Trận chiến đêm đó kết thúc với việc Diệp Cẩn vô cảm ngồi dậy rồi day thái dương cho tên kia trong chốc lát.Mũi tên này nhắm đến cổ Diệp Cẩn
Ánh nến chập chờn chiếu vào gương mặt nghiêng của người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi; gương mặt thư giãn, hàng mi dài cụp xuống, thật giống bức tranh vẽ cảnh trần gian yên bình.“Ngoài này gió lạnh, vào trong đi
Ngón tay Diệp Cẩn hoạt động liên tục, ánh mắt nàng hờ hững dừng trên khuôn mặt đối phương, nội tâm nàng tựa mặt nước phẳng lặng.” Y khàn khàn gằn từng chữ vào tai nàng
Nuôi trẻ, giả vờ đáng thương, thậm chí ngày ngày bầu bạn, tay cầm tay hướng dẫn nàng dùng súng kíp; tất cả đều là chiêu trò nhằm hạ gục nàng.Chúc mừng tên họ Cố cuối cùng đã sáng dạ hơn đôi chút, quả thật sắm vai kẻ yếu sẽ dễ thân cận nàng hơn nhiều so với làm kẻ mạnh
Có công hiệu không
Nàng tỉnh táo đặt tay lên ngực tự vấn, nếu trả lời hoàn toàn không có thì nàng chỉ đang mạnh mồm – chí ít hiện giờ nàng không hận y tới muốn chém muốn giết.”
Chúc mừng tên họ Cố cuối cùng đã sáng dạ hơn đôi chút, quả thật sắm vai kẻ yếu sẽ dễ thân cận nàng hơn nhiều so với làm kẻ mạnh.“Có thích khách
Song chỉ đến thế thôi, sói có khoác lên mình tấm da cừu thì cũng chẳng bao giờ thành cừu
Nàng đã nhìn thấu mưu kế của Cố Quân nên y không thể tiến thêm dù chỉ một bước.Cánh tay xiềng xích dần lả đi, y buông tha môi Diệp Cẩn trước khi vùi đầu vô cổ nàng, tiếng hít thở của y ngày một nặng nề
Không biết sau khi nhận ra điều trên, y sẽ giở trò gì nữa?” Diệp Cẩn gật đầu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Diệp Cẩn tính nói nàng xin rửa mắt chờ xem, nào ngờ đối phương lại mau chóng cho nàng một đáp án ngoài sức tưởng tượng.Nha hoàn vui sướng reo
Tháng năm của năm Xương Bình thứ nhất, trên đường nhà vua về Hứa Xương, Bạch Liên Giáo tổ chức hành thích và khiến Nhiếp Chính Vương Cố Quân bị thương nặng.[1] Tử sĩ giống người đánh bom tự sát, không biết sợ chết là gì
Đó là một buổi chiều âm u, những cụm mây đen khổng lồ chắn hết ánh mặt trời
Ngựa chạy nguyên buổi sáng đã mệt tới thở phì phò, đoàn xe uể oải dừng chân nghỉ lấy sức.Hay do kẻ không muốn về Hứa Xương âm thầm giở trò
Các nha hoàn dìu Diệp Cẩn xuống xe ngựa, nàng quan sát bầu trời phía trên qua lớp rèm đính trên mũ.“Phu nhân, mưa rồi
“Gió nổi lên rồi,” nàng nhẹ nhàng bảo, “hạn hán đã lâu, nếu có mưa to thì tốt quá.”“Nàng là của ta
Nàng chưa dứt lời thì giọt mưa như hạt đậu đã rớt xuống, tạo nên hình tròn sẫm màu trên lớp rèm.Nàng không phải mắc nợ tên điên này
“Phu nhân, mưa rồi!”Nàng thấy mũi tên cắm sâu vô lưng nam tử, lực bắn mạnh tới mức đâm thủng ngực
Nha hoàn vui sướng reo.Ánh nến chập chờn chiếu vào gương mặt nghiêng của người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi; gương mặt thư giãn, hàng mi dài cụp xuống, thật giống bức tranh vẽ cảnh trần gian yên bình
Đằng xa, mọi người lần lượt phản ứng bằng cách hân hoan hò reo hết đợt này đến đợt khác, vật nào chứa được nước là họ lấy ra hết
Diệp Cẩn quấn chặt áo choàng, phía sau có người bung dù che cho nàng.“Thế thì tốt
“Ngoài này gió lạnh, vào trong đi.” Y nắm tay cô gái.“Mũi tên này quá nguy hiểm, chúng tôi nghi ngờ phía trên có bôi độc dược, bây giờ…” Các ngự y chảy mồ hôi ròng ròng, không ai dám ra quyết định
Hơi lạnh thật, Diệp Cẩn gật gù rồi xoay người lên xe.Chú thích
Nguy hiểm phát sinh vào đúng khoảnh khắc y ôm eo để bế nàng lên.Ngựa chạy nguyên buổi sáng đã mệt tới thở phì phò, đoàn xe uể oải dừng chân nghỉ lấy sức
Ba mũi tên nhọn hoắt đồng thời bắn ra từ ba hướng khác nhau, món vũ khí mang theo thứ sát khí lạnh lẽo bay vun vút về phía hai người đứng trước xe ngựa!Có người chịu trách nhiệm là chuyện gì cũng dễ làm, nhóm ngự y nhìn nhau và cùng bàn luận việc phải làm sau khi rút mũi tên với giải độc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, Cố Quân nghiêng người tránh thoát một mũi tên và rút kiếm chém đứt đôi một mũi khác
Ánh sáng lóe lên, mũi tên cuối cùng đã gần ngay trước mắt!Nàng ngơ ngác nghĩ
Mũi tên này nhắm đến cổ Diệp Cẩn.Nàng tỉnh táo đặt tay lên ngực tự vấn, nếu trả lời hoàn toàn không có thì nàng chỉ đang mạnh mồm – chí ít hiện giờ nàng không hận y tới muốn chém muốn giết
Mọi thứ diễn ra trong tích tắc: cánh tay trên eo nữ tử siết chặt rồi xoay nàng nửa vòng, tiếng món vũ khí sắc bén đâm vào da thịt vang lên
Nàng thấy mũi tên cắm sâu vô lưng nam tử, lực bắn mạnh tới mức đâm thủng ngực.Thời cổ đại mà phổi bị thương – còn là vết thương xuyên thủng trí mạng – thì còn đường cứu chữa sao
Lần đầu tiên nàng chứng kiến tấm lưng luôn kiêu ngạo đứng thẳng hệt bức tường thành kiên cố bất khả xâm phạm của Cố Quân thoáng lung lay, vậy mà y vẫn đủ sức vừa ôm nàng vừa tránh ra sau thùng xe.” Cặp môi mỏng mấp máy, hình như sợ Diệp Cẩn không nghe thấy nên y bóp cằm nàng và kéo đầu nàng lại gần cho đến khi hơi thở hai người hòa vào nhau
“Có thích khách!”Thích khách đều là tử sĩ [1] , xác nhận mình thành công xong liền tự sát, ngoại trừ bông hoa sen thêu trên cổ tay áo thì không còn gì chứng minh cho thân phận bọn chúng
“Mau
Bên kia!””
Những âm thanh ồn ào hỗn loạn vang khắp nơi, y ôm chặt nàng trước ngực, Diệp Cẩn nghe thấy tiếng hít thở khò khè đứt quãng y hệt đường ống vỡ bị lọt gió từ y.” Thính Phong đáp
Phổi Cố Quân bị thương.Nguy hiểm phát sinh vào đúng khoảnh khắc y ôm eo để bế nàng lên
Thời cổ đại mà phổi bị thương – còn là vết thương xuyên thủng trí mạng – thì còn đường cứu chữa sao?Bên trong lều, mùi thuốc chua chua sực nức mọi ngóc ngách
Nàng ngơ ngác nghĩ.Nàng chưa dứt lời thì giọt mưa như hạt đậu đã rớt xuống, tạo nên hình tròn sẫm màu trên lớp rèm
“Nếu ta chết, nàng phải chôn cùng ta.” Y khàn khàn gằn từng chữ vào tai nàng.Sức mạnh hệt dã thú này giống muốn cắn xé người con gái rồi nuốt nàng vào bụng, không cho nàng cơ hội phản kháng
“…Cố Quân, đồ điên.” Diệp Cẩn hít một hơi thật sâu, bất lực nói.Y nghiêng người tựa vô vách thùng xe bằng gỗ, môi thì tái nhợt mà mặt mũi chẳng hề biểu lộ cơn đau
“Điên thì sao.”Ngón tay Diệp Cẩn hoạt động liên tục, ánh mắt nàng hờ hững dừng trên khuôn mặt đối phương, nội tâm nàng tựa mặt nước phẳng lặng
Y nghiêng người tựa vô vách thùng xe bằng gỗ, môi thì tái nhợt mà mặt mũi chẳng hề biểu lộ cơn đau
Chỉ có đôi mắt sâu không thấy đáy cứ nhìn nàng chằm chằm, giống hệt con sói đang hấp hối nhưng vẫn ngoan cố không chịu nhả con mồi trong miệng.Họ thường đảm nhiệm công việc ám sát hoặc đột kích
“Nàng là của ta.” Cặp môi mỏng mấp máy, hình như sợ Diệp Cẩn không nghe thấy nên y bóp cằm nàng và kéo đầu nàng lại gần cho đến khi hơi thở hai người hòa vào nhau
Sau đấy, y lặp lại với vẻ mặt như bị quỷ ám, “Dù sống hay chết, nàng cũng chỉ thuộc về mình ta.”“Nhưng linh hồn tôi không thuộc về anh
“Nhưng linh hồn tôi không thuộc về anh.” Diệp Cẩn không thể mô tả tâm trạng hiện tại của mình, nàng trả lời bằng giọng trần thuật, “Linh hồn tôi tự do, anh không thể giam giữ hay khóa nó lại, cũng vĩnh viễn…”Nàng đã nhìn thấu mưu kế của Cố Quân nên y không thể tiến thêm dù chỉ một bước
Bờ môi đẫm mùi máu áp sát, chặn đứng những lời nàng chưa kịp nói.Người đàn ông nằm trên giường bị sốt ba lần, ngự y cũng thông báo nguy cấp ba lần
Đây là nụ hôn tàn bạo đến đau đớn
Y giam cầm nàng trong vòng tay, cướp lấy hơi thở nàng, lưỡi còn như đang muốn thọc sâu xuống họng nàng
Sức mạnh hệt dã thú này giống muốn cắn xé người con gái rồi nuốt nàng vào bụng, không cho nàng cơ hội phản kháng.Đúng là đồ điên
Nước mắt sinh lý ứa ra từ khóe mắt một cách mất kiểm soát
Nàng muốn đẩy y thật mạnh nhưng lúc giơ tay lại sờ trúng đầu mũi tên đâm thủng ngực y, thế là đành chần chừ bỏ cuộc và rút tay về.Nàng muốn đẩy y thật mạnh nhưng lúc giơ tay lại sờ trúng đầu mũi tên đâm thủng ngực y, thế là đành chần chừ bỏ cuộc và rút tay về
Đúng là đồ điên.Giây phút mặt trời mọc, các ngự y lau mồ hôi trán và nói Cố Quân đã vượt qua thời gian nguy hiểm nhất
Cánh tay xiềng xích dần lả đi, y buông tha môi Diệp Cẩn trước khi vùi đầu vô cổ nàng, tiếng hít thở của y ngày một nặng nề
Cuối cùng, Cố Quân cứ thế chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, trong tư thế dựa vào và ôm lấy nàng.“Đã thu xếp ổn thỏa ạ, phu nhân không cần lo lắng
Oo———oOo———oΟDiệp Cẩn quấn chặt áo choàng, phía sau có người bung dù che cho nàng
Bên trong lều, mùi thuốc chua chua sực nức mọi ngóc ngách
Nam tử nằm trên giường nhỏ nhắm chặt mắt, mặt mũi trắng bệnh
Nhũ mẫu ôm tiểu hoàng đế đang gào khóc, bà hãi hùng nhìn Diệp Cẩn như đang nhìn cái phao cứu sinh cuối cùng.Y còn sống
“Mũi tên này quá nguy hiểm, chúng tôi nghi ngờ phía trên có bôi độc dược, bây giờ…” Các ngự y chảy mồ hôi ròng ròng, không ai dám ra quyết định.Có công hiệu không
“…Rút tên đi, đâu thể cứ mặc nó cắm vào người y mãi được.” Diệp Cẩn đứng kế bên, nhìn mũi tên thòi ra từ ngực nam tử rồi hít thở sâu, “Nhân lúc y còn thở thì rút đi.””
Có người chịu trách nhiệm là chuyện gì cũng dễ làm, nhóm ngự y nhìn nhau và cùng bàn luận việc phải làm sau khi rút mũi tên với giải độc.Phổi Cố Quân bị thương
“Thính Phong,” Diệp Cẩn quay đầu lại, cất cao giọng gọi thanh niên áo đen đang gác cửa tiến vào, nàng hỏi, “tình hình bên ngoài sao rồi?”Cuối cùng, Cố Quân cứ thế chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, trong tư thế dựa vào và ôm lấy nàng
“Đã thu xếp ổn thỏa ạ, phu nhân không cần lo lắng.” Thính Phong đáp.Bờ môi đẫm mùi máu áp sát, chặn đứng những lời nàng chưa kịp nói
“Thế thì tốt.” Diệp Cẩn gật đầu.Bên kia
Thích khách đều là tử sĩ“Thính Phong,” Diệp Cẩn quay đầu lại, cất cao giọng gọi thanh niên áo đen đang gác cửa tiến vào, nàng hỏi, “tình hình bên ngoài sao rồi?[1]” Y nắm tay cô gái., xác nhận mình thành công xong liền tự sát, ngoại trừ bông hoa sen thêu trên cổ tay áo thì không còn gì chứng minh cho thân phận bọn chúng.”
Tuy nhiên, có thật là cái tổ chức đang ngóc đầu trở lại đó không
Hay do kẻ không muốn về Hứa Xương âm thầm giở trò
Vô số con mắt đang dõi theo vương triều toan sụp đổ này, chỉ tưởng tượng thôi cũng làm người ta sởn tóc gáy.Oo———oOo———oΟ
Sau khi rút mũi tên, Diệp Cẩn thức trắng đêm
Người đàn ông nằm trên giường bị sốt ba lần, ngự y cũng thông báo nguy cấp ba lần
Vào lần cuối, tất cả mọi người đều lắc đầu, trái tim Diệp Cẩn gần như chết lặng, ai dè y vẫn ngoan cường chiến đấu.Đó là một buổi chiều âm u, những cụm mây đen khổng lồ chắn hết ánh mặt trời
Giây phút mặt trời mọc, các ngự y lau mồ hôi trán và nói Cố Quân đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm nhất.Vào lần cuối, tất cả mọi người đều lắc đầu, trái tim Diệp Cẩn gần như chết lặng, ai dè y vẫn ngoan cường chiến đấu
“Tình trạng này chứng tỏ dùng đúng thuốc, chỉ không biết vị thuốc nào đóng vai trò mấu chốt…”Song chỉ đến thế thôi, sói có khoác lên mình tấm da cừu thì cũng chẳng bao giờ thành cừu
Mấy ông ngự y tóc hoa râm túm tụm thảo luận, Diệp Cẩn buông ra góc áo bị mồ hôi tay thấm ướt.Hơi lạnh thật, Diệp Cẩn gật gù rồi xoay người lên xe
Y còn sống.Ba mũi tên nhọn hoắt đồng thời bắn ra từ ba hướng khác nhau, món vũ khí mang theo thứ sát khí lạnh lẽo bay vun vút về phía hai người đứng trước xe ngựa
Nàng không phải mắc nợ tên điên này.Y giam cầm nàng trong vòng tay, cướp lấy hơi thở nàng, lưỡi còn như đang muốn thọc sâu xuống họng nàng
* * *
Chú thích“…Rút tên đi, đâu thể cứ mặc nó cắm vào người y mãi được
[1]Mấy ông ngự y tóc hoa râm túm tụm thảo luận, Diệp Cẩn buông ra góc áo bị mồ hôi tay thấm ướt
Tử sĩ giống người đánh bom tự sát, không biết sợ chết là gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Họ thường đảm nhiệm công việc ám sát hoặc đột kích.“Gió nổi lên rồi,” nàng nhẹ nhàng bảo, “hạn hán đã lâu, nếu có mưa to thì tốt quá
⬅ Chương 59 —-oOo—- Chương 61 ➡