Bẻ Cánh Nàng

Chương 45: Nàng hận ta




Thải Vân là nha hoàn do hầu phủ nhất trí chọn mua về vào ba năm trước
Trong mắt nàng ấy những năm qua, chủ nhân của hầu phủ luôn thong dong, tao nhã, tựa đám mây không thể với tới trên trời cao, đến đi đều vô tình và chẳng màng hơn thua.​Lại chết bất thành
Khác hẳn Cố Quân hiện tại: sắc mặt khó coi, bước chân vội vàng.​Có ngón tay vói vào lấy ngọc bội kẹt trong họng nàng, cái cằm trật khớp khép lại
Áo choàng giống đám mây đen cuồn cuộn bay phấp phới giữa làn gió lạnh; giây phút này, hình ảnh cao quý thanh tao như mây lãng đãng trôi đột ngột vỡ tan tành, chỉ chừa lại nỗi lo âu cùng kinh hãi mà ai cũng nhìn thấy được bằng mắt thường.​Cứ tiếp tục thì chẳng ai sống yên ổn, tốt nhất là cho tôi chết và giải thoát lẫn nhau
Hóa ra hầu gia cũng là người phàm sao?​Đã đến tuổi dưỡng già mà lúc trước thì bị phái đi đón người nọ từ Thái Nguyên về; vất vả lắm mới hoàn thành thì chưa nghỉ ngơi được bao lâu đã bị bắt tới quản lý công việc khó nhằn này
Thải Vân muốn đuổi kịp nam tử phía trước song lực bất tòng tâm, đành trơ mắt nhìn y mỗi lúc một xa hơn, cuối cùng cách nàng ấy xấp xỉ mười trượng.​Ánh sáng cùng ảo tưởng tan biến, bóng tối trải rộng
Họ chạy suốt, quãng đường vốn mất một nén nhang nay đến trong chớp mắt.​Thế giới này cũng làm gì có đạo lý anh thích tôi thì tôi phải thích anh
Cửa sân mở rộng, Thải Vân vừa thở phì phò vừa bước qua ngạch cửa, chưa kịp ổn định hơi thở thì đã ngẩng đầu thấy cảnh tượng trong phòng sau khi nam tử phá cửa.​Khung cảnh trước mắt hóa thành màu đen, nàng ra sức nuốt ngọc bội trong họng xuống bụng, sắp thành công tới nơi thì bỗng thấy cằm đau điếng và không khép lại được
Dây thừng treo cao, chiếc giày thêu đính đá quý đá văng chiếc ghế nhỏ, làn váy trang nhã nhẹ nhàng đong đưa giữa không trung; thật giống quả lắc không có sinh mệnh của đồng hồ Tây Dương.​“Nàng hận ta
Hộp thức ăn trong lòng rớt cái “cạch” xuống đất, Thải Vân nhào lên kèm tiếng thét chói lói đầy sợ hãi.​”

Khoảnh khắc nghe thấy tiếng Thải Vân, Diệp Cẩn – người chưa mất hoàn toàn ý thức – biết ngay công sức bấy lâu của nàng lại đổ sông đổ biển.​Ánh mắt sâu thẳm của y nhìn người con gái thờ ơ trong lòng, ngón tay mơn trớn vết bầm mới trên cái cổ mảnh khảnh
Cánh tay rắn chắc mạnh mẽ duỗi ra ôm nàng rời khỏi sợi dây thừng làm từ đai lưng, bất chấp nàng vùng vẫy cỡ nào chăng nữa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cô gái ho khù khụ vài tiếng, ngước mắt nhìn để thấy cặp mắt lạnh lẽo của Cố Quân; trông nó như là băng giá kết tủa, mặt y cũng lộ vẻ âm u đáng sợ mà nàng chưa từng chứng kiến.​Y nhìn thẳng vào mắt Diệp Cẩn, giọng nhẹ bẫng
“Ai cho nàng chết.” Y bóp hàm dưới của nàng, lạnh lùng chất vấn.​Mấy ngày giáp tết, bên trong Lâm Hi Viện vang lên những tiếng động kỳ quái
“Một người đã muốn chết thì kiểu gì cũng chết thôi.”​Khoảnh khắc nghe thấy tiếng Thải Vân, Diệp Cẩn – người chưa mất hoàn toàn ý thức – biết ngay công sức bấy lâu của nàng lại đổ sông đổ biển
Diệp Cẩn đã ngừng giãy giụa kể từ lúc bị ôm xuống, thậm chí còn bật cười chứ không tỏ ra hoảng sợ vì bị bắt quả tang tự vẫn, “Anh có phải Diêm Vương đâu, sao kiểm soát được lúc nào tôi chết?”​“Làm cẩn thận vào, đừng để sót dù chỉ là một cây kim
Bầu không khí đóng băng, sự tĩnh lặng chết chóc điên cuồng bành trướng khắp xung quanh.​”

Băng giá tràn ra từ đôi mắt Cố Quân, phong ấn mọi cảm xúc dưới lớp băng dày
Ánh mắt sâu thẳm của y nhìn người con gái thờ ơ trong lòng, ngón tay mơn trớn vết bầm mới trên cái cổ mảnh khảnh.​Nó chợt trùng khớp với một cặp mắt đa tình xinh đẹp có nếp nhăn nơi khóe mắt: bình thản như nhau, cuồng loạn như nhau, tuyệt vọng như nhau
Hồi lâu sau, Cố Quân nặng nề thách thức, “Vậy chúng ta cứ thử xem.”​Có lần đầu sẽ có lần hai, có lần hai thì có lần ba
Mấy ngày giáp tết, bên trong Lâm Hi Viện vang lên những tiếng động kỳ quái
Xếp ghế dựa, dọn bình hoa, bọc góc bàn, lục soát gầm giường… Các nô tỳ thận trọng kiểm tra, chẳng dám đưa mắt nhìn nữ tử với vẻ mặt vô cảm ngồi gần đấy.​” Y bóp hàm dưới của nàng, lạnh lùng chất vấn
“Làm cẩn thận vào, đừng để sót dù chỉ là một cây kim.” Tại cửa phòng, Mã ma ma nhìn lướt qua vị tổ tông trên giường, thầm than mình đúng là xui xẻo.​Thôi, ngài ấy đã nhờ vả thì bà ta nhất định phải làm chu toàn mới được
Đã đến tuổi dưỡng già mà lúc trước thì bị phái đi đón người nọ từ Thái Nguyên về; vất vả lắm mới hoàn thành thì chưa nghỉ ngơi được bao lâu đã bị bắt tới quản lý công việc khó nhằn này.​Song đối phương kiên quyết nhét nó vào tay cô gái, y nắm năm ngón tay nàng rồi khép từng ngón lại
Một ả thiếp thôi mà, cãi lời thì ban cho dải lụa trắng treo cổ là xong việc, sao phải tốn công sức thế?​Nha hoàn với ma ma quỳ đầy đất, căn phòng tĩnh mịch chỉ còn âm thanh rối loạn chật vật từ Diệp Cẩn
Nhớ lại dáng vẻ hầu gia khi tới tìm mình làm mặt Mã ma ma hiện vẻ xót xa: Bà ta dùng sữa mình nuôi lớn đứa bé kia, rõ ràng ngài ấy không còn là một đứa trẻ phải trốn tránh cả ngày, rõ ràng đã khổ tận cam lai sau bao gian khổ, sao lại đâm đầu vào đứa con gái ngang ngược vậy chứ.​Dưới vực sâu thăm thẳm có đóa hoa nở rộ, ác quỷ muốn nuốt hoa vào bụng nhưng lại bị gai nhọn đâm thủng cổ họng; máu bắn tung tóe, thương tích đầy mình
Thôi, ngài ấy đã nhờ vả thì bà ta nhất định phải làm chu toàn mới được!​Đêm nào cũng thế, Cố Quân sẽ đến cùng ánh trăng
Kể từ ngày đó, Diệp Cẩn bắt đầu cuộc sống có người canh chừng mọi lúc mọi nơi
Uống trà có người nhìn chằm chằm, ăn cơm có người nhìn chằm chằm, ngủ nghỉ có người nhìn chằm chằm; ngay cả lúc nàng đi ngang chậu than trong phòng, cũng có nha hoàn cẩn thận xông lên trước, nhanh tay dọn chậu than đến chỗ khác.​Hóa ra hầu gia cũng là người phàm sao
Chùm xích nặng trịch khóa lại cửa Lâm Hi Viện, ai ra vào cũng bị kiểm tra ngặt nghèo
Bước chân Diệp Cẩn chỉ quanh quẩn trong cái sân nho nhỏ chật chội này, nàng chính thức trở thành một món của riêng chỉ biết chờ đàn ông tới “sủng hạnh”.​”

Đêm nào cũng thế, Cố Quân sẽ đến cùng ánh trăng
Màn giường che giấu không gian tối tăm, y hôn nàng, ôm nàng, bắn vào sâu trong thân thể nàng, cùng nàng quấn quýt không rời.​“Giết ta,” y nói, “hoặc ở lại
Thế nhưng Diệp Cẩn chả thèm bận tâm cái chuyện từng khiến mình không thể chịu nổi
Nàng cảm tưởng thể xác và linh hồn mình đã tách rời: mỗi lần bị đẩy tới đường cùng, linh hồn nàng sẽ trôi nổi trong không trung rồi xem bộ phim khiêu dâm đẹp nức nở đang được trình chiếu trên giường bằng ánh mắt người ngoài cuộc.​Diệp Cẩn ngước mắt, đang tính thử thuyết phục Cố Quân nhưng y đã tới trước mặt nàng tự lúc nào
Công bằng mà nói, diễn viên sở hữu vóc dáng đỉnh nóc, nhan sắc kịch trần, nhìn cũng đẹp phết.​Phổi nàng giống đường ống cũ nát, hễ nàng cử động là phát ra tiếng thở khó nghe
Xem riết rồi Diệp Cẩn trở nên thản nhiên, đôi lúc còn tiếc sao không có nước ngọt bắp rang, được vậy thì xem càng sướng.​Chùm xích nặng trịch khóa lại cửa Lâm Hi Viện, ai ra vào cũng bị kiểm tra ngặt nghèo
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Từng ngày trôi qua, Diệp Cẩn càng lúc càng hững hờ, Cố Quân thì lại dần sốt ruột; trò giường chiếu ban đêm của y ngày một khùng điên, cứ như không cho nàng chết ngay trên cái giường này thì nỗi hận trong y chẳng thể nguôi ngoai.​Uống trà có người nhìn chằm chằm, ăn cơm có người nhìn chằm chằm, ngủ nghỉ có người nhìn chằm chằm; ngay cả lúc nàng đi ngang chậu than trong phòng, cũng có nha hoàn cẩn thận xông lên trước, nhanh tay dọn chậu than đến chỗ khác
Y bị thần kinh chắc luôn.​Bầu không khí đóng băng, sự tĩnh lặng chết chóc điên cuồng bành trướng khắp xung quanh
Nội tâm Diệp Cẩn vô cùng tin tưởng điều đó.​Thải Vân muốn đuổi kịp nam tử phía trước song lực bất tòng tâm, đành trơ mắt nhìn y mỗi lúc một xa hơn, cuối cùng cách nàng ấy xấp xỉ mười trượng
Một ngày nọ, những con người quen thuộc lại diễn cốt truyện nhạt nhẽo
Diệp Cẩn lượn lờ trong không trung, dõi theo nữ tử bừng nở dưới thân nam tử, khuôn mặt diễm lệ tựa trái đào đẹp khôn xiết
Sau đó, đúng lúc nam tử cúi đầu hôn nàng, không biết nữ tử lấy đâu ra một viên ngọc bội, nàng mỉm cười rồi há mồm nuốt ngọc.​Gió lạnh thấm vào xương, vào lúc này và tại nơi đây, đôi mắt hạnh của người con gái chứa đầy sự điên cuồng bên dưới vẻ thản nhiên
Cơn nghẹt thở dữ dội cùng đau đớn lôi Diệp Cẩn về lại thể xác
Có người bẻ miệng nàng nhưng bị nàng hung hăng cắn cho máu me đầm đìa
Khung cảnh trước mắt hóa thành màu đen, nàng ra sức nuốt ngọc bội trong họng xuống bụng, sắp thành công tới nơi thì bỗng thấy cằm đau điếng và không khép lại được.​” Nàng nhìn y, vừa khẽ nói vừa ho ra máu
Có ngón tay vói vào lấy ngọc bội kẹt trong họng nàng, cái cằm trật khớp khép lại
Nàng nằm bò ở mép giường, ho sặc sụa lẫn nôn khan, nước mắt giàn giụa chảy xuống mặt đất phẳng lạnh băng, tạo ra những hình tròn sẫm màu.​” Nàng chưa cất tiếng, chỉ mấp máy môi với y
Thật là một hình ảnh quen thuộc, thời gian như quay ngược về cái đêm y suýt nữa bóp chết nàng, có điều bây giờ trái tim Diệp Cẩn không sợ cũng chẳng đau từ lâu rồi.​Từng ngày trôi qua, Diệp Cẩn càng lúc càng hững hờ, Cố Quân thì lại dần sốt ruột; trò giường chiếu ban đêm của y ngày một khùng điên, cứ như không cho nàng chết ngay trên cái giường này thì nỗi hận trong y chẳng thể nguôi ngoai
Nha hoàn với ma ma quỳ đầy đất, căn phòng tĩnh mịch chỉ còn âm thanh rối loạn chật vật từ Diệp Cẩn
Phổi nàng giống đường ống cũ nát, hễ nàng cử động là phát ra tiếng thở khó nghe.​Mảnh sứ vương nhiệt độ cơ thể của chàng trai, nóng đến nỗi Diệp Cẩn vô thức rụt tay
Lại chết bất thành.​“Ai cho nàng chết
Tiếc quá.​Một ả thiếp thôi mà, cãi lời thì ban cho dải lụa trắng treo cổ là xong việc, sao phải tốn công sức thế
Lúc túm vai ép nàng nằm xuống giường và ngửa mặt lên, đập vào mắt Cố Quân là đôi mắt dửng dưng tràn ngập tiếc nuối của người con gái.​Trước ánh mắt u ám khó hiểu của người đàn ông, Diệp Cẩn thoáng mỉm cười
“Lần thứ hai.” Nàng nhìn y, vừa khẽ nói vừa ho ra máu.​Thằng bé ngốc, sao có thể dùng cưỡng ép để đổi lấy tình yêu
Có lần đầu sẽ có lần hai, có lần hai thì có lần ba.​Chuyện đã tới nước này mà nàng còn không nhận ra tình cảm bệnh hoạn Cố Quân dành cho mình thì Diệp Cẩn đúng là lãng phí bao năm sống trên đời
Đêm giao thừa, Cố Quân vừa thoát khỏi bữa tiệc trong cung để về phủ thì phải đối mặt với quản gia mang biểu cảm vặn vẹo.​Dây thừng treo cao, chiếc giày thêu đính đá quý đá văng chiếc ghế nhỏ, làn váy trang nhã nhẹ nhàng đong đưa giữa không trung; thật giống quả lắc không có sinh mệnh của đồng hồ Tây Dương
“Hầu gia, Cẩn phu nhân…ban nãy nhân lúc mọi người không để ý, cắn lưỡi…”​Diệp Cẩn cụp mắt, thẫn thờ nhìn cổ tay mình; phía trên còn hằn dấu tay bị người ta siết đêm qua, cơn đau đã chết lặng nhưng nhìn chói mắt thật đấy
Giây phút ấy, cơn lạnh thấu xương dưới chân bò lên thân thể y
Cố Quân vứt quản gia lại để chạy đến hậu viện, vì vậy y không nghe thấy vế sau của câu thông báo là “may mắn phát hiện kịp thời”.​Cửa sân mở rộng, Thải Vân vừa thở phì phò vừa bước qua ngạch cửa, chưa kịp ổn định hơi thở thì đã ngẩng đầu thấy cảnh tượng trong phòng sau khi nam tử phá cửa
Tại Lâm Hi Viện, đèn đuốc sáng trưng song lại yên ắng lạ thường.​Tiếc quá
Cố Quân đá văng cửa rồi nhìn về phía giường, y thấy nữ tử với khóe môi lấm tấm máu ngồi ở mép giường và lãnh đạm liếc y khi nghe thấy tiếng đá cửa.​Vậy thì sao chứ, những chuyện y gây ra cho nàng, từng chuyện, từng chuyện một, có cái nào là có thể bỏ qua chỉ bởi một câu “thích”
“Lần thứ ba.” Nàng chưa cất tiếng, chỉ mấp máy môi với y.​Lưỡi nàng mới bị thương nên nói không thành tiếng, nàng đành đáp lại đối phương bằng ánh mắt: Chẳng lẽ anh trông chờ tôi yêu anh à
Gió lạnh thấm vào xương, vào lúc này và tại nơi đây, đôi mắt hạnh của người con gái chứa đầy sự điên cuồng bên dưới vẻ thản nhiên
Nó chợt trùng khớp với một cặp mắt đa tình xinh đẹp có nếp nhăn nơi khóe mắt: bình thản như nhau, cuồng loạn như nhau, tuyệt vọng như nhau.​Màn giường che giấu không gian tối tăm, y hôn nàng, ôm nàng, bắn vào sâu trong thân thể nàng, cùng nàng quấn quýt không rời
Ánh sáng cùng ảo tưởng tan biến, bóng tối trải rộng
Dưới vực sâu thăm thẳm có đóa hoa nở rộ, ác quỷ muốn nuốt hoa vào bụng nhưng lại bị gai nhọn đâm thủng cổ họng; máu bắn tung tóe, thương tích đầy mình.​Áo choàng giống đám mây đen cuồn cuộn bay phấp phới giữa làn gió lạnh; giây phút này, hình ảnh cao quý thanh tao như mây lãng đãng trôi đột ngột vỡ tan tành, chỉ chừa lại nỗi lo âu cùng kinh hãi mà ai cũng nhìn thấy được bằng mắt thường
Căn phòng yên lặng tuyệt đối, Cố Quân đứng sững tại chỗ, ánh nến kéo dài cái bóng phía sau y.​“Lần thứ ba
“Nàng hận ta.”​Cánh tay rắn chắc mạnh mẽ duỗi ra ôm nàng rời khỏi sợi dây thừng làm từ đai lưng, bất chấp nàng vùng vẫy cỡ nào chăng nữa
Y mở miệng, giọng y chưa bao giờ nghe cay đắng đến thế.​Cô gái ho khù khụ vài tiếng, ngước mắt nhìn để thấy cặp mắt lạnh lẽo của Cố Quân; trông nó như là băng giá kết tủa, mặt y cũng lộ vẻ âm u đáng sợ mà nàng chưa từng chứng kiến
Trước ánh mắt u ám khó hiểu của người đàn ông, Diệp Cẩn thoáng mỉm cười.​“Hầu gia, Cẩn phu nhân…ban nãy nhân lúc mọi người không để ý, cắn lưỡi…”

Lưỡi nàng mới bị thương nên nói không thành tiếng, nàng đành đáp lại đối phương bằng ánh mắt: Chẳng lẽ anh trông chờ tôi yêu anh à?​Băng giá tràn ra từ đôi mắt Cố Quân, phong ấn mọi cảm xúc dưới lớp băng dày
Thằng bé ngốc, sao có thể dùng cưỡng ép để đổi lấy tình yêu.​Công bằng mà nói, diễn viên sở hữu vóc dáng đỉnh nóc, nhan sắc kịch trần, nhìn cũng đẹp phết
Diệp Cẩn cụp mắt, thẫn thờ nhìn cổ tay mình; phía trên còn hằn dấu tay bị người ta siết đêm qua, cơn đau đã chết lặng nhưng nhìn chói mắt thật đấy.​” Tại cửa phòng, Mã ma ma nhìn lướt qua vị tổ tông trên giường, thầm than mình đúng là xui xẻo
Chuyện đã tới nước này mà nàng còn không nhận ra tình cảm bệnh hoạn Cố Quân dành cho mình thì Diệp Cẩn đúng là lãng phí bao năm sống trên đời.​Diệp Cẩn lượn lờ trong không trung, dõi theo nữ tử bừng nở dưới thân nam tử, khuôn mặt diễm lệ tựa trái đào đẹp khôn xiết
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vậy thì sao chứ, những chuyện y gây ra cho nàng, từng chuyện, từng chuyện một, có cái nào là có thể bỏ qua chỉ bởi một câu “thích”?​Tiếp theo y gỡ từng vòng vải một, để lộ mảnh sứ đã mài nhọn hoắt
Thế giới này cũng làm gì có đạo lý anh thích tôi thì tôi phải thích anh.​Hồi lâu sau, Cố Quân nặng nề thách thức, “Vậy chúng ta cứ thử xem
Cứ tiếp tục thì chẳng ai sống yên ổn, tốt nhất là cho tôi chết và giải thoát lẫn nhau.​Nàng cảm tưởng thể xác và linh hồn mình đã tách rời: mỗi lần bị đẩy tới đường cùng, linh hồn nàng sẽ trôi nổi trong không trung rồi xem bộ phim khiêu dâm đẹp nức nở đang được trình chiếu trên giường bằng ánh mắt người ngoài cuộc
Diệp Cẩn ngước mắt, đang tính thử thuyết phục Cố Quân nhưng y đã tới trước mặt nàng tự lúc nào.​Một ngày nọ, những con người quen thuộc lại diễn cốt truyện nhạt nhẽo
Trước ánh mắt của nàng, y lấy từ trong tay áo một món đồ được quấn vải
Tiếp theo y gỡ từng vòng vải một, để lộ mảnh sứ đã mài nhọn hoắt.​Hộp thức ăn trong lòng rớt cái “cạch” xuống đất, Thải Vân nhào lên kèm tiếng thét chói lói đầy sợ hãi
Y ngồi xuống cạnh Diệp Cẩn, cầm lấy bàn tay nàng, mở nó ra, cuối cùng chậm rãi đặt mảnh sứ vào lòng bàn tay ấy.​”

Mảnh sứ vương nhiệt độ cơ thể của chàng trai, nóng đến nỗi Diệp Cẩn vô thức rụt tay
Song đối phương kiên quyết nhét nó vào tay cô gái, y nắm năm ngón tay nàng rồi khép từng ngón lại.​Dưới vực sâu, ác quỷ bị thương vừa che lại cái cổ đẫm máu, vừa rít liên hồi nghe thật hãi hùng
Sau khi xác nhận Diệp Cẩn đã cầm chắc mảnh sứ, Cố Quân kéo tay nàng hướng về phía trước, kéo mãi kéo mãi cho đến khi nó chậm chạp mà vững chắc dừng trước cổ y.​Trước ánh mắt của nàng, y lấy từ trong tay áo một món đồ được quấn vải
Dưới vực sâu, ác quỷ bị thương vừa che lại cái cổ đẫm máu, vừa rít liên hồi nghe thật hãi hùng
Y nhìn thẳng vào mắt Diệp Cẩn, giọng nhẹ bẫng.​Y bị thần kinh chắc luôn
“Giết ta,” y nói, “hoặc ở lại.”​“Lần thứ hai
⬅ Chương 44 —-oOo—- Chương 46 ➡

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.