Việc Tiêu Lương Cẩn chưa lập tức bảo hắn đứng lên khiến Tiêu Hoằng Hạo sinh lòng lo lắng, ngay lúc đó, một cái bát trà đột nhiên nện xuống, trúng thẳng vào đầu hắn
"
Trong lòng Tiêu Hoằng Hạo gióng lên hồi chuông báo động, dù trán bị đập chảy m·á·u, vẫn q·u·ỳ thẳng tắp: "Phụ hoàng bớt giận, xin ngài bảo trọng long thể
"Hoằng Hạo, ngươi thật to gan, lại còn p·h·ái người ám s·á·t Táp Dương quận chúa
Thái Hoàng thái phi, Tam Hoàng thẩm t·h·iếu chút nữa m·ấ·t đi đứa cháu gái, đứa con gái duy nhất
Tiêu Lương Cẩn trách cứ
Tiêu Hoằng Hạo không hiểu ra sao, hắn có p·h·ái người ám s·á·t Tiêu Hi bao giờ
"Phụ hoàng, nhi thần oan uổng a
Nhi thần cùng Táp Dương quận chúa không oán không cừu, vì sao nhi thần lại muốn ám s·á·t nàng a
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Vậy phải hỏi ngươi
Tiếng Tiêu Lương Cẩn vừa dứt, liền thấy mấy tên c·ấ·m quân thị vệ khiêng vào một loạt t·h·i thể đặt trước mặt Tiêu Hoằng Hạo
Lúc này, Tiêu Hoằng Hạo mới nhớ ra, hắn có p·h·ái người đi ám s·á·t Lục Tĩnh Vân
Lục Tĩnh Vân lại ở cùng Tiêu Hi
Nhưng hắn và Lục Tĩnh Vân lại là anh em bà con thân thích, bí m·ậ·t hắn p·h·ái người ám s·á·t Lục Tĩnh Vân này lại càng không thể nói ra
Cuối cùng, Tiêu Lương Cẩn p·h·án Tiêu Hoằng Hạo chung thân bị giam ở hạnh phương trai, cả đời không được bước chân ra khỏi hạnh phương trai nửa bước
Lương phi không biết dạy con, bị giáng chức thành Lương tần, nhốt ở Thục Nghi Cung lễ Phật, không cho bước ra khỏi Thục Nghi Cung, lại càng không cho phép bất cứ ai thăm nom, giống như là giam cầm
Nhị hoàng t·ử Tiêu Hoằng Hạo và Lương phi hai người triệt để thất thế, không còn cách nào liên hệ với bên ngoài
Khi Lục Bằng Triết biết tin tức, cả người ngẩn ngơ một hồi lâu
Nhị hoàng t·ử, Lương phi phạm phải lỗi gì
Sao đột nhiên lại chọc giận bệ hạ
Lục Bằng Triết p·h·ái người dò hỏi, nhưng không có chút tin tức nào, cuối cùng chỉ nghe nói ngày hôm đó Diễm Vương phi tiến cung
Lục Bằng Triết cau mày, Diễm Vương phi
Diễm Vương không nắm giữ chức vụ gì, Diễm Vương và Nhị hoàng t·ử không có oán hận gì..
Dù không thể làm rõ chuyện gì xảy ra, Lục Bằng Triết quyết định gặp lại Diễm Vương vẫn là nên cẩn t·h·ậ·n hơn chút
Cứ nửa tháng Tiêu Hi lại viết thư về hoàng thành báo bình an cho Từ Xuân Đào và Tiêu Mặc Diễm, đôi khi cũng có thư của những huynh trưởng hoặc cháu trai, cháu gái khác
Khi Tiêu Hi đến huyện Cam Ninh, nh·ậ·n được thư của nương, trên thư nhắc đến mẹ con Tiêu Hoằng Hạo, bệ hạ tuy không g·i·ế·t Tiêu Hoằng Hạo, nhưng đã giam quanh hắn ở hạnh phương trai
Hắn cũng không thể tác oai tác quái được nữa
Tiêu Hoằng Hạo cũng triệt để m·ấ·t đi thánh tâm, vô duyên với ngôi vị hoàng đế
Trong hoàng cung toàn là một đám gió chiều nào che chiều ấy, Lương tần cũng khó giữ mình, những ngày Tiêu Hoằng Hạo ở trong cung chỉ biết càng thêm khổ sở
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tay chân hắn bị đánh gãy, gân tay chân không có dược liệu trân quý để duy trì, e là rất khó cử động lại được
Tiêu Hi kể chuyện này cho Lục Tĩnh Vân nghe, Lục Tĩnh Vân cười
"Tiểu Lục, lần này là mượn ánh sáng của ngươi để báo t·h·ù
Lục Tĩnh Vân k·i·ế·p sợ thế lực của Ba Dục Linh ở toàn bộ Đại Lan đại lục, t·r·ải qua chuyện này, càng thêm tin tưởng vào thực lực của Diễm Vương phủ
"Lần trước ta xen vào chuyện của người khác, cứu Tiêu Hoằng Hạo, nếu không thì, hắn lúc này căn bản không có khả năng tìm ngươi gây phiền toái, coi như hai ta hòa nhau
Tiêu Hi nghiêng đầu cười một tiếng, bắt lấy dây cương phi về phía trước
Gió lạnh đầu hạ thổi vào mặt, Tiêu Hi tiêu sái phi nhanh trên thảo nguyên
Một năm sau, Tiêu Hi và Lục Tĩnh Vân hồi kinh, dù chưa đi hết Đại Lan đại lục, nhưng nàng nhớ nhà
Thế giới bên ngoài sau này có thể ngắm lại, nhưng nỗi tưởng niệm người nhà của nàng ngày càng tăng
Năm ấy, Tiêu Hi mười tám tuổi, ánh mắt cả người trở nên kiên định, không còn mê mang do dự như trước
Đã hơn một năm không gặp người thân, khi gặp lại mọi người, Tiêu Hi không khỏi cay cay sống mũi, bên ngoài tuy tốt, nhưng vẫn không bằng ở nhà
Một năm không gặp, Từ Trân Hinh, Từ Trân Uyển, Từ Đình Anh, Từ Đình Trạch đám tiểu bối này đều đã lớn phổng phao
Mỗi khi đến đâu Tiêu Hi thấy đồ tốt hoặc đặc sản gì lại gửi về nhà
Sau này biết nãi nãi tổ chức phân phối đi khắp nơi ở Đại Lan đại lục, dứt khoát để bọn họ t·r·ả lại, còn giảm bớt tiền bạc
Cho nên, bốn đứa cháu nhỏ thấy Tiêu Hi trở về vui vẻ biết bao
Bọn nhỏ đều lớn lên ở hoàng thành, còn chưa từng được thấy những đồ chơi mới lạ kia đâu ~ Một đám vây quanh Tiêu Hi thân m·ậ·t gọi cô cô, hỏi không hết câu hỏi
"Tiểu cô, sau này ngài còn đi du ngoạn nữa không
Từ Trân Hinh hỏi
"Sẽ
"Khi nào ạ
Lần sau tiểu cô có thể mang con đi cùng không
Từ Đình Trạch năm tuổi hỏi
Tiêu Hi nhìn nó: "Đình Trạch, con còn phải đi học, có thời gian đi sao
Quả nhiên, Từ Đình Trạch lập tức bĩu môi, không thể..
"Tiểu cô, Đoan Ngọ trường học được nghỉ, ngài có thể mang bọn con ra ngoại thành Đào Hoa Trang, Hoa Mai Trang chơi không ạ
Đoan Ngọ được nghỉ ba ngày, ngài có thể mang bọn con ở lại đó vài ngày không ạ
Từ Trân Hinh bảy tuổi nói
Vừa nói, ba đứa cháu còn lại đều mắt sáng long lanh, ngước mắt nhìn Tiêu Hi
Còn năm ngày nữa mới đến Đoan Ngọ
"Được thôi, mấy ngày nay các con phải chăm chỉ đến trường mới được
Tiếng Tiêu Hi vừa dứt, bốn đứa cháu nhỏ toàn bộ hưng phấn ôm lấy Tiêu Hi nói vâng
"Tiểu cô tốt nhất ~ "
Mấy ngày kế tiếp, Tiêu Hi luôn ở trong sân mình nghỉ ngơi, thỉnh thoảng các tẩu t·ử lại qua chơi nói chuyện phiếm
Trong hơn một năm đi du ngoạn kia, Tiêu Hi không chỉ gửi về nhà rất nhiều đặc sản, mà nàng t·h·í·c·h những món đồ chơi nào cũng gửi về cho mình
Đi trong phòng, trong sân Tiêu Hi thường xuyên nhìn thấy những đồ vật nàng gửi về từ bên ngoài
Có rất nhiều vật trang trí, có thứ chỉ là một vài viên đá bình thường, nhưng mỗi khi nhìn thấy thứ gì, Tiêu Hi lại có thể nhớ lại khung cảnh khi đó
Trong đầu cũng không kìm được mà nhớ đến gương mặt Lục Tĩnh Vân..
Lục phủ
Khi Lục Tĩnh Vân cùng Sử Tường về phủ, hai hộ vệ đứng gác ở Lục phủ đầu tiên là giật mình, sau đó vội vàng thông báo cho quản gia
Nhị t·h·iếu gia từ khi đột ngột rời đi một năm trước, liền không còn tin tức gì nữa
Chỉ huy sứ Sắt Sùng báo với bệ hạ là Nhị t·h·iếu gia xin nghỉ dài hạn dưỡng b·ệ·n·h, nhưng ai cũng không biết Nhị t·h·iếu gia mắc b·ệ·n·h gì
Thời gian Nhị t·h·iếu gia rời đi càng ngày càng lâu, trong phủ dần dần truyền ra một vài tin đồn, Nhị t·h·iếu gia đã b·ệ·n·h c·h·ế·t ở bên ngoài
Hiện tại trong phủ Hứa di nương đang làm mưa làm gió, rất nhiều kẻ gió chiều nào che chiều ấy, a dua nịnh hót Hứa di nương
Cũng có những người tr·u·ng thành với Nhị t·h·iếu gia, trong lúc vắng vẻ thì lặng lẽ rơi lệ vì Nhị t·h·iếu gia
Bây giờ thấy Nhị t·h·iếu gia trở về, lão quản gia nước mắt tuôn rơi: "Nhị t·h·iếu gia, cuối cùng ngài cũng về
Thân thể ngài thế nào rồi
Khỏe chưa ạ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"
Lục Tĩnh Vân nghi hoặc vì sao lão quản gia lại hỏi thăm tình trạng thân thể của hắn
Hắn năm nay 20, nếu có quan tâm đến thân thể thì cũng có thể là hắn quan tâm lão quản gia mới đúng chứ
Tuy vậy, Lục Tĩnh Vân vẫn t·r·ả lời: "Ta rất khỏe, thân thể không sao
Nghe vậy, lão quản gia lập tức cười rạng rỡ: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt
Sân của ngài lão nô vẫn luôn sai người quét dọn mỗi ngày, ngài mau về nghỉ ngơi đi
Tin tức Lục Tĩnh Vân trở về lan truyền khắp Lục phủ
Lục Bằng Triết đang trực cũng nghe được tin này, lập tức về nhà
Trong Lục phủ, giờ phút này người lo lắng nhất là Hứa di nương và Lục Mộ Kiều
"Nương, không phải Lục Tĩnh Vân đã c·h·ế·t ở bên ngoài rồi sao
Sao lại trở về
Lục Mộ Kiều hỏi
Hứa di nương biết chuyện gì xảy ra chứ
Nàng cúi đầu nhìn bụng mình, lúc trước nghe lời Lục Mộ Kiều, nàng tìm k·i·ế·m t·ử phương, uống một năm, thân thể mới mang thai, hiện giờ đã ba tháng
Vốn nghĩ, Lục Tĩnh Vân đã c·h·ế·t ở bên ngoài, bụng nàng lại có hỉ, lão gia đã 38 nếu nàng sinh được con trai, lão gia chắc chắn sẽ rất vui mừng
Đến lúc đó, lão gia nâng nàng lên làm chính thê, con trai của nàng sẽ là đích t·ử, tương lai toàn bộ Lục phủ đều là của con trai nàng
Nhưng hiện tại, giấc mộng đẹp này chỉ có thể tan vỡ..
Nghĩ vậy, Hứa di nương âm thầm c·ắ·n răng, thầm nghĩ số Lục Tĩnh Vân sao lại lớn đến thế
Đi dưỡng b·ệ·n·h hơn một năm mà không c·h·ế·t
Lục Mộ Kiều hiếu kỳ nói: "Nương, ngài nói Lục Tĩnh Vân bị b·ệ·n·h gì mà phải đi dưỡng b·ệ·n·h ạ
Có phải là b·ệ·n·h kín gì không
Nếu như là loại b·ệ·n·h đó, Lục Tĩnh Vân dù có khỏi hẳn cũng không thể nối dõi tông đường, dù có là đàn ông thì cũng vô dụng, vẫn phải dựa vào đứa con trong bụng nương thôi!...