SânDiệp Cẩn sững sờ nhìn con chữ trên mặt giấy
chính của hầu phủAi không biết mà nhìn hai người ở hiện tại sẽ nghĩ họ chỉ đang ngắm hoa lúc chiều tà, bầu không khí còn rất hòa thuận nữa chứ
Cố Quân bước ào ào từ bên ngoài vào phòng với vẻ mặt nặng trịch, người hầu đứng ven đường im lìm hệt ve sầu mùa đông.Đôi má còn nhiễm sắc xuân của cô gái dần chuyển thành màu trắng, gương mặt xinh đẹp khổ sở nhăn nhó
“Cắt giấy, mài mực.”Xưa nay Cố Quân chưa từng bực tức khi bị Diệp Cẩn đối đãi như thế, tuy nhiên, giờ đã khác xưa
Vừa vô phòng là y lạnh lùng sai tỳ nữ mặc váy lam đang dè dặt chào mình.Nàng hỏi Thải Vân mới biết tập thơ cô nha hoàn đưa nàng thật sự không có gì đặc biệt
Linh Lan lấy khỏi kệ sách giấy tuyên đã chuẩn bị sẵn từ sáng sớm, thành thạo cắt ra kích cỡ Cố Quân hay dùng rồi trải lên bàn, kế tiếp thêm nước vào nghiên và tỉ mẫn mài mực.Vì vậy, Diệp Cẩn đi giải cứu đống giấy bị thiêu gần sạch trong chậu, Thải Vân tìm sách, những người khác canh giữ phòng ngừa có người tới
Bút lông Hồ Châu thấm đủ mực liền vẽ rồng rắn đen xì trên tờ giấy tuyên, Linh Lan nhìn những con chữ Cuồng ThảoRõ ràng ả cố tình dẫn dắt hầu gia nhớ mãi về ả![1]Bàn tay bám vào vai y mệt mỏi trượt xuống cánh tay, nữ tử bất lực ngả ra sau, tiếc thay cánh tay vòng quanh eo giữ chặt nàng và khiến hai người gần sát nhau hơn
như sắp bay ra khỏi giấy thì nghĩ thầm: Hầu gia đang nổi trận lôi đình.Sao ngài ấy lại không hiểu rằng đây chẳng qua là thủ đoạn khiến ngài ấy chú ý của ả đàn bà kia chứ
Nhớ đến nam tử đi từ đâu tới làm đầu ngón tay Linh Lan cắm phập vào lòng bàn tay, nàng ta cụp mắt nhằm che giấu nỗi hận.Linh Lan lấy khỏi kệ sách giấy tuyên đã chuẩn bị sẵn từ sáng sớm, thành thạo cắt ra kích cỡ Cố Quân hay dùng rồi trải lên bàn, kế tiếp thêm nước vào nghiên và tỉ mẫn mài mực
Sao trên đời lại có loại đàn bà như thế, suốt ngày giả vờ thanh cao, chuyên làm bộ làm tịch
Nếu hỏi nàng ta ấy hả, đã không muốn thì sao không bắt chước mấy đứa liệt nữ, chết để chứng minh bản thân trong sạch
Rõ ràng ả cố tình dẫn dắt hầu gia nhớ mãi về ả!Sân chính của hầu phủ
Linh Lan âm thầm nhìn góc nghiêng lạnh băng của nam tử, chỉ cảm thấy tim mình bị cấu xé đau đớn
Sao ngài ấy lại không hiểu rằng đây chẳng qua là thủ đoạn khiến ngài ấy chú ý của ả đàn bà kia chứ
Ngài ấy thì ở đây phiền muộn, còn con ả khéo đang vui ngất trời!Linh Lan âm thầm nhìn góc nghiêng lạnh băng của nam tử, chỉ cảm thấy tim mình bị cấu xé đau đớn
Phía bên kia, Diệp Cẩn thật ra không rảnh ăn mừng
Nàng đang gấp gáp dùng kẹp gắp mấy trang sách còn sót lại từ chậu than, sau đó cẩn thận phủi tro dính ở mép giấy.Xuân Lan đứng cạnh chỉ biết lo suông
Xuân Lan đứng cạnh chỉ biết lo suông
Có mấy lần nàng ấy muốn tiến lên hỗ trợ song nhớ tới Diệp Cẩn phân công nên đành luống cuống nhìn Hạ Hà lẫn Thu Cúc đứng ngoài cửa, nhìn cả Thải Vân đang nhanh tay tìm kiếm trong rương sách nữa.”
“Phu nhân, tìm thấy rồi ạ.” Thải Vân lau mồ hôi lấm tấm trên thái dương, đưa quyển sách trên tay mình cho Diệp Cẩn.“Phu nhân, tìm thấy rồi ạ
Diệp Cẩn cầm lấy rồi mở sách ra, đối chiếu với những mảnh giấy vừa gắp và ký ức đọc nguyên buổi sáng của mình, nàng gật gù, “Đúng là quyển này.”Tiếng sột soạt trong phòng dần nhỏ lại, các nha hoàn nhẹ tay đóng kín cửa
Sau khi Cố Quân bỏ đi, Diệp Cẩn càng nghĩ càng thấy bất thường
Nàng hỏi Thải Vân mới biết tập thơ cô nha hoàn đưa nàng thật sự không có gì đặc biệt.Nàng đang gấp gáp dùng kẹp gắp mấy trang sách còn sót lại từ chậu than, sau đó cẩn thận phủi tro dính ở mép giấy
Rốt cuộc Cố Quân đã thấy gì mà đột ngột nổi điên thế
Nếu tìm ra đáp án thì sau này nàng có thể hốt thuốc đúng bệnh, làm y hoàn toàn phiền chán mình.Đôi mắt màu hổ phách phản chiếu bộ dạng nhếch nhác của y, nó cong lên theo nhịp từ nụ cười kia; nàng chăm chú nhìn y như thể trời đất chỉ còn lại hai người
“Phu nhân, nô tỳ vừa nhớ ra một chuyện
Lúc lấy sách nô tỳ có thấy một quyển khác giống y hệt, chắc là người hầu đã bất cẩn để trùng khi xếp sách vào rương ạ.” Những lời của Thải Vân dễ dàng giải quyết nan đề.Nếu hỏi nàng ta ấy hả, đã không muốn thì sao không bắt chước mấy đứa liệt nữ, chết để chứng minh bản thân trong sạch
Vì vậy, Diệp Cẩn đi giải cứu đống giấy bị thiêu gần sạch trong chậu, Thải Vân tìm sách, những người khác canh giữ phòng ngừa có người tới.Diệp Cẩn nghĩ hoài chả ra, thế rồi nàng chợt nhớ lúc mình úp ngược sách thì hình như có tiện tay lật thêm một trang
Xuân Lan dọn dẹp chậu than, vụn tro giấy trên đất được quét sạch
Diệp Cẩn ngồi trước cửa sổ, vừa đón nắng chiều vừa lật sách; nàng lật hết trang này đến trang khác, cuối cùng cũng đến vị trí mình đang đọc dở.Rốt cuộc Cố Quân đã thấy gì mà đột ngột nổi điên thế
Như Mộng Lệnh Nàng thở phào nhẹ nhõm khi thấy y tỉnh lại, miệng nở nụ cười gần như vô hình.của Lý Thanh Chiếu.Nếu tìm ra đáp án thì sau này nàng có thể hốt thuốc đúng bệnh, làm y hoàn toàn phiền chán mình
Bài thơ này cũng rất nổi danh ở đời sau, nó viết gì động chạm y à?“Phu nhân, nô tỳ vừa nhớ ra một chuyện
Diệp Cẩn nghĩ hoài chả ra, thế rồi nàng chợt nhớ lúc mình úp ngược sách thì hình như có tiện tay lật thêm một trang.Ngay lập tức, Cố Quân bóp vai Diệp Cẩn để bẻ người nàng ra sau, ép nàng ngửa mặt hướng về phía mình
Cô Nhạn NhiNhững ngón tay đầy dấu răng của cô gái cuộn tròn giữa ánh sáng lập lòe, cuối cùng chúng buông thõng một cách mềm oặt.Sau khi Cố Quân bỏ đi, Diệp Cẩn càng nghĩ càng thấy bất thường
Diệp Cẩn sững sờ nhìn con chữ trên mặt giấy.Nhớ đến nam tử đi từ đâu tới làm đầu ngón tay Linh Lan cắm phập vào lòng bàn tay, nàng ta cụp mắt nhằm che giấu nỗi hận
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Oo———oOo———oΟCó điều, cái cảm xúc cứ quấy nhiễu trái tim y sao vẫn cố chấp không chịu tan biến
Cố Quân bỏ đi khiến Diệp Cẩn tưởng mình sẽ được bình yên ít nhất vài đêm, ai dè đối phương quay lại ngay trong đêm.Chẳng những quay lại mà còn trưng ra bộ mặt điềm tĩnh như chưa có gì phát sinh
Chẳng những quay lại mà còn trưng ra bộ mặt điềm tĩnh như chưa có gì phát sinh
Ai không biết mà nhìn hai người ở hiện tại sẽ nghĩ họ chỉ đang ngắm hoa lúc chiều tà, bầu không khí còn rất hòa thuận nữa chứ.Sao trên đời lại có loại đàn bà như thế, suốt ngày giả vờ thanh cao, chuyên làm bộ làm tịch
Hai người chia ra rửa ráy riêng, Diệp Cẩn nằm xuống trước, xoay người và trầm mặc nhìn vách tường.Tuyết rơi trên hàng mi dày, gió lạnh còn góp phần tạo thêm lớp sương giá nhuộm trắng lông mi nàng
Tiếng sột soạt trong phòng dần nhỏ lại, các nha hoàn nhẹ tay đóng kín cửa
Phần đệm phía sau lún xuống, có người duỗi tay ôm lấy cô gái, ngón tay người này khều cổ áo lót của nàng
Đáng tiếc, y vừa động đậy là bị Diệp Cẩn đẩy ra.”
Không khí bỗng chốc đóng băng bên trong không gian tăm tối được màn giường bao quanh
Xưa nay Cố Quân chưa từng bực tức khi bị Diệp Cẩn đối đãi như thế, tuy nhiên, giờ đã khác xưa
Rõ ràng đó là một động tác mà hồi trước y không bận tâm song nay nó nhanh chóng làm mặt mũi y sa sầm.Cố Quân bỏ đi khiến Diệp Cẩn tưởng mình sẽ được bình yên ít nhất vài đêm, ai dè đối phương quay lại ngay trong đêm
Ngay lập tức, Cố Quân bóp vai Diệp Cẩn để bẻ người nàng ra sau, ép nàng ngửa mặt hướng về phía mình
Y chẳng đợi nàng phản ứng, hơi thở mát lạnh cuồn cuộn ập tới cùng lúc với nụ hôn thô bạo trên môi nàng.“Còn ý thức là tốt rồi, anh đứng dậy nổi không
Từ khi sao trời vừa ló dạng đến lúc trăng treo giữa trời, trong phòng đã gọi nước ba lần
Diệp Cẩn không biết đây là lần thứ mấy mình giãy giụa muốn trốn rồi lại bị kéo trở về, nàng đành phải tiếp tục ngồi trong lòng nam tử
Bàn tay bám vào vai y mệt mỏi trượt xuống cánh tay, nữ tử bất lực ngả ra sau, tiếc thay cánh tay vòng quanh eo giữ chặt nàng và khiến hai người gần sát nhau hơn.Phần đệm phía sau lún xuống, có người duỗi tay ôm lấy cô gái, ngón tay người này khều cổ áo lót của nàng
Cách đó không xa, ngọn nến mới thay trên giá cắm đã cháy hơn phân nửa, sáp nến trĩu nặng nhỏ xuống mặt bàn
Những ngón tay đầy dấu răng của cô gái cuộn tròn giữa ánh sáng lập lòe, cuối cùng chúng buông thõng một cách mềm oặt.Ngọn nến đã cháy tới đáy, ánh nến cố sống cố chết bừng lên chói lòa
Trong lúc ý thức mơ hồ, dường như Diệp Cẩn nghe thấy người đàn ông – kẻ chưa nói tiếng nào suốt đêm nay – hỏi câu gì đấy bằng giọng nặng nề
Có điều đầu óc nàng rối tinh rối mù nên đâu thể nghe ra y nói gì, nàng cứ thế mà bất tỉnh nhân sự.Cô Nhạn Nhi
Người con gái trong lòng Cố Quân nhu nhược dựa vô cánh tay y, giống hệt con rối gỗ đứt dây
Cố Quân chăm chú ngắm nhìn thật lâu dung nhan thuần khiết này, từ hàng mày đẹp nhíu lại đến hai mắt nhắm chặt, từ chóp mũi cao cao đến bờ môi hé mở; nàng là món đồ chỉ thuộc quyền sở hữu của y, toàn thân nàng in dấu vết y để lại
Có điều, cái cảm xúc cứ quấy nhiễu trái tim y sao vẫn cố chấp không chịu tan biến?Bài thơ này cũng rất nổi danh ở đời sau, nó viết gì động chạm y à
Y nâng bàn tay thon dài mạnh mẽ, nhẹ nhàng luồn nó ra sau cần cổ trắng nõn của nữ tử, sau đấy xòe ngón cái để rồi siết chặt lại.Lúc lấy sách nô tỳ có thấy một quyển khác giống y hệt, chắc là người hầu đã bất cẩn để trùng khi xếp sách vào rương ạ
Đôi má còn nhiễm sắc xuân của cô gái dần chuyển thành màu trắng, gương mặt xinh đẹp khổ sở nhăn nhó
Y nhìn nàng: nhìn bờ môi đỏ chi chít vết xước buộc phải mở ra giành lấy không khí, nhìn đôi con ngươi dưới làn mi mỏng vốn bình tĩnh nay hóa kinh hãi, nhìn nó chợt mở to như vừa tỉnh mộng trước khi chạm đến giới hạn.Diệp Cẩn không biết đây là lần thứ mấy mình giãy giụa muốn trốn rồi lại bị kéo trở về, nàng đành phải tiếp tục ngồi trong lòng nam tử
Ngọn nến đã cháy tới đáy, ánh nến cố sống cố chết bừng lên chói lòa
Nàng vùng vẫy kịch liệt dưới sự khống chế của y, thật giống con nhạn bị mũi tên bắn trúng và phát ra tiếng rên rỉ giãy chết lúc rớt xuống.Diệp Cẩn ngồi trước cửa sổ, vừa đón nắng chiều vừa lật sách; nàng lật hết trang này đến trang khác, cuối cùng cũng đến vị trí mình đang đọc dở
Ký ức điên cuồng trồi lên trong đầu: y nhớ đến thành Vân Trung chìm giữa khói lửa, vách đá nơi rừng núi ám mùi rượu độc, quán trà với hương trà lượn lờ… Những hình ảnh hỗn loạn xẹt qua trước mắt Cố Quân, cuối cùng dừng lại ở đêm tuyết rơi lạnh thấu xương.Bắt đầu từ khi nào
“Này, tỉnh lại đi, còn sống không?” Người con gái ăn mặc thô sơ vỗ nhẹ mặt thanh niên, khuôn mặt đẹp tuyệt trần lộ vẻ lo lắng
Nàng thở phào nhẹ nhõm khi thấy y tỉnh lại, miệng nở nụ cười gần như vô hình.Nàng vùng vẫy kịch liệt dưới sự khống chế của y, thật giống con nhạn bị mũi tên bắn trúng và phát ra tiếng rên rỉ giãy chết lúc rớt xuống
“Còn ý thức là tốt rồi, anh đứng dậy nổi không?”“Này, tỉnh lại đi, còn sống không
Tuyết rơi trên hàng mi dày, gió lạnh còn góp phần tạo thêm lớp sương giá nhuộm trắng lông mi nàng
Đôi mắt màu hổ phách phản chiếu bộ dạng nhếch nhác của y, nó cong lên theo nhịp từ nụ cười kia; nàng chăm chú nhìn y như thể trời đất chỉ còn lại hai người.“Cắt giấy, mài mực
Bắt đầu từ khi nào.Ngài ấy thì ở đây phiền muộn, còn con ả khéo đang vui ngất trời
Có lẽ đã bắt đầu ngay từ khoảnh khắc ánh mắt y lần đầu gặp nàng.Như Mộng Lệnh của Lý Thanh Chiếu
* * *
Chú thíchCó điều đầu óc nàng rối tinh rối mù nên đâu thể nghe ra y nói gì, nàng cứ thế mà bất tỉnh nhân sự
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[1]Phía bên kia, Diệp Cẩn thật ra không rảnh ăn mừng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chữ Thảo có bút pháp phóng khoáng và tốc độ viết nhanh nhất trong các kiểu chữ
Cuồng Thảo là một nhánh của chữ Thảo, với lối viết mãnh liệt và phóng khoáng gấp bội; kiểu chữ này chỉ mang tính nghệ thuật chứ không được áp dụng trong cuộc sống hằng ngày.Có mấy lần nàng ấy muốn tiến lên hỗ trợ song nhớ tới Diệp Cẩn phân công nên đành luống cuống nhìn Hạ Hà lẫn Thu Cúc đứng ngoài cửa, nhìn cả Thải Vân đang nhanh tay tìm kiếm trong rương sách nữa
⬅ Chương 41 —-oOo—- Chương 43 ➡