Bẻ Cánh Nàng

Chương 32: Mưa to




Diệp Cẩn không biết và cũng chẳng có hứng biết việc phát sinh tại tòa hầu phủ nào đó.​Suy nghĩ trên vừa xẹt qua trong đầu là những hòn đá nhỏ đi tiên phong đã đập mạnh vào đầu Diệp Cẩn, nàng không kịp tránh
Những ngày tháng thoát khỏi Cố Quân giúp người ta vui sướng ngất trời; nàng ở trong chùa uống trà, đọc sách, ngồi thiền, ngắm hoa
Ban đầu nàng còn cố tìm đủ loại lý do linh tinh: nào là đau đầu, nào là ho khan, tóm lại là kiếm cớ không thể về hầu phủ
Ai ngờ Cố Quân cứ như đã quên béng nàng, y chưa từng phái người đến lệnh cho nàng trở về
Thế là về sau nàng lười kiếm cớ, chỉ lo vui chơi thôi.​Đầu tiên là tiếng ầm ầm láng máng xuyên qua màn mưa, nối gót nó là sự rung động rất nhỏ từ mặt đất
Năm ngày nữa trôi qua trong nháy mắt, phía bên kinh thành vẫn không có tin tức gì mới.​Cuồng phong gào thét, quất người ngã trái ngã phải, cán dù cứng bị gió lạnh thổi gãy, các nha hoàn vội vã lấy xiêm y dự phòng ra che cho Diệp Cẩn song chả nên cơm cháo gì
Nha hoàn Thải Vân lo sốt vó, còn Diệp Cẩn lại bình chân như vại – nếu sớm biết việc hỏi y có thích mình không sẽ cho nàng sự bình yên này thì nàng đã hỏi từ lâu rồi.​Nữ thí chủ đừng đi tiếp nữa
Sáng sớm hôm đó, Diệp Cẩn bảo một nha hoàn khác – Xuân Lan – mang theo rổ với cần câu, rồi hào hứng dẫn đầu đoàn người tiến về sau núi.​”

Sau núi Tẫn Hương có một thác nước với dòng nước trong vắt mang vị ngọt lành
Hôm qua trong lúc ngắm cảnh, nàng phát hiện nước dưới thác đã có cá, ven bờ còn mọc một cây ngải trắng lớn
Khi ấy trời tối nên nàng tính hôm nay quay lại để tự làm một bữa ăn ngon từ nguyên liệu tự nhiên.​“Phu nhân, chúng ta mau về thôi
Vừa bước ra khỏi cổng là thanh niên áo đen tên Thính Phong lập tức dẫn theo vài hộ vệ đi sau họ
Diệp Cẩn nhìn mấy kẻ chỉ cách mình vài bước chân từ khóe mắt, coi bọn họ như vô hình hết.​Diệp Cẩn không kêu nha hoàn đi lấy món chay
Nhóm người đi xuyên qua rừng đào, rẽ ra sau núi, bốn phía dần vắng bóng khách hành hương
Họ vô tình gặp một chú tiểu đi lấy nước, cậu dừng bước rồi lui qua một bên, chắp tay trước ngực chào nàng.​Sao bảo gần mà
Diệp Cẩn hơi khuỵu gối chào, sau đấy đi vòng qua đối phương để tiến tới thác nước gần ngay trước mắt
Trước lúc đi ngang qua nhau, chú tiểu do dự nói với nàng bằng giọng khe khẽ, “Đây đã là chân thác nước, đi tiếp sẽ gặp phải những nơi hẻo lánh ít ai tới, e là sẽ có nguy hiểm
Nữ thí chủ đừng đi tiếp nữa.”​Ban đầu nàng còn cố tìm đủ loại lý do linh tinh: nào là đau đầu, nào là ho khan, tóm lại là kiếm cớ không thể về hầu phủ
Diệp Cẩn thoáng khựng lại rồi quay sang cảm tạ cậu.​Sau núi Tẫn Hương có một thác nước với dòng nước trong vắt mang vị ngọt lành
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Câu cá, hái rau dại, bận bịu giúp thời gian trôi nhanh; đến trưa là Diệp Cẩn đã hết sức hài lòng và thắng lợi trở về.​Nàng không thấy rõ xung quanh nên tất nhiên cũng chẳng biết mình đã đi bao xa
Diệp Cẩn không kêu nha hoàn đi lấy món chay
Chỗ sân nàng ở có phòng bếp nhỏ, nàng nấu cá mình câu với rau dại thành món cá hầm, thêm bánh của chùa là thành bữa trưa thơm ngon phưng phức.​Phía sau núi luôn thiếu ánh sáng nên khá tối, chính thế mọi người mới không phát hiện thời tiết thay đổi ngay trên đầu mình
Cuộc sống thế này chẳng thú vị gấp trăm lần so với việc bị nhốt giữa bốn bức tường và suốt ngày thêu thùa hay giành giật đàn ông sao?​Hôm qua trong lúc ngắm cảnh, nàng phát hiện nước dưới thác đã có cá, ven bờ còn mọc một cây ngải trắng lớn
Lúc nghỉ ngơi vào buổi chiều, Diệp Cẩn thật lòng hy vọng Cố Quân có thể quên mình đi, dù nàng biết rõ bản thân chỉ đang hoang tưởng thôi.​← Chương 31 —-oOo—- Chương 33 →

Người đời hay bảo bất ngờ luôn đến trước ngày mai, Diệp Cẩn sao biết được nàng chưa chờ tới Cố Quân mất hết kiên nhẫn mà đã gặp phải tai nạn bất thình lình.​“Phu nhân, hay là chúng ta đến gần đây trú mưa, bao giờ mưa đỡ nặng hạt thì về lại chùa cũng không muộn
Diệp Cẩn nhớ rõ hôm ấy là ngày thứ mười ba nàng ở chùa Tẫn Hương.​Các thị vệ ở xa hơn một chút, tìm những tảng đá lớn mà tựa lưng nghỉ ngơi
Hôm ấy, nàng dẫn nha hoàn với thị vệ đến thác nước sau núi hóng gió giống mọi ngày
Đúng mùa xuân về hoa nở, có vài bụi hoa nhỏ màu vàng nhạt nở cạnh cái ao dưới thác nước
Diệp Cẩn nổi hứng đến hái mấy bông để kết vòng hoa.​” Thải Vân lấy dù từ trong bao quần áo, chạy tới căng ra phía trên đầu Diệp Cẩn
Cách vài bước phía sau nàng, nhóm Thải Vân tìm chỗ khô ráo trải khăn rồi mang bếp lò nhỏ ra đun nước pha trà
Các thị vệ ở xa hơn một chút, tìm những tảng đá lớn mà tựa lưng nghỉ ngơi.​Cỏ xanh, cành cây, cục đá, bùn đất, vô số hình ảnh hỗn loạn lướt qua trong tầm mắt cô gái
Xung quanh không có ai khác, chỗ này cũng chẳng phải lần đầu tới, mọi người dần mất cảnh giác
Vì vậy ai cũng ngớ ra khi những giọt nước mưa như hạt đậu nện xuống người, giờ họ mới nhận ra trời đã đổ mưa.​Diệp Cẩn không biết và cũng chẳng có hứng biết việc phát sinh tại tòa hầu phủ nào đó
Mưa?​Diệp Cẩn hơi khuỵu gối chào, sau đấy đi vòng qua đối phương để tiến tới thác nước gần ngay trước mắt
Diệp Cẩn giơ tay lau nước trên mặt, nàng ngẩng đầu nhìn thì thấy bầu trời quang đãng đã dày đặc mây từ lúc nào
Phía sau núi luôn thiếu ánh sáng nên khá tối, chính thế mọi người mới không phát hiện thời tiết thay đổi ngay trên đầu mình.​Gió to quá làm Diệp Cẩn chẳng nói nổi, chỉ biết gật đầu
“Phu nhân, chúng ta mau về thôi.” Thải Vân lấy dù từ trong bao quần áo, chạy tới căng ra phía trên đầu Diệp Cẩn.​Khoảnh khắc ấy, nàng cảm giác có người nhào lên lôi nàng sang bên cạnh, hai người cùng lăn lông lốc xuống một sườn dốc
“Ừm.” Diệp Cẩn gật đầu.​May là trước khi nàng chịu hết nổi thì phía trước truyền đến một câu: “Tới rồi
Nhưng họ chưa kịp về đến nơi là cơn mưa đã trút xuống hệt thác nước chỉ trong tích tắc
Cuồng phong gào thét, quất người ngã trái ngã phải, cán dù cứng bị gió lạnh thổi gãy, các nha hoàn vội vã lấy xiêm y dự phòng ra che cho Diệp Cẩn song chả nên cơm cháo gì.​Người đời hay bảo bất ngờ luôn đến trước ngày mai, Diệp Cẩn sao biết được nàng chưa chờ tới Cố Quân mất hết kiên nhẫn mà đã gặp phải tai nạn bất thình lình
“Phu nhân, hay là chúng ta đến gần đây trú mưa, bao giờ mưa đỡ nặng hạt thì về lại chùa cũng không muộn.” Thanh niên áo đen chạy tới bên Diệp Cẩn đề xuất ý kiến.​Diệp Cẩn thoáng khựng lại rồi quay sang cảm tạ cậu
Gió to quá làm Diệp Cẩn chẳng nói nổi, chỉ biết gật đầu.​Mưa
“Thuộc hạ đã thăm dò qua, phía trước có một hang động nhỏ, chúng ta hãy qua đó trú mưa.” Thính Phong được cho phép bèn chỉ đạo mọi người khom lưng đi ra sau thác nước, nơi mà chú tiểu đã nhắc là “hẻo lánh ít ai tới”.​Nhưng họ chưa kịp về đến nơi là cơn mưa đã trút xuống hệt thác nước chỉ trong tích tắc
Mưa rền gió dữ tàn nhẫn đánh đập người ta đau điếng
Diệp Cẩn híp mắt, nàng gần như không thấy đường, toàn dựa vô trực giác và đi thật chậm để gian nan tiến về phía trước.​Xung quanh không có ai khác, chỗ này cũng chẳng phải lần đầu tới, mọi người dần mất cảnh giác
Toàn bộ tinh thần lẫn sức lực đều dồn hết vào việc giữ thăng bằng cho khỏi té ngã, bộ não cũng mất đi nhận thức về thời gian
Diệp Cẩn cảm tưởng mình đã đi lâu thật lâu, tới mức lòng bàn chân đau nhức còn bắp đùi thì bủn rủn.​Đứng trước thiên tai, sức mạnh của con người nhỏ bé tới đáng thương
Sao bảo gần mà
Nàng không thấy rõ xung quanh nên tất nhiên cũng chẳng biết mình đã đi bao xa.​Đầu nàng chợt đau nhói, trước mắt tối sầm lại, Diệp Cẩn cứ thế mất ý thức
May là trước khi nàng chịu hết nổi thì phía trước truyền đến một câu: “Tới rồi.”​Khi ấy trời tối nên nàng tính hôm nay quay lại để tự làm một bữa ăn ngon từ nguyên liệu tự nhiên
Diệp Cẩn thầm thở phào.​Toàn bộ tinh thần lẫn sức lực đều dồn hết vào việc giữ thăng bằng cho khỏi té ngã, bộ não cũng mất đi nhận thức về thời gian
Ngay sau đó, bất ngờ ập đến.​Cách vài bước phía sau nàng, nhóm Thải Vân tìm chỗ khô ráo trải khăn rồi mang bếp lò nhỏ ra đun nước pha trà
Đầu tiên là tiếng ầm ầm láng máng xuyên qua màn mưa, nối gót nó là sự rung động rất nhỏ từ mặt đất.​Diệp Cẩn híp mắt, nàng gần như không thấy đường, toàn dựa vô trực giác và đi thật chậm để gian nan tiến về phía trước
Diệp Cẩn ngơ ngác quay đầu lại, cố gắng mở to mắt chỉ để thấy cơn sóng đá vụn tràn tới ngay trước mắt.​Ngay sau đó, bất ngờ ập đến
“Nguy to
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mau tìm chỗ núp!” Có người hét to bên tai nàng.​Câu cá, hái rau dại, bận bịu giúp thời gian trôi nhanh; đến trưa là Diệp Cẩn đã hết sức hài lòng và thắng lợi trở về
Trễ quá rồi.​Trễ quá rồi
Suy nghĩ trên vừa xẹt qua trong đầu là những hòn đá nhỏ đi tiên phong đã đập mạnh vào đầu Diệp Cẩn, nàng không kịp tránh.​Nha hoàn Thải Vân lo sốt vó, còn Diệp Cẩn lại bình chân như vại – nếu sớm biết việc hỏi y có thích mình không sẽ cho nàng sự bình yên này thì nàng đã hỏi từ lâu rồi
Đứng trước thiên tai, sức mạnh của con người nhỏ bé tới đáng thương
Khoảnh khắc ấy, nàng cảm giác có người nhào lên lôi nàng sang bên cạnh, hai người cùng lăn lông lốc xuống một sườn dốc.​Cuộc sống thế này chẳng thú vị gấp trăm lần so với việc bị nhốt giữa bốn bức tường và suốt ngày thêu thùa hay giành giật đàn ông sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cỏ xanh, cành cây, cục đá, bùn đất, vô số hình ảnh hỗn loạn lướt qua trong tầm mắt cô gái
Đầu nàng chợt đau nhói, trước mắt tối sầm lại, Diệp Cẩn cứ thế mất ý thức.​Mưa rền gió dữ tàn nhẫn đánh đập người ta đau điếng
← Chương 31​Thế là về sau nàng lười kiếm cớ, chỉ lo vui chơi thôi
—-oOo—- Chương 33 →​Những ngày tháng thoát khỏi Cố Quân giúp người ta vui sướng ngất trời; nàng ở trong chùa uống trà, đọc sách, ngồi thiền, ngắm hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.