Bệ Hạ Nếu Không Giảng Đạo Lý Vi Thần Cũng Hiểu Sơ Quyền Cước

Chương 23: Thân ta là đại tướng quân, nhiều người một điểm, cái này rất hợp lý a?




Trong lòng lại thầm nghĩ: Xem ra vẫn không nên vội để thằng nhóc thối này vào cung, như vậy lại có thể "ăn chùa" thêm vài bài thơ..
Ninh lão gia tử mặt mày sa sầm, thằng nhóc Ninh Phàm này đúng là đồ "chim to óc trái nho"
Sao ngươi lời gì cũng nói toạc ra bên ngoài thế
Ngươi đây không phải rõ ràng nói cho Yến hoàng biết, Ninh gia có uy vọng không gì sánh được trong quân đội sao
Bất quá Yến hoàng chẳng thèm để ý chút nào..
Hắn thật sự quen rồi..
Dù sao, thằng nhóc thối Ninh Phàm này ngoại trừ "chim to" ra thì căn bản là không có não
Yến hoàng hắn đều quen cả rồi..
Còn nhớ hồi nhỏ, hắn trêu Ninh Phàm chơi, Ninh Phàm còn nói với hắn, bọn họ Ninh gia thế lực quá lớn, bảo Yến hoàng không có chuyện gì thì tìm cơ hội tịch biên gia sản đi..
“Bệ hạ...” Ninh lão gia tử đang định nói thêm, thì lúc này, Thái tử lại bất ngờ lên tiếng trước:
“Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy lời Ninh Phàm nói, quả thực có lý.” Lời này vừa thốt ra, phảng phất như một tảng đá lớn ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, trong nháy mắt dấy lên ngàn cơn sóng
Ninh lão gia tử vẻ mặt đầy kinh ngạc, trợn to hai mắt, đây quả thực giống chuyện Ngàn Lẻ Một Đêm
Thầm nghĩ, đây là đang diễn vở tuồng nào vậy
Sao Thái tử cũng xen vào chuyện này
Hắn không nhịn được hung hăng trừng mắt nhìn Ninh Phàm một cái, ánh mắt kia sắc lẻm như muốn ăn tươi nuốt sống, phảng phất như đang âm thầm chất vấn: Thằng nhóc thối, không lẽ ngay cả Thái tử cũng bị ngươi lôi kéo đến Giáo Phường ti, những nơi phong lưu trác táng đó rồi hả
Trong lúc Ninh lão gia tử lòng đầy nghi hoặc, suy nghĩ trăm mối, Yến hoàng thần sắc bình tĩnh, giọng điệu lạnh nhạt nói:
“Được rồi, hôm nay đến đây thôi
Ninh Phàm, ngươi cùng Ninh lão tướng quân về phủ trước đi
Ngày mai nhớ lên tảo triều!” “Bệ hạ......” Ninh lão gia tử còn muốn tranh thủ điều gì đó, định bụng biện hộ thêm vài câu cho Ninh Phàm
“Được rồi!” Lời hắn còn chưa nói xong, Ninh Phàm bên cạnh đã dứt khoát đáp ứng
Yến hoàng thấy vậy, phất tay áo, giọng điệu tuy bình thản, nhưng lại mang theo uy nghiêm không thể nghi ngờ:
“Về đi.” Rõ ràng đã hạ lệnh đuổi khách
Nhìn khuôn mặt không chút dao động của Yến hoàng, Ninh lão gia tử trong lòng biết rõ, chuyện này, bệ hạ đã cân nhắc thiệt hơn trong lòng, đã có kết luận..
Yến hoàng thầm nghĩ: Hôm nay Ninh Phàm lại làm ra hai câu thơ, hắn phải tranh thủ lúc chưa quên mau chóng viết phỏng theo..
Lúc ra khỏi hoàng cung, Ninh Phàm tung tăng, mặt mày hớn hở, còn Ninh lão gia tử thì sắc mặt âm trầm, suốt cả quãng đường đều im lặng không nói..
Mãi cho đến khi hai người hoàn toàn lên xe, chỉ nghe thấy trong xe đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Ninh Phàm..
“A
Gia gia làm gì vậy!” “A
Gia gia con sai rồi...” “Ai ai ai
Gia gia người đánh thì đánh, đừng lột quần con ra chứ...” Qua hơn mười phút, Ninh lão gia tử thở phào một hơi..
“Cha mẹ ơi
Cuối cùng cũng đánh cho đã
Một ngày không đánh thằng cháu nội yêu quý này, không trút được cơn giận này, ta cảm thấy toàn thân đều không thoải mái...” Ninh Phàm: .......Con lớn thế này rồi, con nói thật đấy, có thể đừng lột quần đánh mông nữa được không....
Ninh Phàm che mông, mặt đầy ấm ức...
Nhìn vẻ mặt ấm ức của Ninh Phàm, Ninh lão tướng quân trong lòng sung sướng
Hắn chính là muốn đánh thằng nhóc thối này, tốt nhất là để hắn mười ngày nửa tháng không xuống giường được
Xem như vậy hắn làm sao vào triều
Còn muốn cầm quân
Nghĩ hay thật
Ngoan ngoãn ở nhà làm một tên công tử bột được rồi..
Một tháng 3000 đồng tiền, ngươi bán mạng làm gì cơ chứ
Trút được cục tức này, Ninh lão gia tử thấy lòng nhẹ nhõm đi nhiều, chợt đôi mắt sáng quắc, nhìn thẳng vào Ninh Phàm, giọng sang sảng như chuông đồng chất vấn:
“Thằng nhóc thối, mau thành thật khai báo cho lão phu
Vì sao nhất định phải ra chiến trường bằng được
Ngươi phải hiểu, đây tuyệt không phải chuyện đùa để khoe khoang!” Dứt lời, hắn hơi ngừng lại, thở dài một hơi, giọng điệu trầm trọng mà buồn bã
“Trên chiến trường đao quang kiếm ảnh, mạng người như cỏ rác, hơi không cẩn thận, chính là chết không có chỗ chôn...” Ninh Phàm nghe vậy, nụ cười cà lơ phất phơ trên mặt lập tức biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó là vẻ mặt trang nghiêm trịnh trọng
Ánh mắt hắn sáng ngời, nhìn thẳng vào mắt Ninh lão gia tử, giọng trầm ổn mạnh mẽ nói: “Gia gia, trong lòng con hiểu rõ.” Ninh lão gia tử khẽ giật mình, trong đầu lập tức nhớ lại lúc vừa mới dạy dỗ Ninh Phàm, mình ra tay không hề nhẹ chút nào
Nhưng thằng nhóc này, lại như người không có chuyện gì, nhẹ nhàng hóa giải, không hề có chút cảm giác tốn sức nào
Phải biết rằng, ngày thường, hắn chưa bao giờ thấy Ninh Phàm có bất kỳ dấu hiệu luyện võ nào, sự khác thường như vậy, thực sự khiến người ta khó mà đoán được
Nghĩ đến đây, Ninh lão gia tử trong lòng dấy lên nghi vấn, không chút do dự, đưa tay nhanh như điện, một phát nắm chặt lấy cổ tay Ninh Phàm
Trong chốc lát, một luồng nội lực hùng hồn mà tinh thuần, phảng phất như sông lớn gầm thét, mãnh liệt rót vào trong cơ thể Ninh Phàm
Theo luồng nội lực du tẩu dò xét trong kinh mạch Ninh Phàm, sắc mặt Ninh lão gia tử kịch liệt biến hóa, đầu tiên là cau mày, mặt đầy nghi hoặc, ngay sau đó, hai mắt trợn tròn xoe, trên mặt viết đầy vẻ không thể tin nổi, thất thanh hô lên:
“Ngươi..
Ngươi rốt cuộc bắt đầu luyện võ từ khi nào
Nội lực thâm hậu, hùng hồn đến vậy, làm sao có thể xuất hiện trên người ngươi được..
Đây quả thực không thể tưởng tượng nổi!” “Ngạch...
Cái này...
Gia gia con nói con đột nhiên có, người tin không?” Khóe miệng Ninh lão gia tử hơi co giật, ánh mắt trở nên ngày càng hung ác: “Ngươi xem ta tin không...” “Khụ khụ, không cần để ý những chi tiết này
Gia gia, lần này người cứ yên tâm đi
Chắc chắn không có vấn đề gì đâu....” Ánh mắt Ninh lão gia tử dần trở nên thâm thúy, xem ra, hắn thật sự đã coi thường đứa cháu nội yêu quý này của mình rồi..
Vừa rồi hắn hơi dò xét một chút, đứa cháu nội này của hắn ít nhất cũng có hơn mười năm tu vi nội lực..
Chẳng lẽ, nhiều năm như vậy, cái tên "bùn nhão" nhà mình này vẫn luôn lén lút tu luyện võ công
Cũng chưa từng nghe nói qua loại võ công nào có thể tu luyện trên bụng nữ nhân cả..
“Đúng rồi gia gia, nhà chúng ta bây giờ có bao nhiêu tư binh rồi...” Bốp
Không đợi Ninh Phàm nói xong, Ninh lão gia tử trở tay chính là một cú cốc đầu
“Nói năng xằng bậy
Ninh gia chúng ta làm gì có tư binh
Ngươi muốn tạo phản hả!?” Ninh lão gia tử nổi giận mắng
“Ai nha nha
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Con sai rồi
Con sai rồi
Thị vệ
Là thị vệ
Tuyệt đối trung thành thị vệ!” Ninh Phàm xoa đầu vội vàng đổi giọng
Lực tay của lão gia tử nhà mình cũng quá lớn đi
Một cái này chắc trên đầu hắn phải nổi một cục u rồi
“Ồ, thị vệ à
Thị vệ thì ngược lại có một ít, ta là vương khác họ, theo luật lệ Đại Yên quy định thì tư binh chính thức không thể vượt quá 800 người...” “Đây chính là quy định của triều đình, chúng ta không thể vượt qua lằn ranh đỏ....” Ninh lão gia tử nghiêm túc nói
“Vậy còn số không chính thức thì sao......” Ninh Phàm dù sao cũng từng ở trong thể chế, lập tức liền nghe ra mấu chốt
“Ngạch, cũng không đúng, cũng chỉ khoảng ngàn người thôi....” “Chỉ một ngàn?” Ninh lão gia tử lắc đầu
“Hai ngàn?” Ninh lão gia tử tiếp tục lắc đầu
“Năm ngàn?” Ninh lão gia tử vẫn lắc đầu
“Không phải chứ, gia gia
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Rốt cuộc là bao nhiêu?” Ninh lão gia tử im lặng không nói, qua một lúc lâu mới lên tiếng: “Có lẽ, có thể, đại khái, cũng chỉ....
Mười mấy ngàn người thôi......” Ninh Phàm: Ngài gọi hơn chục ngàn người là "chỉ khoảng ngàn người" sao
Cái này phải đến mấy vạn rồi chứ
Chẳng phải đã nói là không tạo phản sao
Lão đầu tử người không phải thật sự định...
Thấy ánh mắt Ninh Phàm không lành, Ninh lão tướng quân vội vàng nói đỡ: “Haiz, vương phủ của ta lớn như vậy, bệ hạ lại ban thưởng nhiều đất đai như thế.....” “Đông người một chút cũng rất hợp lý mà, phải không?” “Không cần để ý những chi tiết này.....” “Được rồi
Gia gia, cho con mượn chút người
Phải là người có thể mặc giáp chiến đấu, còn nữa, cho thêm ít chiến mã....” Ninh Phàm thao thao bất tuyệt nói một hồi
Ninh lão gia tử tò mò hỏi: “Muốn người
Còn muốn chiến mã
Thằng nhóc thối nhà ngươi thật sự muốn tạo phản à
Ngươi không sợ cha ngươi trở về diệt ngươi trước tiên sao?” Ninh Phàm thật sự cạn lời, sao trong mắt lão gia tử nhà mình chỉ có hai chữ tạo phản vậy
Không lẽ chính người đã sớm nghiên cứu kỹ rồi chứ
“Không phải đâu gia gia, con thật tâm muốn ra chiến trường rèn luyện một phen
Cho nên con cần một ít người làm nòng cốt ban đầu....
Hơn nữa, trên chiến trường có ngài, còn có Nhị thúc, Tam thúc bọn họ nữa
Con còn có thể xảy ra chuyện gì được chứ......” Ninh Phàm vẻ mặt nịnh nọt
Ninh lão gia tử khẽ thở dài một cái nói: “Ta không thể nào cùng ngươi ra chiến trường được..
Ninh gia chúng ta, lão đại, lão nhị, lão tam đều ở bên ngoài cầm quân, chỉ cần hai chúng ta ở kinh thành, đó chính là con tin, ngươi hiểu không......” Ninh lão gia tử hơi thở dài tiếp tục nói
“Hiện nay bệ hạ tuy nhân từ, nhưng cũng tùy chuyện, không thể chuyện gì cũng nuông chiều ngươi được.....” “Ngạch, vậy tức là, hai ta, chỉ có thể đi một người thôi......” Ninh Phàm kinh ngạc nói
Ninh Phàm có chút hưng phấn, cái này quá TM sướng rồi còn gì .....
“Ngươi cái thằng nhóc con
Lũ sói con
Lớn rồi muốn đạp đổ bát cơm của gia gia phải không!” Ninh lão tướng quân nhìn bộ dạng hưng phấn kia của Ninh Phàm, cơn tức trong lòng lại bùng lên, vừa nói vừa muốn túm lấy Ninh Phàm dạy dỗ
“Ai
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Gia gia con sai rồi
Con sai rồi!” Ninh Phàm nhanh chóng giơ cờ trắng đầu hàng
“Ai, đúng rồi gia gia, lát về người nhớ giúp con tuyển chọn một ít người có thể cưỡi ngựa đánh giặc nhé....
Đừng lừa gạt cháu nội của người, con là cháu ruột của người đấy....” Ninh Phàm nhanh chóng chuyển chủ đề, bằng không hôm nay cái mông của hắn phải nở hoa mất...
“Tuyển
Tuyển cái gì?” Ninh lão tướng quân mặt đầy tò mò
“Đương nhiên là từ trong đám lính thường đó tuyển ra 1 vạn cao thủ rồi......” “Toàn là cao thủ, không cần tuyển...” “Đệt
Gia gia người không phải thật sự muốn mưu triều soán vị đấy chứ......” “Thằng nhóc thối nhà ngươi muốn ăn đòn....” “Ai, gia gia con sai rồi......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.