treo mành bằng vải bông dày cộm
Thế là bên trong thùng xe tối om, độ thoáng khí cực kém.​“Đa tạ hầu gia
Diệp Cẩn hỏi Bích Uyên ở cạnh mình, “Mấy giờ rồi?”​Y tháo mũ có rèm, hình ảnh trước mặt nàng trở nên rõ ràng
Bích Uyên chỉnh đệm mềm giùm Diệp Cẩn, cô bé làm việc nhanh nhẹn và nhìn chẳng ra đã từng bị thương, “Bẩm phu nhân, đã trưa rồi ạ.”​“Phu nhân chọc giận hầu gia ạ
Diệp Cẩn thở phào nhẹ nhõm
Dựa trên kinh nghiệm mấy ngày qua, đoàn xe sẽ dừng vào buổi trưa để các binh lính cùng tôi tớ ăn miếng lương khô, uống miếng nước sau một buổi sáng mệt mỏi.​← Chương 11 —-oOo—- Chương 13 →

Quả nhiên chẳng mấy chốc, ngoài xe vang lên tiếng huýt sáo dài và xe ngựa chậm chạp dừng lại.​Y cúi đầu che giấu cảm xúc trong đôi mắt, miệng cứ khẽ khàng lặp đi lặp lại, “Giỏi lắm
Thùng xe tối tăm sáng choang, Thúy Liễu vén mành rồi cùng Bích Uyên dìu một Diệp Cẩn được bọc thành cái bánh chưng xuống xe.​Bích Uyên chỉnh đệm mềm giùm Diệp Cẩn, cô bé làm việc nhanh nhẹn và nhìn chẳng ra đã từng bị thương, “Bẩm phu nhân, đã trưa rồi ạ
Diệp Cẩn ngẩng đầu thấy đoàn xe ngừng tại một bình nguyên bao la, những người nông dân mặc áo vải thô thấp thoáng đằng xa.​Trong nháy mắt, thời gian như bị kéo dài vô hạn, võng mạc còn bắt kịp hình ảnh thanh đao bổ xuống
Nàng hít thở sâu, âm thầm nhìn đoàn xe phía trước qua lớp rèm của chiếc mũ
Cỗ xe ngựa xa hoa nhất đoàn đậu ở đấy, ngồi trong đương nhiên là kẻ tôn quý nhất đoàn: Cố Hầu gia.​Lúc bọn trẻ trưởng thành, họ bán cho nhà giàu làm thiếp hoặc bán vô kỹ viện để kiếm lời
Xe ngựa nàng ngồi nhỏ hẹp, chật chội, chỉ đủ ôm lò sưởi cầm tay cho ấm
Đối phương lại dùng chiếc xe chứa bếp lò nhỏ tinh xảo, chưa kể còn đi tuốt đằng trước nên khỏi lo hít bụi đất
Vì vậy cửa sổ xe được làm bằng nguyên liệu thấu sáng lẫn lưu thông khí, miễn là không sợ mỏi mắt thì hoàn toàn có thể ngồi trong đọc sách, chơi cờ, uống trà.​Khi được dìu xuống xe ngựa, Diệp Cẩn bất giác ngẩng đầu nhìn trời
Diệp Cẩn cụp mắt xuống, nâng tay áo che miệng ho khan vài tiếng.​” Diệp Cẩn lấy tay áo che miệng rồi ho tiếng nữa, dợm hỏi, “Xin cho phép thiếp thân đi uống thuốc
Thúy Liễu đứng cạnh thở dài, “Phu nhân gần như đã khỏi phong hàn, mà sao chưa thấy hết ho nhỉ.”​Thật không dám mở miệng khen giao thông thời cổ đại, Diệp Cẩn ngậm trong miệng miếng mơ chua lấy từ ngăn chìm trên xe ngựa, nhờ vậy cảm giác nôn nao mới giảm đôi chút
Diệp Cẩn thả tay áo, xua xua tay, “Không phải lo, chắc do đi đường thôi.”​[1] Đường sá do triều đình, nhà nước xây dựng để dân chúng dùng
Thúy Liễu nhíu mày, “Bao giờ đến phủ Thái Nguyên, nhất định phải tìm đại phu giỏi đến khám cho phu nhân.”​“Chắc không đúng thuốc, bao giờ đến phủ Thái Nguyên sẽ tìm đại phu khám lại cho cô
Diệp Cẩn gật đầu.​Gã thích khách đằng sau giận dữ rống, khập khiễng đánh về phía nàng
Trong lúc hai người tán gẫu, có người chạy lại thông báo hầu gia cho gọi Diệp Cẩn.​Máu trào ra từ miệng Bích Uyên, bóp méo giọng cô bé
Bên dưới mũ có rèm, gương mặt vương ý cười của Diệp Cẩn cứng đờ.​Thùng xe tối tăm sáng choang, Thúy Liễu vén mành rồi cùng Bích Uyên dìu một Diệp Cẩn được bọc thành cái bánh chưng xuống xe
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lại nữa.​Diệp Cẩn dời mắt, thắt chặt áo choàng, và nuốt xuống cơn ngứa nơi cổ họng
Mấy ngày nay, thỉnh thoảng Cố Quân lại gọi Diệp Cẩn tới chơi cờ cùng y.​Lại nữa
Không biết chơi
Không sao, y sẽ dạy.​Diệp Cẩn gần như kiệt quệ, nàng bất lực ngửa ra sau né đòn
Học không vô
Cũng chả sao, y sẽ dạy thêm vài lần cho đến khi nàng thấm.​Không sao, y sẽ dạy
Nói ra cũng buồn cười, quá trình trên tái diễn nhiều lần tới nỗi Diệp Cẩn đã nắm sơ sơ cách chơi cờ vây.​Thế nhưng nàng biết làm gì bây giờ, không lẽ phải hầu hạ y thật
Thế nên, hôm nay y lại muốn giở trò gì?​Xe ngựa nàng ngồi nhỏ hẹp, chật chội, chỉ đủ ôm lò sưởi cầm tay cho ấm
Diệp Cẩn miễn cưỡng theo Thúy Liễu đến đoàn xe đi đầu rồi tới trước cỗ xe ngựa xa hoa.​Diệp Cẩn men theo tường, thận trọng né mấy cặp binh lính và thích khách đang chém giết nhau
Nàng khuỵu gối, “Hầu gia vạn an.”​Diệp Cẩn thả tay áo, xua xua tay, “Không phải lo, chắc do đi đường thôi
Màn xe vén lên, người đàn ông tuấn tú quen thuộc duỗi tay về phía nàng.​“Ừm
Diệp Cẩn mím môi, nàng đưa tay ra và giẫm lên chiếc ghế nhỏ do Thúy Liễu mang tới.​” Ánh mặt trời xuyên qua lớp màn cửa dày để chiếu lên mặt Cố Quân, y tựa hờ vô vách thùng xe trong lúc nhìn nàng, bóng lông mi khiến người khác chẳng thấy rõ cảm xúc của mắt y
Ngay lập tức, một cánh tay vòng quanh eo cô gái, cơ thể Diệp Cẩn bay lên trong phút chốc rồi nàng bị ôm vào thùng xe.​Diệp Cẩn ôm lò sưởi cầm tay và gian nan trở mình, thầm cắn môi khi người khác không để ý
Hình như bên ngoài có người huýt sáo, Diệp Cẩn chả rảnh bận tâm, toàn bộ ý chí của nàng dồn hết vô việc khống chế bản năng đừng đẩy người đàn ông kề sát mình.​”

Y tháo mũ có rèm, hình ảnh trước mặt nàng trở nên rõ ràng.​Chú thích

Hôm nay Cố Quân mặc trang phục trắng thêu hoa chìm màu bạc, đầu đội quan​Bởi vì ở đây đa phần sử dụng đường đất, xe ngựa đi qua cái là bụi mù trời, hơn nữa càng đi cuối thì càng dễ hít “khói đất”.[2]​Như người ta đã nói, sự hăng hái đâu duy trì được lâu, trạng thái căng thẳng cũng bất giác lơi lỏng
ngọc; trông y tao nhã thanh lịch, dáng vẻ này thật giống thần tiên giữa loài người
Y ra hiệu cho Diệp Cẩn xem bàn cờ đặt cạnh bên, “Ban nãy ta xếp một thế cờ theo sách, cũng khá thú vị đấy, cô xem thử đi.”​Diệp Cẩn miễn cưỡng theo Thúy Liễu đến đoàn xe đi đầu rồi tới trước cỗ xe ngựa xa hoa
Tốt quá, chỉ là chơi cờ.​Bởi vậy đến khi nàng hoàn hồn thì mới phát hiện do mình cúi đầu quan sát mà cả người hướng về ngực thanh niên tự lúc nào
Diệp Cẩn thầm thở dài trước lúc thò đầu lại gần quan sát.​Thế là bên trong thùng xe tối om, độ thoáng khí cực kém
Nói chứ với trình độ sơ cấp như nàng thì chỉ thấy thế cờ này kỳ cục, giống hệt một đứa trẻ nghịch ngợm chơi lung tung chứ chẳng có suy tính cụ thể…​”

Ban đầu Diệp Cẩn tính ngó qua quýt thôi, thế mà dần dà lại vô thức giải đề.​Diệp Cẩn ráng nhịn cơn buồn nôn do váng đầu gây nên, nàng lồm cồm bò dậy rồi lảo đảo chạy ra ngoài cửa
Những ngày qua, hai người chỉ đơn thuần chơi cờ trong xe ngựa
Như người ta đã nói, sự hăng hái đâu duy trì được lâu, trạng thái căng thẳng cũng bất giác lơi lỏng
Bởi vậy đến khi nàng hoàn hồn thì mới phát hiện do mình cúi đầu quan sát mà cả người hướng về ngực thanh niên tự lúc nào.​Màn xe vén lên, người đàn ông tuấn tú quen thuộc duỗi tay về phía nàng
Diệp Cẩn giật mình định ngồi dậy ngay, nhưng xiềng xích trên eo kéo nàng xuống.​Cũng chả sao, y sẽ dạy thêm vài lần cho đến khi nàng thấm
Bên trong thùng xe quá yên tĩnh, không khí tràn ngập hơi thở lạnh lẽo vô danh của nam tử
Khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc, cặp mắt đối phương tựa biển sâu không đáy với cơn sóng dữ gào thét, nhìn y như thèm khát nuốt chửng nàng.​Hình như bên ngoài có người huýt sáo, Diệp Cẩn chả rảnh bận tâm, toàn bộ ý chí của nàng dồn hết vô việc khống chế bản năng đừng đẩy người đàn ông kề sát mình
Cố Quân chăm chú ngắm nàng, hàng lông mi dày giống lông quạ nhẹ rung và rồi y thong thả áp sát người con gái.​Vài nô bộc xuất thân đói nghèo trong đoàn xe nhìn phương xa, miệng lẩm bẩm tuyết sắp rơi
Lý trí trong não gào thét chói tai, Diệp Cẩn đột ngột nghiêng đầu và nâng tay áo che miệng, kế tiếp nàng liên tục ho sặc sụa.​Nàng chần chừ mở mắt để thấy Bích Uyên đáng lẽ đang hôn mê trên giường đã tỉnh lại từ khi nào
“Khụ khụ… Hầu gia… Hầu gia thứ lỗi… Khụ khụ khụ…”​Dựa trên kinh nghiệm mấy ngày qua, đoàn xe sẽ dừng vào buổi trưa để các binh lính cùng tôi tớ ăn miếng lương khô, uống miếng nước sau một buổi sáng mệt mỏi
Diệp Cẩn như sắp nôn ra phổi, đồng thời còn thử đẩy kẻ đang ôm mình.​” Thúy Liễu hơi bộp chộp, lúc đổi lò sưởi cầm tay của Diệp Cẩn thì nhịn hết nổi bèn dè dặt lí nhí, “Hồi trước ngày nào hầu gia cũng cho gọi phu nhân
May mắn chưa cần dùng sức là y đã dễ dàng thả nàng ra.​Nàng hít thở sâu, âm thầm nhìn đoàn xe phía trước qua lớp rèm của chiếc mũ
Lúc tiếng ho nhỏ lại, Diệp Cẩn buông tay che miệng rồi giả vờ mệt mỏi nhìn người đàn ông, “Thiếp thân thất lễ, có vẻ gần đây cái tật ho này lại nặng thêm.”​Nàng xoay người chạy ra cửa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Không sao.” Ánh mặt trời xuyên qua lớp màn cửa dày để chiếu lên mặt Cố Quân, y tựa hờ vô vách thùng xe trong lúc nhìn nàng, bóng lông mi khiến người khác chẳng thấy rõ cảm xúc của mắt y
“Chắc không đúng thuốc, bao giờ đến phủ Thái Nguyên sẽ tìm đại phu khám lại cho cô.”​Bên dưới mũ có rèm, gương mặt vương ý cười của Diệp Cẩn cứng đờ
“Đa tạ hầu gia.” Diệp Cẩn lấy tay áo che miệng rồi ho tiếng nữa, dợm hỏi, “Xin cho phép thiếp thân đi uống thuốc.”​Đập vào mắt nàng là Cố Quân đứng trên lầu trong bộ đồ trắng, y nhìn nàng với ánh mắt sâu thẳm
“Ừm.”​Hiển nhiên gã thích khách căm hận mình bị nàng chơi một vố, gã nhanh nhẹn lê bàn chân có giá nến cắm xuyên mà tiếp cận nàng
Cố Quân đáp trả, Diệp Cẩn không phát hiện ánh mắt y xẹt qua đôi vai thả lỏng của nàng
Y híp mắp lại nhưng chẳng nói gì, chỉ nhân tiện nhắm mắt thư giãn.​Diệp Cẩn mím môi, nàng đưa tay ra và giẫm lên chiếc ghế nhỏ do Thúy Liễu mang tới
Không cần gấp, thời cơ chưa tới.​Diệp Cẩn dời mắt trước, nàng quấn chặt quần áo rồi lao mình vô làn tuyết rơi
Y có thừa kiên nhẫn.​”

Oo———oOo———oΟ​”

Từ ngày chuyện trong xe ngựa phát sinh, Cố Quân không “cho gọi” Diệp Cẩn suốt ba ngày.​Đừng…đừng giết con bé
Nàng chỉ thấy nhẹ nhõm vì chả cần lo lắng đề phòng nữa, nhưng Bích Uyên lẫn Thúy Liễu lại bắt đầu nhìn nàng bằng ánh mắt quái đản.​Lúc tiếng ho nhỏ lại, Diệp Cẩn buông tay che miệng rồi giả vờ mệt mỏi nhìn người đàn ông, “Thiếp thân thất lễ, có vẻ gần đây cái tật ho này lại nặng thêm
“Phu nhân chọc giận hầu gia ạ?” Thúy Liễu hơi bộp chộp, lúc đổi lò sưởi cầm tay của Diệp Cẩn thì nhịn hết nổi bèn dè dặt lí nhí, “Hồi trước ngày nào hầu gia cũng cho gọi phu nhân.”​“Có thích khách–”

Diệp Cẩn lặng thinh.​Nàng nhắm nghiền mắt, lặng im chờ cơn đau ập tới
Nàng đúng là quá giỏi chọc giận ai đó, song nàng không tài nào chấp nhận y được
Thế nên y cứ giận thoải mái, tốt nhất hãy tức điên mà đuổi cổ nàng, được thế thì nàng sẽ dứt khoát bỏ đi ngay.​”

Diệp Cẩn ôm lò sưởi cầm tay và gian nan trở mình, thầm cắn môi khi người khác không để ý.​Mấy ngày nay, thỉnh thoảng Cố Quân lại gọi Diệp Cẩn tới chơi cờ cùng y
Nàng đâu phải thiếu nữ vô tri
Ý tứ của Cố Quân ngày càng rõ, nàng chẳng thể giả bệnh hoài, chiêu này xài được vài lần là cùng
Thế nhưng nàng biết làm gì bây giờ, không lẽ phải hầu hạ y thật?​Y híp mắp lại nhưng chẳng nói gì, chỉ nhân tiện nhắm mắt thư giãn
Nàng không muốn, càng không cam lòng!​[3] Là từ chỉ một ngành nghề vào thời Minh và thời Thanh
Bên ngoài xe ngựa, vết lún của bánh xe kéo dài mãi đến tận đường chân trời, ở đấy có những đám mây dày đặc đang bị gió thổi về phía này
Vài nô bộc xuất thân đói nghèo trong đoàn xe nhìn phương xa, miệng lẩm bẩm tuyết sắp rơi.​Người ta mua các bé gái xinh đẹp từ những gia đình nghèo khổ rồi dạy bọn trẻ cầm kỳ thi họa
Đêm nay đoàn người tá túc tại một dịch trạm.​Tiếng động quái lạ cứ văng vẳng bên tai, bầu trời ngoài khung cửa sổ sáng ngời nên chiếu sáng được phần nào cảnh vật trong phòng
Khi được dìu xuống xe ngựa, Diệp Cẩn bất giác ngẩng đầu nhìn trời.​Nàng thô bạo lau chúng, khàn khàn đáp, “Được, ta sẽ thay em tìm con bé
Giờ là buổi tối mà không trung sáng rực, tầng tầng lớp lớp mây đè trên đỉnh đầu người ta, dự báo tuyết sẽ rơi dày.​Hai người nhìn nhau thật lâu qua đám đông hộ vệ cùng thích khách
Tuyết mau rơi đi, nếu tuyết rơi nhiều vào mùa này thì có thể thay thế cho tưới nước vụ xuân, cuộc sống năm nay của người dân cũng đỡ cực hơn.​Cuối cùng nàng ra sức đâm cái mũi nhọn của giá nến xuống mu bàn chân thích khách
Diệp Cẩn dời mắt, thắt chặt áo choàng, và nuốt xuống cơn ngứa nơi cổ họng.​Ánh đao lạnh băng mà chói mắt chém xuống, nó dừng giữa không trung trước khi chủ nhân thanh đao chuyển hướng đâm Diệp Cẩn
Đúng như dự đoán, trước giờ ngủ, bầu trời loáng thoáng xuất hiện bông tuyết
Diệp Cẩn nhắm mắt nghỉ ngơi trên giường, tối nay nàng cứ thấy bất an thế nào.​Sau đó nàng với tay túm lấy giá nên trên bàn nhỏ kê đầu giường và giật phần thân nến còn sót lại ra
Xưa nay giác quan thứ sáu của nàng không chính xác lắm, thành thử Diệp Cẩn chẳng nghĩ nhiều, đếm cừu một hồi thì nàng dần ngái ngủ.​Học không vô
Không biết qua bao lâu, trong lúc nàng đang mơ màng thì bất chợt nghe thấy một âm thanh rất nhỏ nhưng rất đặc thù – nghe như tiếng gỗ cọ xát, hay tiếng ai đấy cẩn thận xé giấy.​Do trẻ nhà nghèo thường gầy gò nên mới có từ “ngựa gầy”
Lạ quá, tối khuya rồi mà Bích Uyên làm gì thế?​Nói chứ với trình độ sơ cấp như nàng thì chỉ thấy thế cờ này kỳ cục, giống hệt một đứa trẻ nghịch ngợm chơi lung tung chứ chẳng có suy tính cụ thể…

Thứ mùi khó tả thoang thoảng nơi đầu mũi, Diệp Cẩn giật mình tỉnh giấc.​Bên ngoài tuyết bay lả tả ngợp trời, gió thổi bông tuyết đáp lên mặt người, mang đến xúc cảm dịu dàng lại lạnh lẽo
Bây giờ nàng mới nhận ra tay chân mình mềm oặt, đến cả mở mắt cũng phải dồn hết sức để làm.​Thúy Liễu nhíu mày, “Bao giờ đến phủ Thái Nguyên, nhất định phải tìm đại phu giỏi đến khám cho phu nhân
Nàng chật vật xoay người, dùng chăn che kín mũi miệng, làm vậy được một lúc lâu thì thấy sức lực hồi phục đôi chút.​Khoảnh khắc ấy, Diệp Cẩn chỉ biết hất bình hoa song chỉ đủ cản trở đối phương trong thoáng chốc
Tiếng động quái lạ cứ văng vẳng bên tai, bầu trời ngoài khung cửa sổ sáng ngời nên chiếu sáng được phần nào cảnh vật trong phòng
Nàng nheo mắt quan sát, hãi hùng khi thấy cửa mở và một bóng đen ma quái khom người bước vô.​Bên ngoài xe ngựa, vết lún của bánh xe kéo dài mãi đến tận đường chân trời, ở đấy có những đám mây dày đặc đang bị gió thổi về phía này
Lúc gã tiến vào cũng là lúc Thúy Liễu ngã xuống từ ngoài cửa vô căn phòng – cô bé bị cắt cổ, máu tươi nhuộm đầy người, chưa kịp phát ra tiếng nào đã vĩnh viễn đi mất.​Thế nên y cứ giận thoải mái, tốt nhất hãy tức điên mà đuổi cổ nàng, được thế thì nàng sẽ dứt khoát bỏ đi ngay
Thủ phạm dừng tại chỗ giây lát, tiếp theo gã đến chiếc giường hẹp gần đấy, nơi Bích Uyên đang nằm hôn mê.​“Khụ khụ… Hầu gia… Hầu gia thứ lỗi… Khụ khụ khụ…”

Đừng…đừng giết con bé!​Cố Quân chăm chú ngắm nàng, hàng lông mi dày giống lông quạ nhẹ rung và rồi y thong thả áp sát người con gái
Mùi máu nồng nặc thấm vào phòng, dường như có khối băng chặn họng Diệp Cẩn
Cô gái mở to hai mắt, dùng hết sức bình sinh mới giải thoát nổi tiếng thét của mình.​Diệp Cẩn như sắp nôn ra phổi, đồng thời còn thử đẩy kẻ đang ôm mình
“Có thích khách–”​Nàng vừa ôm lò sưởi cầm tay vừa dựa lưng vô đệm mềm, được một hồi thì nằm xuống luôn
Ánh đao lạnh băng mà chói mắt chém xuống, nó dừng giữa không trung trước khi chủ nhân thanh đao chuyển hướng đâm Diệp Cẩn.​Thế nên, hôm nay y lại muốn giở trò gì
Trong nháy mắt, thời gian như bị kéo dài vô hạn, võng mạc còn bắt kịp hình ảnh thanh đao bổ xuống
Diệp Cẩn cắn răng, dùng tốc độ nhanh nhất có thể lăn xuống đất
Sau đó nàng với tay túm lấy giá nên trên bàn nhỏ kê đầu giường và giật phần thân nến còn sót lại ra
Cuối cùng nàng ra sức đâm cái mũi nhọn của giá nến xuống mu bàn chân thích khách.​“Không sao
Gã đàn ông xa lạ ré lên đau đớn giữa màn đên
Âm thanh này chồng chéo lên tiếng binh lính quát thét bên ngoài, tiếng vũ khí kim loại va chạm nhau; tất cả tạo nên bản nhạc tàn nhẫn méo mó.​“Giỏi
Diệp Cẩn ráng nhịn cơn buồn nôn do váng đầu gây nên, nàng lồm cồm bò dậy rồi lảo đảo chạy ra ngoài cửa.​”

Gã thích khách đằng sau giận dữ rống, khập khiễng đánh về phía nàng.​Mà chết cũng tốt, chưa biết chừng lại trở về thời hiện đại
Khoảnh khắc ấy, Diệp Cẩn chỉ biết hất bình hoa song chỉ đủ cản trở đối phương trong thoáng chốc
Hiển nhiên gã thích khách căm hận mình bị nàng chơi một vố, gã nhanh nhẹn lê bàn chân có giá nến cắm xuyên mà tiếp cận nàng!​Núi xa còn thấm tuyết, nước cạn chưa sinh sóng
Chưa đến một giây là cái lạnh tỏa ra từ thanh đao đã gần ngay trước mắt
Diệp Cẩn gần như kiệt quệ, nàng bất lực ngửa ra sau né đòn.​Nói ra cũng buồn cười, quá trình trên tái diễn nhiều lần tới nỗi Diệp Cẩn đã nắm sơ sơ cách chơi cờ vây
Nàng sắp chết
Mà chết cũng tốt, chưa biết chừng lại trở về thời hiện đại.​May mắn chưa cần dùng sức là y đã dễ dàng thả nàng ra
Hy vọng nàng không chết vì lao lực, có người kịp thời phát hiện nàng gặp nạn và đưa đến bệnh viện cấp cứu
Nàng mở mắt ra một cái là sẽ thấy ngay trần nhà trắng của bệnh viện.​Tốt quá, chỉ là chơi cờ
Giây phút đối mặt với tử vong, tâm tình Diệp Cẩn khoan khoái ngoài ý muốn
Nàng nhắm nghiền mắt, lặng im chờ cơn đau ập tới.​Những ngày qua, hai người chỉ đơn thuần chơi cờ trong xe ngựa
Tiếng lưỡi đao đâm vào cơ thể con người chậm chạp vang lên, nhưng nàng không thấy đau.​Diệp Cẩn giật mình định ngồi dậy ngay, nhưng xiềng xích trên eo kéo nàng xuống
Nàng chần chừ mở mắt để thấy Bích Uyên đáng lẽ đang hôn mê trên giường đã tỉnh lại từ khi nào
Cô bé ôm chặt cứng hai chân thích khách, bất chấp việc gã chém hết nhát này đến nhát nọ lên người cô.​Nàng mở mắt ra một cái là sẽ thấy ngay trần nhà trắng của bệnh viện
“Phu nhân…”​Tiếng lưỡi đao đâm vào cơ thể con người chậm chạp vang lên, nhưng nàng không thấy đau
Máu trào ra từ miệng Bích Uyên, bóp méo giọng cô bé
Thiếu nữ trước giờ kiệm lời, nay liên tục nuốt máu trong miệng và gắng sức nói thật rành rọt, “Nô tỳ…nô tỳ…có đứa em gái… Cha bán cả hai đứa… Nó xinh đẹp, tay cò bảo nó có thể làm ngựa…ngựa gầy​Hôm nay Cố Quân mặc trang phục trắng thêu hoa chìm màu bạc, đầu đội quan [2] ngọc; trông y tao nhã thanh lịch, dáng vẻ này thật giống thần tiên giữa loài người
[3]​” nên dẫn nó đi rồi…”​Nàng chỉ thấy nhẹ nhõm vì chả cần lo lắng đề phòng nữa, nhưng Bích Uyên lẫn Thúy Liễu lại bắt đầu nhìn nàng bằng ánh mắt quái đản
Máu chảy ồng ộc, thiếu nữ hết nuốt nổi, cô bé nhìn Diệp Cẩn bằng ánh mắt cố chấp lẫn mong đợi, “Nó tên Chiêu Đệ… Trên cổ tay…có…vết bớt hình hoa đào…”​Diệp Cẩn gật đầu
Bích Uyên nói rồi kiệt sức cúi đầu, mười ngón tay bấu chặt gã sát thủ không chịu buông.​Lúc gã tiến vào cũng là lúc Thúy Liễu ngã xuống từ ngoài cửa vô căn phòng – cô bé bị cắt cổ, máu tươi nhuộm đầy người, chưa kịp phát ra tiếng nào đã vĩnh viễn đi mất
Đôi mắt Diệp Cẩn ầng ậc nước, những giọt lệ chảy dọc hai má nàng
Nàng thô bạo lau chúng, khàn khàn đáp, “Được, ta sẽ thay em tìm con bé.”​Nàng không thấy ở phía sau, Cố Quân thoáng nheo mắt dõi theo bóng lưng nàng
Nàng xoay người chạy ra cửa.​“Phu nhân…”

Bên ngoài tuyết bay lả tả ngợp trời, gió thổi bông tuyết đáp lên mặt người, mang đến xúc cảm dịu dàng lại lạnh lẽo.​Diệp Cẩn cắn răng, dùng tốc độ nhanh nhất có thể lăn xuống đất
Diệp Cẩn men theo tường, thận trọng né mấy cặp binh lính và thích khách đang chém giết nhau
Nàng thuận lợi đến cổng dịch trạm, vừa ra tới trước cổng thì nàng nhịn không được bèn quay đầu lại
Đập vào mắt nàng là Cố Quân đứng trên lầu trong bộ đồ trắng, y nhìn nàng với ánh mắt sâu thẳm.​Gã đàn ông xa lạ ré lên đau đớn giữa màn đên
Hai người nhìn nhau thật lâu qua đám đông hộ vệ cùng thích khách.​Cô bé ôm chặt cứng hai chân thích khách, bất chấp việc gã chém hết nhát này đến nhát nọ lên người cô
Diệp Cẩn dời mắt trước, nàng quấn chặt quần áo rồi lao mình vô làn tuyết rơi.​Nhằm cản gió cát cũng như giữ ấm, cửa sổ hai bên thùng xe đều treo mành bằng vải bông dày cộm
Nàng không thấy ở phía sau, Cố Quân thoáng nheo mắt dõi theo bóng lưng nàng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Y rút kiếm từ bên hông của hộ vệ đứng cạnh, chẳng cần quay đầu lại cũng đâm trúng tim gã thích khách mới vượt qua được dàn hộ vệ.​Lạ quá, tối khuya rồi mà Bích Uyên làm gì thế
“Giỏi.”​Trong lúc hai người tán gẫu, có người chạy lại thông báo hầu gia cho gọi Diệp Cẩn
Có bông tuyết hạ cánh trên hàng mi đen nhánh, nó bay xuống đất sau cái chớp mắt nhẹ nhàng
Y cúi đầu che giấu cảm xúc trong đôi mắt, miệng cứ khẽ khàng lặp đi lặp lại, “Giỏi lắm.”​Diệp Cẩn hỏi Bích Uyên ở cạnh mình, “Mấy giờ rồi
* * *



Chú thích​Nàng sắp chết
[1]​Diệp Cẩn lặng thinh
Đường sá do triều đình, nhà nước xây dựng để dân chúng dùng.​”

[2]​Giống thực trạng cái xe ngựa của nàng ấy
Nghĩa gốc của từ quan chỉ cái mũ nhưng trong cổ đại đây là một loại trang sức dùng để buộc tóc.​Âm thanh này chồng chéo lên tiếng binh lính quát thét bên ngoài, tiếng vũ khí kim loại va chạm nhau; tất cả tạo nên bản nhạc tàn nhẫn méo mó
[3]​Có bông tuyết hạ cánh trên hàng mi đen nhánh, nó bay xuống đất sau cái chớp mắt nhẹ nhàng
Là từ chỉ một ngành nghề vào thời Minh và thời Thanh
Người ta mua các bé gái xinh đẹp từ những gia đình nghèo khổ rồi dạy bọn trẻ cầm kỳ thi họa
Lúc bọn trẻ trưởng thành, họ bán cho nhà giàu làm thiếp hoặc bán vô kỹ viện để kiếm lời
Do trẻ nhà nghèo thường gầy gò nên mới có từ “ngựa gầy”.​Bây giờ nàng mới nhận ra tay chân mình mềm oặt, đến cả mở mắt cũng phải dồn hết sức để làm
← Chương 11​Cố Quân đáp trả, Diệp Cẩn không phát hiện ánh mắt y xẹt qua đôi vai thả lỏng của nàng
—-oOo—- Chương 13 →​Đêm nay đoàn người tá túc tại một dịch trạm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.