*Chương có nội dung hình ảnh
Tân Ngu Thư ”viết: Năm Vĩnh Hưng thứ tư, tháng ba, ngày Ất Mão, Phúc Ninh Vương Ngu Phái Phong nổi loạn, thắt cổ tự vẫn tại Thái Cực Điện.” Ngày Bính Thìn, Đô chỉ huy sứ Đoạn Duẫn giao chiến với Thát Đát ở Thái Nguyên nhưng bại trận
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tháng tư, ngày Canh Tử, hoàng đế rời Lạc DươngTốt nhất chờ thêm vài ngày nữa, khi nào bình tĩnh lại sẽ suy ngẫm cho rõ ràng.[1][2] Hay còn gọi là súng etpigôn:
“Phúc không có đôi, họa chẳng đi lẻ” là dùng để mô tả mùa xuân năm Vĩnh Hưng thứ tư
Chính biến ở cung điện vừa kết thúc, mọi người mới an táng Khương phu nhân xong, Diệp Cẩn chưa kịp điều chỉnh bộ não rối như tơ vò của mình thì tai họa khủng khiếp hơn nữa đã ập tới.”
Thành Thái Nguyên thất thủ, Thát Đát kéo binh tới phủ Hà Trung
Vĩnh Hưng Đế ra lệnh cho Cố Quân đích thân lãnh binh bảo vệ mình cùng phi tử đang mang thai trốn khỏi kinh thành.” Nàng chỉ vô món vũ khí trên eo y
Bụi đất mù mịt trên quan đạo.Để làm gì, nàng đâu biết dùng
Binh lính mặc giáp vây quanh nghi trượng của đế vương ở chính giữa
Diệp Cẩn ngồi trong xe ngựa thuộc về hầu phủ, nàng hơi vén màn xe, đằng sau là biển người vô hạn
Đấy là dân chúng chạy trốn theo nhà vua, có thể lờ mờ thấy gương mặt nào cũng mang theo nỗi sợ cùng âu lo.Nàng đang sợ sao
Vùng phụ cận kinh thành đã như thế thì những địa phương bị giặc chiếm đóng sẽ ra sao
Còn bao nhiêu người sống sót?” y hỏi
Trong ký ức thân xác này để lại, cảnh tượng thê thảm của một tòa thành thất thủ còn y nguyên, Diệp Cẩn thậm chí chẳng dám nghĩ nhiều.” Diệp Cẩn đáp
Trong lúc nàng suy tư, bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa áp sát, Cố Quân cưỡi ngựa đi cạnh xe.Nàng hơi nhíu mày, ánh mắt còn vương chút hãi hùng, gương mặt xinh đẹp tái nhợt như vừa nhớ ra chuyện gì đáng sợ
“Một canh giờ nữa sẽ dựng trại.”Chính biến ở cung điện vừa kết thúc, mọi người mới an táng Khương phu nhân xong, Diệp Cẩn chưa kịp điều chỉnh bộ não rối như tơ vò của mình thì tai họa khủng khiếp hơn nữa đã ập tới
Cố Quân mặc giáp toàn thân, những mảnh giáp vàng kim sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời
Y giắt ở eo khẩu súng kípSợ
[2]Ký ức bỗng quay về một căn phòng nhỏ u ám chật chội, nữ tử dừng động tác mở cửa để quay đầu lại nhìn y, lúc đó nàng cũng nói một câu tương tự, “Điều kiện
với thanh bảo kiếm, trông bớt tao nhã lịch sự và đậm vẻ lạnh lùng; đây là bộ dạng khác hẳn y mọi khi.Y giắt ở eo khẩu súng kíp [2] với thanh bảo kiếm, trông bớt tao nhã lịch sự và đậm vẻ lạnh lùng; đây là bộ dạng khác hẳn y mọi khi
Bộ áo giáp chói lòa làm Diệp Cẩn phải dời mắt, nàng gượng gạo gật đầu với y, cho thấy mình đã biết.Khoảnh khắc ấy, Cố Quân hơi ngây người
“Có thiếu gì không, nếu có thì ngày mai đi ngang huyện thành, ta sẽ phái người đi mua.” y hỏi.Vĩnh Hưng Đế vừa giết chết người anh em cuối cùng của mình, ông lại là con ma ốm không con cái, tin vui duy nhất còn đang nằm trong bụng phi tần
“Không thiếu gì cả.” Diệp Cẩn lắc đầu, nàng nhìn xung quanh rồi mới thì thào, “Có tin từ Hà Trung chưa?”Tướng tài ở Đại Ngu chỉ đếm trên đầu ngón tay, tướng nào được cử ra tiền tuyến cũng thất bại, nghe đâu toàn bộ võ tướng trong triều đều từ chối lên đường
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Vẫn đang cầm cự,” Cố Quân đáp, “rời kinh thành chỉ là kế sách tạm thời, đừng lo.”Đường dài đằng đẵng không thấy điểm dừng, ngựa và xe đi song song nhau
Sao có thể không lo chứ.“Tôi muốn có một khẩu
Người đời bảo biết càng nhiều càng đỡ sợ, Diệp Cẩn thấy mình là trường hợp ngược lại.Bộ áo giáp chói lòa làm Diệp Cẩn phải dời mắt, nàng gượng gạo gật đầu với y, cho thấy mình đã biết
Vĩnh Hưng Đế vừa giết chết người anh em cuối cùng của mình, ông lại là con ma ốm không con cái, tin vui duy nhất còn đang nằm trong bụng phi tần
Tướng tài ở Đại Ngu chỉ đếm trên đầu ngón tay, tướng nào được cử ra tiền tuyến cũng thất bại, nghe đâu toàn bộ võ tướng trong triều đều từ chối lên đường
Điểm lại thì đất nước đã phải chịu hạn hán, lũ lụt, núi lở, chính biến, hiện tại lại bị Thát Đát xâm lược, hoàng đế còn tiên phong chạy trốn…Đấy là dân chúng chạy trốn theo nhà vua, có thể lờ mờ thấy gương mặt nào cũng mang theo nỗi sợ cùng âu lo
Đường dài đằng đẵng không thấy điểm dừng, ngựa và xe đi song song nhau
Diệp Cẩn thẫn thờ tựa người vào vách xe, đôi bên cùng giữ im lặng.”
Việc quốc gia gặp nạn quấy nhiễu suy nghĩ của nàng, hiện giờ nàng nào có tâm tình hay sức lực ngẫm nghĩ mấy chuyện yêu hận tình thù.Bất kể việc nàng đã biết mọi bí mật của y, bất kể việc ngày đó y không hề phản bác và gần như thẳng thắn thừa nhận tình cảm mà Khương Bội nhắc đến
Tốt nhất chờ thêm vài ngày nữa, khi nào bình tĩnh lại sẽ suy ngẫm cho rõ ràng.Thành Thái Nguyên thất thủ, Thát Đát kéo binh tới phủ Hà Trung
Thời gian chậm rãi trôi, tai nàng chỉ còn nghe thấy tiếng vó ngựa nặng nề cùng tiếng bánh xe lăn kẽo kẹt trên mặt đất; thật là những âm thanh khiến tâm trạng khó chịu.Nàng bỗng rùng mình rồi nhìn vào bên hông nam tử ngoài kia
Không biết qua bao lâu, Diệp Cẩn bỗng nghe thấy giọng nói lạnh nhạt quen thuộc khẽ trấn an bên ngoài cửa sổ, “Đừng sợ.”Người đời bảo biết càng nhiều càng đỡ sợ, Diệp Cẩn thấy mình là trường hợp ngược lại
Diệp Cẩn sững sờ.Cố Quân mặc giáp toàn thân, những mảnh giáp vàng kim sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời
Sợ
Nàng đang sợ sao?“Có thiếu gì không, nếu có thì ngày mai đi ngang huyện thành, ta sẽ phái người đi mua
Nàng đã tự sát ba lần mà lần nào cũng suýt thành công nên giờ nàng không sợ chết lắm, thứ nàng thật sự sợ là…Tháng tư, ngày Canh Tử, hoàng đế rời Lạc Dương [1]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Những hình ảnh ngắn ngủi trong chuỗi ký ức không thuộc về nàng lần lượt hiện lên rồi đột ngột dừng lại
Đó là một cô gái ngoài hai mươi, mặc trang phục làm từ loại vải tầm thường nhất, nhưng quần áo cô ấy đã rách bươm, vô số mẩu vải vụn nằm rải rác trong vũng máu
Cô ấy nằm trần truồng trên bùn đất, cả người bầm dập, con ngươi mở to không có lấy một tia sáng và cứ nhìn mãi về phía chân trời xám xịt, nhìn đến vĩnh hằng.Những hình ảnh ngắn ngủi trong chuỗi ký ức không thuộc về nàng lần lượt hiện lên rồi đột ngột dừng lại
Đấy là cảnh tượng “Diệp Cẩn” chứng kiến vào năm huyện thành bị công phá.Đó là một cô gái ngoài hai mươi, mặc trang phục làm từ loại vải tầm thường nhất, nhưng quần áo cô ấy đã rách bươm, vô số mẩu vải vụn nằm rải rác trong vũng máu
Nàng bỗng rùng mình rồi nhìn vào bên hông nam tử ngoài kia.” Giữa tiếp vó ngựa vang đều đều, Cố Quân hỏi Diệp Cẩn
“Tôi muốn có một khẩu.” Nàng chỉ vô món vũ khí trên eo y.“Phúc không có đôi, họa chẳng đi lẻ” là dùng để mô tả mùa xuân năm Vĩnh Hưng thứ tư
“Súng kíp
Để làm gì, nàng đâu biết dùng.” Cố Quân nói.” Cố Quân nói
“Tôi không biết dùng nhưng học được mà, chỉ cần anh chịu dạy tôi.” Diệp Cẩn đáp.Vùng phụ cận kinh thành đã như thế thì những địa phương bị giặc chiếm đóng sẽ ra sao
Anh dạy tôiTrái tim như ngừng đập, Cố Quân cúi đầu nhìn người con gái bên cửa sổ.Điểm lại thì đất nước đã phải chịu hạn hán, lũ lụt, núi lở, chính biến, hiện tại lại bị Thát Đát xâm lược, hoàng đế còn tiên phong chạy trốn…
Trái tim như ngừng đập, Cố Quân cúi đầu nhìn người con gái bên cửa sổ.Chú thích
Nàng hơi nhíu mày, ánh mắt còn vương chút hãi hùng, gương mặt xinh đẹp tái nhợt như vừa nhớ ra chuyện gì đáng sợ.Vừa dứt lời là y vung roi, con ngựa chầm chậm rời khỏi cỗ xe đang đi thong thả
Y nhớ hồi ở phủ Vân Trung, trong đống tin tức điều tra có nói cha mẹ nàng đều chết dưới tay Thát Đát.Nàng vẫn muốn bỏ đi, chỉ cần có cơ hội thì nàng sẽ bỏ đi không chút do dự
Sự im lặng của Cố Quân bị hiểu nhầm mang hàm nghĩa khác, y thấy nữ tử cắn môi trước lúc hít một hơi thật sâu rồi khẽ khàng cất tiếng, “Điều kiện.”Việc quốc gia gặp nạn quấy nhiễu suy nghĩ của nàng, hiện giờ nàng nào có tâm tình hay sức lực ngẫm nghĩ mấy chuyện yêu hận tình thù
Khoảnh khắc ấy, Cố Quân hơi ngây người.Hình như là muốn y làm cho nàng hộ khẩu mới, giúp nàng rời khỏi gã đàn ông phản bội mình
Ký ức bỗng quay về một căn phòng nhỏ u ám chật chội, nữ tử dừng động tác mở cửa để quay đầu lại nhìn y, lúc đó nàng cũng nói một câu tương tự, “Điều kiện.”Trong lúc nàng suy tư, bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa áp sát, Cố Quân cưỡi ngựa đi cạnh xe
Hồi đấy nàng mong muốn điều gì
Hình như là muốn y làm cho nàng hộ khẩu mới, giúp nàng rời khỏi gã đàn ông phản bội mình.Anh dạy tôi
“Bây giờ nàng vẫn muốn rời đi sao?” Giữa tiếp vó ngựa vang đều đều, Cố Quân hỏi Diệp Cẩn.“Bây giờ nàng vẫn muốn rời đi sao
Hàng mi đen nhánh run run, Diệp Cẩn ngẩng đầu, “Nếu tôi trả lời câu hỏi này thì anh sẽ dạy tôi cách dùng súng kíp à?”Đấy là cảnh tượng “Diệp Cẩn” chứng kiến vào năm huyện thành bị công phá
Ánh mắt nàng bình thản song đột nhiên y không muốn hỏi nữa.Tân Ngu Thư viết: Năm Vĩnh Hưng thứ tư, tháng ba, ngày Ất Mão, Phúc Ninh Vương Ngu Phái Phong nổi loạn, thắt cổ tự vẫn tại Thái Cực Điện
“Thôi, để ta dạy nàng.”Gió thổi vù vù ngang tai, giọng nói nơi đáy lòng lại cất lên một lần nữa
Vừa dứt lời là y vung roi, con ngựa chầm chậm rời khỏi cỗ xe đang đi thong thả.Diệp Cẩn thẫn thờ tựa người vào vách xe, đôi bên cùng giữ im lặng
Nàng vẫn muốn bỏ đi, chỉ cần có cơ hội thì nàng sẽ bỏ đi không chút do dự.Hàng mi đen nhánh run run, Diệp Cẩn ngẩng đầu, “Nếu tôi trả lời câu hỏi này thì anh sẽ dạy tôi cách dùng súng kíp à
Bất kể việc nàng đã biết mọi bí mật của y, bất kể việc ngày đó y không hề phản bác và gần như thẳng thắn thừa nhận tình cảm mà Khương Bội nhắc đến.“Vẫn đang cầm cự,” Cố Quân đáp, “rời kinh thành chỉ là kế sách tạm thời, đừng lo
Gió thổi vù vù ngang tai, giọng nói nơi đáy lòng lại cất lên một lần nữa.Sự im lặng của Cố Quân bị hiểu nhầm mang hàm nghĩa khác, y thấy nữ tử cắn môi trước lúc hít một hơi thật sâu rồi khẽ khàng cất tiếng, “Điều kiện
Nó đang hỏi y, nay đã hối hận chưa?Còn bao nhiêu người sống sót
* * *
Chú thích”
[1]” Diệp Cẩn lắc đầu, nàng nhìn xung quanh rồi mới thì thào, “Có tin từ Hà Trung chưa
Chú thích của tác giả: Đoạn này có tham khảo Diệp Cẩn sững sờ.Tân Đường Thư Bụi đất mù mịt trên quan đạo.(tên một quyển sách lịch sử của Trung Quốc).Ánh mắt nàng bình thản song đột nhiên y không muốn hỏi nữa
[2]“Súng kíp
Hay còn gọi là súng etpigôn:Thời gian chậm rãi trôi, tai nàng chỉ còn nghe thấy tiếng vó ngựa nặng nề cùng tiếng bánh xe lăn kẽo kẹt trên mặt đất; thật là những âm thanh khiến tâm trạng khó chịu
Xem ảnh 1
⬅ Chương 56 —-oOo—- Chương 58 ➡