“Không có việc gì.” Mạnh Thường Phong trong lòng còn nghĩ đến chuyện của Cân Phượng, có chút phiền muộn, “Ta chỉ là nhắc nhở ngươi một chút, đừng quên.” Tô Linh Lang: “???” Tác giả có lời muốn nói: Nữ chính hát lời ca khúc, xuất từ Cô Dũng Giả
Ngay lập tức sẽ bắt đầu cuộc sống yêu đương bên nhau rồi ~ Viết hơi trễ, phát 20 hồng bao chúc mừng một chút nha ~ Chương 42: Ngăn cách bởi ông chủ Tình yêu có rất nhiều loại hình dáng, có oanh oanh liệt liệt, cũng có nước chảy đá mòn
Ví như Mạnh Thường Phong và Tô Linh Lang, vừa mới tình ý hợp nhau, bày tỏ tâm sự cùng đối phương, ngay sau đó lại trở về cuộc sống đời thường, bắt đầu suy nghĩ chuyện cơm áo gạo tiền, chỉ là hai người đều thân mật hơn trước một chút, những tình cảm yêu thương không còn che giấu, những nụ cười xuất phát từ đáy lòng cũng không còn kiềm chế, né tránh
Từ thầm mến đến yêu nhau, đối với bọn họ, sự thay đổi chỉ là biểu đạt một cách rõ ràng: ta thích ngươi mà thôi
Mạnh Thường Phong ở phòng khách mở cuộc họp khẩn cấp, Tô Linh Lang thì hồi âm cho Cân Phượng
【Nói cho ngươi một tin tức động trời
Ta và ông chủ của ta ở bên nhau rồi
Vui vẻ
Nhưng mà hai chúng ta ở bên nhau, lại thuần khiết như học sinh tiểu học vậy, ha ha ha, chỉ là nắm tay ôm ta một cái là đủ thỏa mãn rồi ~】 Gửi đi xong, đối phương còn chưa trả lời, nàng cũng không để ý
Quay đầu nhìn lướt qua những gì mình vừa viết, Tô Linh Lang kiên quyết điên cuồng sửa lại bản thảo vừa viết
Trước đó nàng thật sự quá đau lòng, cho nên những gì viết ra là trong niềm vui xen lẫn thương cảm, những chỗ ngọt ngào, rõ ràng vẫn như trước kia, nhưng tâm cảnh của nàng đã thay đổi, khi nhìn lại những gì mình viết mấy giờ trước, nàng luôn cảm thấy không đúng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sau khi họp xong, Mạnh Thường Phong đến thư phòng, thấy Tô Linh Lang vẫn đang lạch cạch gõ chữ, có chút kinh ngạc nhìn nàng nghiêm túc, tựa vào xe lăn cười nhẹ nói: “Ngươi muốn học Đồng Đồng à?” “Hả?” Tô Linh Lang dừng tay, sững sờ, “Cái gì?” “Hiện tại tăng ca viết xong, thời gian sau đó nhường hết cho ta ư?” Mạnh Thường Phong nhướng mày nói
“Cũng được.” Tô Linh Lang hơi nghĩ nghĩ, gật đầu, “Thời gian sau đó đều cho ngươi.” Không ngờ nàng có thể thoải mái nói ra như vậy, ngược lại khiến Mạnh Thường Phong sững sờ, ngước mắt nhìn nàng một lần nữa, thấy nàng đã bắt đầu chuyên chú viết văn, hắn lại ngồi trở lại ghế sofa trong thư phòng, bắt đầu xem văn kiện
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Một người ngồi, một người nằm, cách thức ở bên nhau của bọn họ vẫn y hệt bình thường
Xem xong các loại văn bản tài liệu, Mạnh Thường Phong lấy ra một cái điện thoại di động nhìn lướt qua, lập tức sắc mặt trở nên cổ quái
“Ta không chịu nổi, muốn mệt chết mất.” Tô Linh Lang duỗi người, sau khi viết 3000 chữ, nàng đầu óc quay cuồng, thêm vào việc trước đó nàng đã khóc, bây giờ mắt đều không mở ra được, ngáp lên ngáp xuống
“Ngươi có muốn ta giúp gì không?” Mạnh Thường Phong ôm điện thoại, nhìn nàng dáng vẻ buồn ngủ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Giúp ta xem có sai chữ không?” Tô Linh Lang chớp chớp mắt hỏi
“Đi.” Thế là Tô Linh Lang lảo đảo nghiêng ngả đổ vào ghế sofa trong thư phòng, Mạnh Thường Phong thì ngồi trước máy vi tính
“Bên nhà xuất bản của ngươi hẳn sẽ chỉnh sửa lại chứ?” Mạnh Thường Phong liếc qua nội dung, hỏi
“Vậy cũng không thể cả quyển sai chính tả chứ, như vậy mất mặt biết bao.” Tô Linh Lang núp trong ghế sofa nói, “Nhưng mà ta mỗi lần kiểm tra xong cũng có rất nhiều lỗi chính tả, tự mình nhìn không ra.” “U, quả thật lỗi chính tả rất nhiều.” Mạnh Thường Phong đang ngồi trước máy vi tính nhíu mày trầm giọng nói
“Hả?” Tô Linh Lang đứng dậy, gãi gãi đầu, nàng biết mình sai chính tả nhiều, nhưng nội dung trước mắt nàng đều đã sửa lại một lần rồi, “Sai nhiều lắm à?” “Ừm.” Mạnh Thường Phong nhíu chặt lông mày, “Thật sự rất nhiều.” Đứng dậy, Tô Linh Lang đến gần, “Sao vậy?” “Chỗ này.” Ngón tay Mạnh Thường Phong nhẹ nhàng chấm vào một chỗ trên màn hình
Hướng về phía đó lại chạm chạm, Tô Linh Lang thấy rõ nội dung, quét đi quét lại mấy lần, đều không có chữ sai, buồn bực quay đầu, một nụ hôn liền với tốc độ vội vàng không kịp chuẩn bị, rơi xuống môi nàng, nàng đột nhiên trừng to mắt, mặt nhanh chóng đỏ bừng
Đánh lén
“Ai nha.” Một nụ hôn nhạt nhẽo kết thúc, Mạnh Thường Phong lại khôi phục dáng vẻ đạo mạo ngày xưa, “Vừa rồi là ta mắt mờ, không thấy rõ ràng, nhưng bây giờ đã thấy rõ, không có nhiều chữ sai, Tô muội muội thật giỏi!” Tô Linh Lang mím môi: “...” “Lỗi chính tả không nhiều, nhưng có nhiều chỗ miêu tả không đúng lắm.” Ngữ khí Mạnh Thường Phong vẫn như cũ đứng đắn nghiêm chỉnh
“Hả?” Tô Linh Lang sững sờ, lại bị biểu cảm kia của hắn làm cho giật mình, hỏi, “Chỗ nào miêu tả không đúng?” Tay hơi dùng sức, Mạnh Thường Phong ôm lấy eo nàng, để nàng ngồi trên chân mình, “Ngươi xem chỗ này, nội dung ngươi viết
Nam chính trói ngược cổ tay nữ chính, chống đỡ trên bàn, nghiêng thân ép xuống.” Vừa nói, hắn vừa tự mình thực hành, dựa theo nội dung Tô Linh Lang tự mình viết mà hành động, đỡ nàng trên mặt bàn
Ánh mắt nhàn nhạt lướt qua ánh mắt hoảng hốt của Tô Linh Lang, Mạnh Thường Phong che giấu sự thâm thúy trong mắt, chuyển ánh mắt trở lại màn hình, dùng ngữ khí dò xét tiếp tục đọc, “Răng môi chạm vào nhau, đầu lưỡi chọn động, nam chính vuốt ve cổ chân của nàng.” Rõ ràng là nội dung mập mờ, lại bị hắn đọc mà không chút tình cảm, tựa như đang đọc một đoạn báo cáo
Nói đến đây, Mạnh Thường Phong thu tầm mắt lại, tròng mắt nhìn chằm chằm đôi mắt còn có chút đỏ của nàng, cúi đầu hôn lên, đầu lưỡi dò xét nhập vào, tinh tế trêu đùa, một mạch mà thành
Mắt hắn hơi khép, môi răng kề nhau, mang theo tư thái không cho cự tuyệt, khiến Tô Linh Lang theo tiết tấu của mình, nửa ngày, hắn rời khỏi môi nàng, duỗi ngón cái xoa một chút môi mình lưu lại, đôi môi hồng nhuận phơn phớt, ánh mắt thâm thúy, động tác lại thành thành thật thật, không thấy kiều diễm vừa rồi
“Ngươi xem, ngươi viết có vấn đề.” Giọng nói của hắn khàn khàn, nhưng ngữ khí lại đứng đắn
“Thập, cái gì?” Tô Linh Lang nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, không tự chủ liếm liếm bờ môi của mình
Chỉ lần này, làm ánh mắt Mạnh Thường Phong càng thâm thúy hơn, giống như có mực đậm tan không ra, “Ta liền không đụng tới cổ chân của ngươi, hoặc là nam chính của ngươi là tay dài quái dị, hoặc là nữ chính của ngươi là chân ngắn nhỏ, dù sao ta chỉ có thể đụng tới bắp chân của ngươi.”