Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Chương 33: Vô đề




Thành một hình chữ “Đại”, Thủy Miểu Miểu không chút hình tượng nào nằm dài trên boong tàu, rốt cuộc trên chiếc tiên thuyền này chỉ có chính mình, Văn Nhân Tiên và Tứ Tự ba người mà thôi
Nhìn những đám mây ở ngay gần gang tấc, Thủy Miểu Miểu đưa tay khẽ gạt một đóa mây đang lướt qua trước mắt, ngược lại không hề nghĩ đến, cảnh tượng dạo chơi trong mây mà lúc nhỏ hằng tưởng tượng nay đã chân thật xuất hiện
Từng đóa mây trắng sượt qua người, Thủy Miểu Miểu giơ hai tay lên, làm thế nào cũng không thể bắt được một đóa
Phía sau truyền đến tiếng động, Thủy Miểu Miểu đoán hơn phân nửa là Tứ Tự, còn bên Văn Nhân Tiên thì vẫn lạnh lùng, dù sao mặc kệ người đến là ai, động tác giơ hai tay của Thủy Miểu Miểu vẫn không hề thay đổi, thậm chí cả ánh mắt cũng không liếc nhìn sang
Nàng nhìn chằm chằm những đám mây, như một đứa trẻ con, thề không bắt được một đám mây sẽ không bỏ qua
Một đám mây khẽ lướt qua đầu ngón tay Thủy Miểu Miểu, cô ngoắc ngón tay, vốn cho rằng giây sau đám mây này sẽ bị cô làm tan, nào ngờ nó lại biến thành một con hồ điệp, nhẹ nhàng đậu trên đầu ngón tay
Nhìn chằm chằm con hồ điệp kia mấy giây, Thủy Miểu Miểu cười nói: "Đâu có con hồ điệp nào trắng tinh như vậy chứ
Tứ Tự nghe vậy rất tán thành, đảo tay biến con bướm trắng tan đi, một chú thỏ trắng muốt từ trên trời nhảy xuống, rơi ngay lên bụng Thủy Miểu Miểu
"Lại còn là thỏ tai rủ nữa
Thủy Miểu Miểu từ dưới đất ngồi dậy, cẩn trọng ôm lấy con thỏ, nhẹ hẫng như không có trọng lượng, nghĩ đến cũng phải, đây chẳng qua cũng chỉ là từ mây hóa ra mà thôi
Chú thỏ nhỏ động đậy cái miệng ba múi của nó, đặt một nụ hôn lên chóp mũi Thủy Miểu Miểu, sau đó hóa thành mây mù, che kín mắt cô
Mây mù bị gió cuốn đi, vừa mở mắt ra, những đóa mây trắng trên bầu trời, đều hóa thành động vật, nào hươu, nào sóc, nào công..
một đám sinh động như thật, hoạt bát nhảy nhót loạn xạ
Nhìn trời đầy động vật từ mây biến thành, Thủy Miểu Miểu cười ngây ngô, cứ như một đứa trẻ đang bị dỗ dành vậy
Mới mười lăm tuổi..
mà đã làm ra bộ dạng như một đứa trẻ..
Bầu trời mây ai về chỗ nấy, Tứ Tự kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, Thủy Miểu Miểu lại nhập định rồi sao
Vội vàng xoay người trở về khoang thuyền gọi lớn: "Thừa Tiên linh quân
Thừa Tiên linh quân, chính là Văn Nhân Tiên, đang ngồi trong phòng nhìn chiếc thiên vũ áo choàng được xếp ngay ngắn trên bàn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hôm qua, Văn Nhân Tiên thấy sắc mặt Thủy Miểu Miểu tốt hơn rất nhiều nên cảm thấy có một số chuyện cần phải nói rõ
"Miểu Miểu, con lại đây xem
Thủy Miểu Miểu vẫn còn đang mặc chiếc thiên vũ áo choàng, khi nhìn thấy Thừa Tiên linh quân lấy ra nhung đoàn, động tác sờ cổ áo khựng lại, không biết nên để tay xuống hay tiếp tục
Phủi mấy lần lông tơ chỗ cổ áo, Thủy Miểu Miểu tiện tay sờ đến một bên sợi tóc, vén nó ra sau tai, một mặt vô tội nói: "Hình như nó thích lông xù
Văn Nhân Tiên không nói gì, hắn nghe Thủy Miểu Miểu nói những lời ngây thơ, khóe miệng khẽ cong lên
"Con có biết thiên vũ áo choàng chỉ có Hiền Ngạn tiên tôn mới có không
"Thật sao
Thủy Miểu Miểu làm bộ như mới nghe thấy lần đầu, kinh ngạc nói: "Vậy nó có phải rất trân quý không, vậy con không thể nhận được
Thủy Miểu Miểu vẫn không nỡ sờ soạng một cái lông tơ ở cổ áo, rồi cởi áo choàng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ánh mắt Văn Nhân Tiên không bỏ qua những biểu cảm nhỏ trên mặt Thủy Miểu Miểu, hắn chần chừ, mình lấy nhung đoàn ra không phải để chất vấn, chẳng qua là muốn nhắc nhở Thủy Miểu Miểu làm việc phải cẩn thận hơn một chút
Vốn cho rằng Thủy Miểu Miểu là người khôn khéo, không cần mình nói nhiều cũng sẽ biết mình muốn ám chỉ điều gì, nhưng hiện tại xem ra Thủy Miểu Miểu tựa hồ thật sự không rõ
Thủy Miểu Miểu mượn cớ cởi áo choàng để kéo giãn khoảng cách với Văn Nhân Tiên
Khi Văn Nhân Tiên lấy nhung đoàn ra, Thủy Miểu Miểu gần như lập tức hiểu ra, đêm cô hủy mặt Vương Nhân chính là đang mặc chiếc áo choàng này
Lập tức Thủy Miểu Miểu hạ quyết tâm, chỉ cần Văn Nhân Tiên không nói rõ mọi chuyện thì cô cứ giả vờ ngu ngơ cho xong
Văn Nhân Tiên nhìn chằm chằm khuôn mặt ngây thơ của Thủy Miểu Miểu, chốn Thần Ma giới này lòng người hiểm ác, nếu thật coi như chuyện Vương Nhân làm trọng thương hồn phách Thủy Miểu Miểu, mà Thủy Miểu Miểu chỉ hủy hoại mặt Vương Nhân, có thể tính là quá thiện lương rồi
Thủy Miểu Miểu cởi áo choàng xếp ngay ngắn, đặt lên bàn, tay vẫn còn không an phận sờ mó lông tơ
Vẻ mặt kia rõ ràng như một đứa trẻ muốn ăn trộm đường nhưng không đủ can đảm, nghĩ đến Thủy Miểu Miểu cũng chỉ mới mười lăm tuổi, vốn dĩ là một đứa trẻ, chuyện của Vương Nhân lại có sự tham gia của Cung Cách, ai chủ ai thứ cũng không rõ ràng
Rốt cuộc vẫn là tâm tính trẻ con không sợ trời không sợ đất, cùng Cung Cách dám đi gây sự với Vương Nhân, bệnh hay quên phần lớn đã đem bằng chứng bày ra trước mặt rồi, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra
Thôi vậy, tâm tính ngây thơ của Thủy Miểu Miểu cũng không tệ, chỉ là cũng không biết có thể duy trì được bao lâu, Văn Nhân Tiên không nỡ lòng phá hỏng nó như vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Những kẻ như Vương Nhân, gặp báo ứng gì cũng không quá đáng, tốt nhất là đừng nhắc tới, tránh làm Thủy Miểu Miểu phải hao tổn thêm tinh thần
Dù sao Thủy Miểu Miểu là đồ đệ của ta, chuyện gì ta cũng có thể gánh vác, bỗng nhiên nghĩ thông suốt, Văn Nhân Tiên cười lắc đầu, rồi búng tay một cái, lông tơ bị thiêu rụi thành tro
Tiếp đó Văn Nhân Tiên đưa tay xoa xoa đỉnh đầu Thủy Miểu Miểu
Thủy Miểu Miểu bị xoa đến ngơ ngác, có phải mình lại tạo ra nhân thiết kỳ quái gì nữa không, dù sao đợi Văn Nhân Tiên xoa đủ, Thủy Miểu Miểu lộ ra một nụ cười ngọt ngào, tiện thể bịa ra một cái cớ, liền trốn tránh Văn Nhân Tiên suốt đêm, dù sao trong lòng vẫn còn chút áy náy
Văn Nhân Tiên tự nhiên phát giác được sự khác thường của Thủy Miểu Miểu, nhưng cũng không rõ vì sao, chỉ có thể một mình buồn bã trong phòng, tự vấn lương tâm xem bản thân người làm sư phụ này có phải đã làm gì sai hay không
Đột nhiên nghe thấy giọng Tứ Tự, Văn Nhân Tiên lúc này đứng lên, cầm chiếc áo choàng một bên, nhìn Tứ Tự xông vào, "Miểu Miểu lại không khỏe sao
Lắc đầu, Tứ Tự chỉ ra bên ngoài, vì nghèo nàn vốn từ mà không biết nên hình dung tình huống của Thủy Miểu Miểu lúc này ra sao
Chạy lên boong tàu, Văn Nhân Tiên nhìn Thủy Miểu Miểu đang nhập định, không dám tin vào mắt mình, “Nàng ấy lại đang Trúc Cơ!” “Sao có thể!” Tứ Tự theo Hiền Ngạn tiên tôn đã lâu, liền chưa từng thấy ai Trúc Cơ tùy tiện như vậy, chỉ có khi vào Trúc Cơ kỳ mới tính là chính thức bước vào con đường tu hành, việc Trúc Cơ tuy không tính là nguy hiểm do không có thiên kiếp ngăn cản
Nhưng nó khó, dù là người có thiên phú không tệ, cũng mất năm sáu năm mới có thể Trúc Cơ, huống chi khi Trúc Cơ tẩy tinh phạt tủy đau đớn đến mức người ta khó mà chịu nổi, dù sao trước khi Trúc Cơ thì thân thể cũng chỉ là phàm thai
Bất quá Trúc Cơ thất bại cũng không sao, chẳng qua chỉ là phải luyện lại từ đầu năm sáu năm, thử hỏi thế gian này ai chưa từng thất bại một hai lần trong lúc Trúc Cơ chứ
Hình như Thừa Tiên linh quân năm đó là nhất cử Trúc Cơ thành công, bất quá nghe đồn Thừa Tiên linh quân lúc ấy cũng có dấu hiệu thất bại, là nhờ có thiên địa dị bảo, mới ổn định lại
Nhưng hiện tại biết đi đâu tìm thiên địa dị bảo chứ
"Không nghĩ nhiều như vậy
Ném chiếc áo choàng trong tay cho Tứ Tự, Văn Nhân Tiên hai tay kết ấn, giúp Thủy Miểu Miểu sắp xếp lại linh khí hỗn loạn xung quanh
Có Văn Nhân Tiên giúp đỡ, chỉ thấy Thủy Miểu Miểu lấy tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, đột phá Trúc Cơ, tiếp tục Trúc Cơ trung kỳ, Trúc Cơ hậu kỳ, linh tức điên cuồng tụ tập, ẩn ẩn có xu thế đột phá đạt tới Khai Quang kỳ
Linh khí tán loạn thổi tung mây trời, hoảng hốt, mây trên trời biến thành từng khuôn mặt quen thuộc, bọn chúng chen nhau, miệng phun ra những lời ác độc
“Nếu không phải vì mày không gả đi được, lão gia tử cũng sẽ không bị tức đến nhập viện.” “Nếu không phải vì mày không gả đi được, mẹ mày cũng không phải cấp tốc rời đi.” “Cũng là vì mày không ai muốn, song thân mới thấy xấu hổ nên mới buông tay trần thế.” “Cũng là vì mày không ai muốn, bọn họ mới chết không nhắm mắt.” “…” "Không phải, không phải như vậy
Thủy Miểu Miểu gào thét, "Các người nói hươu nói vượn
Đổi trắng thay đen
Thủy Miểu Miểu muốn trốn, nhưng đất trời bao la, nơi đâu cũng toàn mây, chúng vây hãm Thủy Miểu Miểu, buộc cô phải thừa nhận
Thủy Miểu Miểu bịt chặt hai tai
Linh khí sao đột nhiên lại loạn như vậy, Văn Nhân Tiên nhíu chặt mày, nheo mắt lại, nhìn linh khí phảng phất như đang tức giận, chúng sắc bén như đao, vây lấy Thủy Miểu Miểu, từng nhát khoét sâu vào da thịt
Gió cuốn lấy những giọt máu, bắn cả lên mặt Văn Nhân Tiên
“Phải làm sao mới ổn đây!” Tứ Tự cứ loay hoay một bên, tình huống này thật sự quá hiếm thấy, theo lý thuyết Thủy Miểu Miểu đã đạt tới Trúc Cơ kỳ, từ Trúc Cơ kỳ đến Khai Quang kỳ vốn không có vấn đề gì quá hóc búa
Văn Nhân Tiên cắn nát ngón tay trỏ bên phải, lấy máu vẽ trận, cưỡng ép trói buộc linh khí
"Con gái ngoan của ta
Mẹ ơi
Là tiếng của mẹ, Thủy Miểu Miểu thả lỏng tâm thần, buông hai tay xuống
Nhưng lọt vào tai lại là những lời chế giễu chói tai “Ha ha ha ha, vẫn còn đang tìm mẹ à
Cũng phải thôi, mới có mười lăm tuổi mà, bất quá cuối cùng con cũng sẽ lớn lên thôi, rồi con sẽ vẫn là một bà cô ế không ai thèm muốn, đến lúc đó con sẽ tức chết ai đây
Phun ra một ngụm máu tươi, mắt Thủy Miểu Miểu tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh
"Miểu Miểu
Văn Nhân Tiên quỳ xuống bên người Thủy Miểu Miểu, tiếp lấy chiếc áo choàng từ tay Tứ Tự, cẩn trọng che lại cho Thủy Miểu Miểu người đầy vết thương, quần áo rách nát
"Mạch tế hỗn loạn, khí tức yếu ớt
Tứ Tự bắt mạch nói, ngón tay lướt qua một vết thương vẫn còn đang rướm máu trên tay Thủy Miểu Miểu, sắc mặt đại biến "Miểu Miểu Trúc Cơ quá đột ngột, không có chương pháp, hấp thu linh khí cũng quá hỗn loạn
Tứ Tự nhìn thấy vết thương xuất hiện trên ngón tay mình, bất lực nói: “Linh khí vẫn còn đang chạy loạn trong người Miểu Miểu, đuổi không ra được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.