Kỳ thật hắn không hề nghĩ đến, Tô Linh Lang sau khi say lại trở thành bộ dạng như thế, vừa vô lại, vừa bướng bỉnh, hành động chẳng khác nào một gã tài xế già, nhưng tư tưởng lại ngây thơ như một đứa trẻ, vô cùng đáng yêu
“Tô Linh Lang, dù sao đi nữa, cũng phải trả lại điện thoại cho ta chứ?” Mạnh Thường Phong nén cười, gõ cửa một tiếng
Đợi thêm một lúc, cánh cửa hé ra một khe nhỏ, một bàn tay nắm chặt chiếc điện thoại, cẩn thận thò ra ngoài qua khe cửa
“Xem xong rồi sao?” Mạnh Thường Phong không nhận lấy, mà hỏi
“A?” Người phía sau khe cửa bắt đầu giả ngốc, “Ta vừa rồi không cẩn thận xóa hết video, không thấy được.” “Thật sao?” Mạnh Thường Phong cười nhạt một tiếng, “Còn có vựa ve chai, cần ta tìm ra không?” “Cái đó ta cũng xóa rồi.” Giọng nói bên trong cánh cửa có chút lí nhí, nàng bổ sung, “Không cẩn thận xóa.” “A.” Mạnh Thường Phong nhếch môi, “Ta đã biết ngươi sẽ ‘không cẩn thận’ như vậy, ta đã sớm làm một bản sao dự phòng, lát nữa sẽ gửi cho ngươi, thật hâm mộ ngươi, lịch sử đen của ngươi toàn là HD.” “Lão bản.” Giọng nói phía sau cánh cửa tủi thân đến sắp khóc, “Mọi việc lưu lại một con đường, ngày sau còn dễ nói chuyện mà lão bản.” “Thật sao?” Mạnh Thường Phong cười nhẹ một tiếng, trêu chọc nói, “Ngươi hôm qua nhất định phải trói ta lúc đó, cũng đâu có ‘lưu một con đường’ đâu a.” “Lão bản……” Tô Linh Lang từ khe cửa duỗi ra hai cánh tay, chắp lại với nhau, yếu ớt nói, “Cầu xin buông tha.” Thực sự không nhịn được, Mạnh Thường Phong lại khẽ cười lên, nhưng hắn cũng hiểu đạo lý ‘biết dừng đúng lúc’, thấy nàng đáng thương như vậy, nhẹ nhàng “Ân” một tiếng
Một lát sau, một đôi mắt to từ khe cửa nhô ra, chớp chớp nhìn hắn, ánh mắt sợ hãi, xấu hổ vô cùng, hổ thẹn không thôi
Nhìn đôi mắt của nàng, Mạnh Thường Phong hơi khép lại con ngươi, trầm giọng nói: “Tô Linh Lang, ngươi hôm qua nợ ta một lời xin lỗi.” “Vì cái gì?” Nàng hỏi
“Bởi vì năm đó, ta cùng ngươi tỏ tình, ngươi từ chối ta đó mà.” Mạnh Thường Phong thản nhiên nói
Hơi sững sờ, con ngươi Tô Linh Lang hơi mở lớn, sau đó lại hiện lên vẻ lúng túng, nửa ngày nàng nhẹ gật đầu, “Chuyện đó, ta hẳn là nói lời xin lỗi.” Mím mím môi, Mạnh Thường Phong nhìn về phía nàng, “Chuyện năm đó, không có gì đáng để nói lời xin lỗi cả, lúc ấy, ngươi chính là nên từ chối ta, khi đó ta căn bản không xứng với những gì ngươi bỏ ra.” “Bỏ ra?” Tô Linh Lang ngược lại sửng sốt, “Những chuyện đó, đều là lúc ấy ta tự mình muốn làm, tính là gì bỏ ra?” Ngước mắt nhìn đôi mắt của nàng, nhìn thấy vẻ mê mang trong ánh mắt nàng, Mạnh Thường Phong rất muốn hỏi nàng, ‘Ta bây giờ cùng ngươi có thể một lần nữa bắt đầu được không?’ Nhưng lại nghĩ đến đêm qua nàng khóc lệ rơi đầy mặt, khóc mà nói với hắn, tuyệt đối đừng thích nàng, Mạnh Thường Phong lại trầm mặc
Hắn không biết bây giờ nói quá nhiều, bọn họ sẽ đối mặt với điều gì
Tình trạng của nàng giống như một điều bí ẩn, một sự mê hoặc mà bất kể là chính nàng hay hắn, cũng không có cách nào phỏng đoán
Nghĩ đến giọng điệu đột biến và ngữ khí quyết tuyệt của nàng năm đó, Mạnh Thường Phong nuốt vào tất cả lời muốn nói, hắn..
không dám mạo hiểm
“Lão bản, ta hôm qua còn nói cái gì nữa?” Tô Linh Lang nhỏ giọng hỏi
“Không có gì.” Mạnh Thường Phong giật giật khóe miệng, “Trừ việc nói, muốn cùng ta chia sẻ một cái tài nguyên T của ngươi, còn nói muốn dạy ta thật nhiều thứ mới, mở ra cánh cửa thế giới mới cho ta.” “Đông” cánh cửa bị đóng lại, bên trong truyền đến tiếng kêu sụp đổ của Tô Linh Lang và tiếng bước chân chạy xa dần
Mạnh Thường Phong ngồi trên xe lăn rời đi, một lát sau lại quay đầu nhìn thoáng qua, trong mắt tràn đầy ý cười
Còn nhiều thời gian, vào thời điểm thế này càng không thể vội vàng
Chương thứ 32: Bị ngăn cách bởi lão bản nhà
“Lão bản, thêm chút nước đi, có chút khô.” Tô Linh Lang chăm chú nhìn vật trong tay
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngồi bên cạnh, Mạnh Thường Phong nghe được chỉ lệnh liền đổ thêm nước vào chậu
“Lão bản, có chút ướt, thêm chút bột mì đi.” Tô Linh Lang nhìn đống bột nhão trong chậu, vừa bất đắc dĩ nói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mạnh Thường Phong đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, lại đến đổ thêm bột mì, “Làm sao thế
Hơn nửa túi bột đã dùng hết rồi.” “Lần này hẳn là được rồi.” Sáng sớm hôm qua nàng vì lịch sử đen của mình mà trằn trọc không ngủ được, cuối cùng rất vất vả mới chợp mắt, không ngờ lại ngủ thẳng đến buổi chiều
Nghĩ đến chuyện mất mặt trước đó, Tô Linh Lang vẫn chịu đến tận đêm khuya cũng không dám ra khỏi cửa phòng, cảm thấy ít ăn vài bữa cơm cũng sẽ không chết đói, mặt mũi là quan trọng nhất
Nhưng khi ngửi thấy mùi lẩu từ bên ngoài, Tô Linh Lang lại cảm thấy, mặt mũi cái gì cũng không là gì, lẩu mới là quan trọng nhất
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Có lần đầu tiên, thì lần thứ hai đi ra ngoài áp lực trong lòng cũng không còn lớn như vậy
Hôm nay mọi người trong khu được phát rất nhiều thịt, cả tòa nhà gần như đều đang băm thịt làm nhân bánh, Tô Linh Lang vốn yêu thích tham gia náo nhiệt, tự nhiên cũng gia nhập vào đội quân băm thịt làm bánh sủi cảo
Chỉ là bước đầu tiên nhào bột mì đã làm khó nàng, liên tục thêm nhiều lần nước và bột mì, khối bột đã từ một đoàn nhỏ bé trở nên vô cùng lớn
Lần thứ hai thêm nước, Mạnh Thường Phong đã muốn khuyên Tô Linh Lang từ bỏ, hắn còn chưa kịp mở miệng, liền nghe nàng nói, “Thôi đi, ta giống như đã nhiều năm chưa từng ăn bánh mì sủi cảo nhà mình làm, mẹ ta mấy năm gần đây đều rất bận.” Nghe được lời này, nghĩ đến những gì nàng nói sau khi say rượu hôm đó, Mạnh Thường Phong lập tức im lặng, bắt đầu ở bên cạnh phối hợp
Nghe tiếng băm thịt xung quanh, Tô Linh Lang cười cười, “Cảm giác giống như trở lại khi còn bé, lúc đó trong nhà cũng không có cối xay thịt, mua thịt về liền dựa vào dao băm, nhưng ta cảm thấy như thế mới ngon hơn.” “Vậy thì lát nữa chúng ta cũng băm.” Mạnh Thường Phong liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt ôn hòa nói
“Được.” Nàng nở nụ cười
Mặt bột miễn cưỡng đã làm xong, Tô Linh Lang bắt đầu băm thịt, Mạnh Thường Phong vì cổ chân không tiện, nên đứng một bên nhặt rau, rửa rau, sau đó cắt nhỏ trộn lẫn cùng thịt.