Kiên quyết không ăn
“Trở về rồi sao?” Mạnh Thường Phong một tay cầm cái nồi, vội quay đầu nhìn nàng một cái, sau đó bàn tay kia cổ tay khẽ nhúc nhích, thuần thục dùng muôi xới đồ ăn, khiến Tô Linh Lang sững sờ
Đây là Mạnh lão bản, người mấy ngày trước làm đồ ăn như phối thuốc thử hóa học sao
Cái mũi không tự chủ hít hà, thơm quá đỗi, có cả mùi ớt và hoa tiêu
Sau đó nàng chỉ nghe thấy lão bản dùng giọng trầm thấp nói: “Trong nồi áp suất có Hồ Lạt Dương Đề, đậu hũ ma bà trên tay ta chỉ cần thêm chút tinh bột là xong rồi, mau rửa tay ăn cơm đi.” “Được ạ!” Tô Linh Lang vui vẻ hẳn lên, hấp tấp đi rửa tay, lau đi nước bọt nơi khóe miệng, sau đó lại sung sướng vớt móng dê từ trong nồi áp suất ra
Chỉ ngửi một chút, nàng đã cảm thấy hương vị tuyệt vời
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không phải nàng không có cốt khí, mà thật sự là địch nhân quá mức cường đại
Trong phòng bếp, Mạnh Thường Phong đem đậu hũ ma bà thịnh ra, quay đầu nhìn Tô Linh Lang, mái tóc nàng đều toát lên vẻ vui sướng
Hắn cảm thấy nếu nàng có cái đuôi, giờ đây nhất định đang vẫy xoáy lia lịa
Đồ tham ăn
Hai món ăn kèm một bát canh rong biển, Tô Linh Lang chỉ cảm thấy bữa này thật phong phú
“Lão bản, món đậu hũ này từ đâu ra vậy?” Tô Linh Lang ăn một miếng đậu hũ ma bà, lập tức cảm thấy xua tan đi sự mệt mỏi cả ngày, tinh thần tràn đầy
“Đêm qua xay hạt đậu, hôm nay chính ta làm lại một lần, liền thành công.” Mạnh Thường Phong thản nhiên nói
Cố ý nhấn mạnh hai chữ “chính mình” và “một lần”
Vừa định đối đáp lại đôi câu, Tô Linh Lang lướt mắt nhìn đĩa thức ăn trên bàn, lại rất không có cốt khí mà nuốt lời nói sắp ra miệng vào
Rõ ràng là hôm qua thiếu giấm trắng
“Là do ngươi cho nhiều nước.” Mạnh Thường Phong dường như nghe thấy lời nàng oán thầm, lạnh nhạt nói
Mấp máy môi, Tô Linh Lang tiếp tục vùi đầu ăn cơm, quyết định xem như đối phương đáng thương đứng một chân làm đồ ăn, liền bỏ qua cho hắn một lần này
“Sao, đi làm người tình nguyện còn mang về một chai nước?” Mạnh Thường Phong liếc mắt nhìn chiếc xe ba gác còn đặt ở bên cạnh
“Không phải nói là người tình nguyện sao.” “Lát nữa ta còn phải mang qua cho nhà số 17, vừa rồi gọi điện thoại cho hắn không được, ta cứ về ăn cơm trước đã.” Tô Linh Lang vừa ăn cơm vừa lấp lửng trả lời
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Nhà số 17?” Mạnh Thường Phong liếc nhìn tờ danh sách nàng để trên bàn, nhìn lướt qua số điện thoại nàng đã đánh dấu nhiều lần
“Hôm nay, cảm thấy thế nào?” “Rất tốt.” Tô Linh Lang cười cười, “Ngươi nhìn xem mấy gói đồ ăn vặt bên cạnh chai nước này, đều là lúc ta đi đưa nước, người khác cảm ơn chúng ta nên cho đó
Hôm nay quả thực đặc biệt mệt mỏi, nhưng mà cũng rất vui vẻ.” Quan sát biểu cảm trên mặt nàng một hồi, Mạnh Thường Phong lúc này mới thu lại ánh mắt, an tâm ăn cơm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn nhìn ra, nàng thật sự rất vui vẻ
Không phải miễn cưỡng vui cười, mà là chân tâm thật ý
Hồi học cấp ba, Tô Linh Lang đã từng hỏi hắn, hắn đánh giá nàng như thế nào, cả tính cách lẫn vẻ ngoài đều có thể nói một chút
Lúc đó hắn nói, hoạt bát
Nghe câu trả lời của hắn, nàng khi ấy có chút tức giận, nhưng cũng không dám thể hiện ra
Nàng nói bình thường khi khen con gái, khi không còn từ nào để khen mới dùng từ hoạt bát, cái này cũng giống như nói với một người đàn ông: “Ngươi là người tốt”
Khi đó hắn chỉ cười mà không nói gì, kỳ thật hắn còn muốn nói, nàng không chỉ hoạt bát mà còn giống như một mặt trời nhỏ, mỗi lần gặp nàng đều cười, tựa như trời sinh đã vui vẻ và tích cực, có thể chiếu sáng tất cả mọi người
Nhưng là ở chung với Tô Linh Lang lâu sau, hắn lại phát hiện không phải như vậy
Nàng không phải mặt trời, mà là mặt trăng, nàng hao tổn chính mình bên trong, cố gắng hấp thu những điều tích cực, sau đó liều mạng chiếu sáng người khác, cuối cùng chỉ để lại cho mình một chồng tâm tình tiêu cực, nghẹn trong lòng đầy gồ ghề
Cũng không biết có phải do nguyên nhân gia đình hay không, khi ấy Tô Linh Lang gần như sẽ không từ chối bất kỳ yêu cầu nào của người khác, nàng dường như đặc biệt hy vọng người khác có thể coi trọng nàng, quan tâm nàng
Nhưng mà hiện tại hắn phát hiện, Tô Linh Lang thật sự đã trưởng thành hoàn toàn
Nàng lúc nói có người luôn không nghe điện thoại thì giận dỗi, lúc nói có người mang đồ ăn vặt cảm ơn nàng thì lại vui vẻ, nói đến việc đưa đồ cả ngày cũng sẽ lộ ra vẻ mệt mỏi
Buổi sáng sẽ cùng hắn phát động cuộc chiến tàu phớ mặn ngọt, khi tranh luận không lại hắn, cũng sẽ tức giận không thèm để ý đến hắn
Đây mới là bình thường, lúc cấp 3 nàng tỏ ra bộ dạng chẳng bận tâm chuyện gì, mỗi ngày vui vẻ, đó mới là không bình thường
Cái dáng vẻ Tô Linh Lang ấy, khiến Mạnh Thường Phong hiện giờ nhớ lại, có chút đau lòng
Nửa ngày, hắn thở dài, cảm thấy như vậy cũng tốt
Nàng đã trưởng thành, mặc kệ có hắn ở bên cạnh hay không, đều là chuyện tốt
Nói rõ tâm nàng cũng càng thêm cường đại, biết đâu, cái tâm lý không thích người khác đáp lại tình cảm của nàng, cũng sẽ dần dần thay đổi thì sao
Nhìn Tô Linh Lang ăn như hổ đói, Mạnh Thường Phong ánh mắt mang theo từng tia lưu luyến, ngón tay đặt trên bàn gõ gõ không theo quy luật, biểu cảm trầm tư
Mới ăn hai bát cơm mà đã quyến luyến không rời buông đũa, Tô Linh Lang vừa vặn bắt gặp ánh mắt suy tư của lão bản, hơi sững sờ, “Lão bản, ngươi đang nhìn cái gì
Ta, ta thế nào?” “Ta đang suy nghĩ, cái tiểu cô nương ngày đầu tiên tới nhà ta ăn cơm, tư tư văn văn chỉ xới nửa bát còn nói mình khẩu vị rất nhỏ, ăn không hết đã đi đâu rồi.” Mạnh Thường Phong như cười mà không phải cười nói, “Ngươi đem nàng trả lại đi.”
Má nàng ửng hồng, Tô Linh Lang ho nhẹ một tiếng, đó là do lúc đó bọn họ chưa quen nhau, dù sao cũng phải khắc chế một chút
Hiện giờ đã quen như vậy rồi
Thế là nàng hừ nhẹ một tiếng, “Không lùi không đổi!” Nghe nàng không hiểu mang theo giọng hờn dỗi, Mạnh Thường Phong trong mắt nhiễm ý cười, thuận lời nàng nói: “Ừm, không lùi không đổi.” Tô Linh Lang sững sờ, lỗ tai không hiểu có chút nóng lên, rõ ràng hắn chỉ là lặp lại lời mình nói, nhưng kèm theo ngữ điệu trầm thấp đầy lưu luyến của hắn, lòng nàng liền không hiểu sao nhảy không ngừng, giống như nghe được lời tỏ tình vậy
“Điện thoại reo rồi.” nhìn nàng ngẩn ngơ, Mạnh Thường Phong một tay chống đỡ trán, miễn cưỡng nhắc nhở, sau đó đưa tay bắt đầu thu dọn bát đũa
Bị hắn nhắc nhở, nàng đột nhiên hoàn hồn, Tô Linh Lang khẽ thở phào, lúc này mới nhìn về phía màn hình, tim nàng vẫn còn xao động không ngừng
Vụng trộm liếc nhìn bóng lưng hắn trong phòng bếp, trong lòng nàng có chút ảo não, rõ ràng đối phương không nói gì, nàng lại quá không tranh khí.