Tuy nhiên, mua con ngựa này, trong nhà sợ là hao tổn không ít; số tiền kiếm được trước đó hẳn là còn dư lại không nhiều
Chuyện trong nhà đã dễ chịu rồi thì việc mua xe bò Từ Thịnh còn có thể hiểu, có xe ngựa đối với bọn họ mà nói có cũng được mà không có cũng không sao
Con ngựa này nhất định là nương muốn mua nhưng cha lại không ngăn cản, tùy ý nương tiêu tiền
Từ Thịnh trong lòng thở dài, tính toán, nương vui vẻ là được
Nghĩ vậy, Từ Thịnh nuốt hết lời trong bụng
Từ Quý cùng Tiểu Từ Phúc thì cùng nhau đi vào chuồng bò, sờ chân ngựa
Từ Quý nắm lấy một cọng cỏ cho ngựa, thấy ngựa lè lưỡi ăn, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn vô cùng
"Cha, ngài ôm ta lên đi, ta cũng muốn cưỡi ngựa
Từ Quý, Tiểu Từ Phúc thay nhau chơi một hồi rất lâu, mới chịu đi ăn cơm
Trên bàn cơm, Từ Quý nói: "Cha, sau này, việc nuôi ngựa cứ giao cho ta
Từ Quý chỉ là muốn được tiếp xúc nhiều với ngựa, chút tâm tư nhỏ này, ai cũng nhìn ra được
"Vậy ngươi phải nhớ kỹ là ngựa trừ ăn cỏ, còn phải ăn bắp ngô
Dương Đại Hà cao hứng nhất thời, nói tiếp: "Hôm khác, ta sẽ dạy các ngươi cưỡi ngựa, nam nhi phải biết cưỡi ngựa mới được
Ba đứa nhóc nghe xong đều hứng thú dạt dào, đặc biệt Từ Quý, Tiểu Từ Phúc một đám quấn lấy sau lưng Dương Đại Hà, chẳng khác nào cái đuôi nhỏ ~ Từ Tam nhìn cha con bọn họ ba người ồn ào, trên mặt cũng không kìm được lộ ra tươi cười
Chỉ có Từ Xuân Đào nhìn hết thảy, cảm thấy có gì đó không đúng
Bỗng nhiên, nàng linh quang chợt lóe, rốt cuộc nhớ ra điều không đúng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dương Đại Hà cư nhiên biết cưỡi ngựa
Môi Từ Xuân Đào run rẩy, đôi mắt trợn to như chuông đồng
Ngựa không phải thứ dân chúng bình thường có thể có được, cho dù có, cũng hiếm khi có thể cưỡi ngựa giỏi như vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nàng tuy rằng không biết cưỡi ngựa, thế nhưng, nàng đã thấy Lỗ Tuần Tra và bộ khoái trong quận cưỡi qua
Nhưng trong mắt Từ Xuân Đào, không có kỹ thuật nào có thể sánh được với Dương Đại Hà
" "
Từ Xuân Đào im lặng nhìn Dương Đại Hà, nhíu mày, trong lòng bỗng nhiên cảm giác lai lịch của người đàn ông này có lẽ vượt quá tưởng tượng của nàng
Dương Đại Hà dường như cảm nhận được ánh mắt của Xuân Đào, quay đầu nhìn lại
Khoảng cách không xa, nên Dương Đại Hà cảm giác rõ ràng trong ánh mắt của Từ Xuân Đào có những điều khác lạ
Dương Đại Hà vội buông Tiểu Từ Phúc xuống, nói: "Mau ăn cơm đi, không thì, cơm nguội hết
Từ Quý vốn muốn nói, nguội thì sao, vẫn ăn như thường đấy thôi
Mùa hè ăn cơm nguội sợ cái gì
Nhưng khi nhìn thấy biểu tình của Dương Đại Hà, Từ Quý lập tức dẹp bỏ ý định
Buổi tối, chờ Dương Đại Hà bưng nước tắm cho Từ Xuân Đào, Dương Đại Hà liền lên giường trên
Trong gian phòng tối tăm trừ tiếng nước, thì không còn âm thanh nào khác
Từ Xuân Đào đang tắm, chợt nghe thấy tiếng Dương Đại Hà: "Xuân Đào, ta không giấu diếm nàng việc ta biết cưỡi ngựa, khi ta nhìn thấy ngựa của Lỗ Tuần Tra bọn họ, thân thể ta liền có một loại cảm giác quen thuộc
Thân thể giống như tự mình biết cách thuần phục ngựa, cách điều khiển ngựa..
Nói, ánh mắt Dương Đại Hà nhìn về phía trong phòng
Tuy rằng trong phòng tối tăm, nhưng thị lực Dương Đại Hà rất tốt, hắn có thể thấy thân thể Từ Xuân Đào khẽ run lên trong thùng tắm
Trong phòng dị thường yên tĩnh, Dương Đại Hà đợi nửa ngày, mới nghe thấy Từ Xuân Đào đáp lại: "Gần đây ngươi có nhớ lại ký ức gì không
"Không có
"Một chút cũng không có
Từ Xuân Đào nghi hoặc
"Chỉ là, xem một số thứ thấy có chút quen thuộc, binh lính trên tường thành quận thành, cho ta một cảm giác rất quen thuộc
Dương Đại Hà nói
Kết hợp với những đặc điểm như Dương Đại Hà biết cưỡi ngựa, thân thủ rất tốt, mắt Từ Xuân Đào sáng lên, mạnh mẽ đứng dậy khỏi thùng tắm:
"Chẳng lẽ trước kia ngươi là binh lính, bộ khoái
Cách giải thích như vậy, có vẻ hợp lý hơn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Những vết thương sắc bén trên người Dương Đại Hà, những vết đao chém càng chứng minh điều đó
Dương Đại Hà là bộ khoái nào đó trong quận bị mất tích
Từ Xuân Đào càng nói càng kích động, không hề chú ý tới việc mình đứng dậy khỏi thùng tắm, càng không chú ý tới ánh mắt Dương Đại Hà đang dời từ trên mặt nàng xuống dưới
"Ân
Đại Hà, sao ngươi không nói gì?"