Đêm nay màn đêm u tối, không có ánh sao tô điểm tựa như vực sâu không dám nhìn thẳng
Xem ra ngày mai hẳn là sẽ mưa, Giản Ngọc Trạch suy nghĩ miên man, thấy có bóng người đi tới, liền đưa mu bàn tay che mắt
Một đường chạy tới, Chử Hồng Vân có chút thở dốc, quỳ xuống đất, tay chống đất, có chút tự giễu nói: "Ta cũng không ngờ ngươi sẽ xuất hiện ở đây
"Nơi này hồi bé vẫn thường chơi đùa, ngươi đẩy ta một cái mới phát hiện
Nghe Giản Ngọc Trạch nhắc đến chuyện khi còn bé, Chử Hồng Vân chớp mắt, ánh mắt lanh lợi như sao trên trời, nhưng thoáng qua rồi vụt tắt
"Nhưng ta không phải người đầu tiên nhớ ra, còn cần cô nương kia nhắc nhở
Chử Hồng Vân nói, giọng mang tiếng khóc nức nở và không cam lòng, "Cái quán gà muối là ta dẫn ngươi đi, vậy mà cuối cùng ngươi lại mời nàng và cả mứt hoa quả, trông hồng hồng mê người lạ thường, còn ngươi thì chưa từng cho ta • • • • • • "
Nước mắt rơi xuống đất "Tách" một tiếng, giữa đêm tĩnh lặng trở nên rất rõ ràng
Tay nắm chặt thành quyền, nhưng vẫn che mắt, Giản Ngọc Trạch từ trong ngực lấy ra một cái chuôi gỗ hình dáng đàn ông
Chử Hồng Vân nhìn chuôi gỗ kia ngây ra "Đây là
Giản Ngọc Trạch cười tự giễu một tiếng "Chính là cái ngươi từng nói muốn dùng nó nấu cùng Tiểu Hoa và ta đấy
Chính là chuôi gỗ bị Tiểu Hoa tha đi, hai tay Chử Hồng Vân đón lấy, "Con mèo thối kia chịu nhả lại à
"Lấy đồ từ tay Tiểu Hoa đâu có dễ
Giản Ngọc Trạch kể chuyện hắn như thế nào đấu trí đấu dũng với mèo, cuối cùng giành chiến thắng
Thật buồn cười, nhưng không ai cười nổi
Cái chuôi gỗ này là dùng linh mộc lấy được khi lần đầu tiên tham gia luận võ tông môn mà thành, một khối gỗ lớn như thế làm một hai cái pháp khí cũng dư sức, vậy mà cuối cùng mình lại chỉ làm ra cái này, tốn biết bao công sức mới được
Chử Hồng Vân không đếm nổi, sau khi hoàn thành ngay lập tức, chỉ muốn Giản Ngọc Trạch khen ngợi, vậy mà bị con mèo béo kia chặn đường cướp mất, không thấy bóng dáng
"Thật x·i·n l·ỗ·i
Giản Ngọc Trạch nói "Muộn như vậy mới trả đồ về cho chủ, cất kỹ đi, về nhà thôi
Chuôi gỗ nắm chặt trong tay, hằn vào da thịt, "Giản Ngọc Trạch, ngươi nghĩ kỹ đi, nói lại lần nữa
"Thúc phụ sẽ không trách ngươi đâu, chỉ là nhất thời n·ổi nóng
"Giản Ngọc Trạch
Chử Hồng Vân một tay nắm lấy quần áo Giản Ngọc Trạch, ghì chặt hắn về phía mình, quát: "Bỏ tay xuống cho ta, ngươi dám thì nhìn mặt ta mà nói
Chử Hồng Vân lay mạnh Giản Ngọc Trạch, Giản Ngọc Trạch buông tay che mắt xuống, lặng lẽ nhìn Chử Hồng Vân
"Đây mới là ngươi
"Ngươi nói cái gì
Giản Ngọc Trạch lắc đầu, ta thích cái con người ngang ngạnh thích khóc nháo, hở ra là đòi nấu ta Chử Hồng Vân kia, chứ không phải dáng vẻ ưu sầu buồn bã này
Chử Hồng Vân nổi giận, lay Giản Ngọc Trạch, muốn hắn rút lại những lời đó
Trên lớp áo mỏng chậm rãi thấm ra màu máu
Ba ngàn roi phạt, bị đuổi ra tông môn, có dễ chịu vậy sao
Cộng thêm Chử Hồng Vân tự hạ tu vi, khả năng tự lành càng gian nan
Chử Hồng Vân dường như cũng cảm giác được sau lưng ẩm ướt, đưa tay che mắt Giản Ngọc Trạch, nàng nên đổi bộ y phục đỏ
Hắn nên ôm nàng vào lòng
Nhưng hắn không hề làm gì, vẫn để Chử Hồng Vân che mắt mình, lặp lại câu nói kia "Về đi, thẩm thẩm nhất định đang rất lo cho ngươi
Tay chậm rãi trượt khỏi mắt Giản Ngọc Trạch, Chử Hồng Vân tự ôm lấy mình "Ngươi muốn cưới, ngươi muốn cưới, ngươi muốn cưới" Ba lần Chử Hồng Vân cuối cùng vẫn không sao nói ra tên Thủy Miểu Miểu
Phải, có lẽ thế, trước kia Giản Ngọc Trạch đã nói gì
"cô·ng t·ử theo đuổi ta, mà để lại người khác, như thế tính là gì
Giọng Thủy Miểu Miểu văng vẳng bên tai
Tính là gì chứ
Theo đuổi Chử Hồng Vân bỏ Thủy Miểu Miểu, theo đuổi Thủy Miểu Miểu lại bỏ Hạnh Tư Y, thật nực cười
"Ta sẽ không cưới ai cả
Giản Ngọc Trạch đứng dậy, ôm lấy Chử Hồng Vân đã yếu sức không còn vùng vẫy nổi nữa
Vừa chạm vào lưng Chử Hồng Vân, đã nghe nàng rên lên một tiếng, tim Giản Ngọc Trạch như thắt lại vì đau
"Ngươi còn nhớ
Chử Hồng Vân hôn mê bất tỉnh, Giản Ngọc Trạch ôm Chử Hồng Vân, một mình trong đêm tối bước đi "Bên dòng suối, ngươi từng nói, ngươi không muốn gả cho ta
Ngươi không muốn
Sao giờ lại không giữ lời hứa
Thủy Miểu Miểu ghé cửa sổ nhìn, Giản Ngọc Trạch ôm Chử Hồng Vân trong ngực hiện ra trước mắt
Máu trên lưng Chử Hồng Vân, thấm đỏ cả vạt áo Giản Ngọc Trạch
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Giản Ngọc Trạch giao Chử Hồng Vân cho Phúc bá, quay đầu nhìn về phòng
Khi bốn mắt chạm nhau, Thủy Miểu Miểu "Rầm" một tiếng đóng cửa sổ lại, không đúng, ta có gì mà phải chột dạ, ta cũng có biết c·ô·ng t·ử có thanh mai trúc mã đâu, cùng lắm thì ta rút lui là được chứ gì, nhưng những lời của Từ lão phu nhân là ý gì
Thay y phục xong, Giản Ngọc Trạch gõ cửa phòng Thủy Miểu Miểu
"Mời vào
Khoác áo choàng, Thủy Miểu Miểu đang ngồi đợi ở bàn lên tiếng
Không ngờ Thủy Miểu Miểu sẽ bình tĩnh đến vậy, Giản Ngọc Trạch ngồi xuống bàn cũng chưa nhớ ra mình muốn nói gì
Thủy Miểu Miểu tay không an phận gõ mặt bàn, cẩn thận từng li từng tí đến gần Giản Ngọc Trạch nói: "Hôm nay có chút muộn, sáng mai ta rời đi có được không
Căn phòng im lặng mấy giây, mới nghe thấy giọng nghi hoặc của Giản Ngọc Trạch "Ngươi muốn đi
"Ách
Thủy Miểu Miểu từ từ ngồi thẳng người, không ngờ Giản Ngọc Trạch lại có phản ứng lớn vậy, "Không được sao
Nhưng nhìn tình huống này, ngươi cũng chẳng thể nào cưới ta
"Tham gia chiêu thân chẳng phải là m·ệ·n·h lệnh của Hiền Ngạn tiên tôn sao
Cứ vậy mà lui chẳng được hay sao
"Hiền Ngạn tiên tôn
Chuyện này liên quan gì đến hắn," nói được nửa câu, Thủy Miểu Miểu vội vàng đưa tay che miệng lại, nhìn sang bên cạnh, "Ai, ai là Hiền Ngạn tiên tôn, ta không biết
Có lẽ ta hiểu lầm rồi, Giản Ngọc Trạch thoáng thả lỏng, nhưng bảo không biết Hiền Ngạn tiên tôn thì quá giả tạo, "Thanh viêm k·i·ế·m quyết là chiêu thức Hiền Ngạn tiên tôn tự nghĩ ra
"Vậy thì là do các ngươi nhìn nhầm, trên lôi đài ta không dùng thanh viêm k·i·ế·m quyết, không phải mà
Vẻ mặt nghiêm túc của Giản Ngọc Trạch lộ ra chút ý cười, "Thanh viêm k·i·ế·m quyết là do Hiền Ngạn tiên tôn cải tiến từ kiếm pháp Giản gia mà thành
Thủy Miểu Miểu quay phắt sang Giản Ngọc Trạch, "Vì sao hắn lại sửa kiếm pháp nhà các ngươi
"Có lẽ, vì Hiền Ngạn tiên tôn tên tục là Giản Tứ Thần, ngày lễ lớn trong tộc ta cũng có thể gọi Hiền Ngạn tiên tôn một tiếng lão tổ
Thủy Miểu Miểu nghe Giản Ngọc Trạch nói xong với vẻ mặt sửng sốt, đứng dậy, quay lưng lại, điên cuồng vẫy tay, hóa ra mình tự chui đầu vào rọ hay sao
Thủy Miểu Miểu hối h·ậ·n đến độ chỉ hận không thể tát mình vài cái, vắt óc nghĩ xem làm sao cho êm chuyện, Giản Ngọc Trạch lên tiếng "Nghe nói Hiền Ngạn tiên tôn vừa nhận một đồ đệ mới
"Đúng đúng đúng
Thủy Miểu Miểu chạy đến trước mặt Giản Ngọc Trạch, ngồi xổm một bên chân Giản Ngọc Trạch, mượn chút thân phận Cửu Trọng Cừu hẳn là không ảnh hưởng cục diện "Ta đó
Trong mắt Giản Ngọc Trạch thoáng kinh ngạc "Nói như vậy thì Miểu Miểu ngươi còn nhỏ hơn ta tưởng tượng nhiều
Trong lòng khinh bỉ, tuổi tác, đối với thế giới sống trăm tuổi còn coi là yểu mệnh này thì tuổi tác Thủy Miểu Miểu đã chẳng quan tâm, chỉ cần nhìn mặt là ngang tuổi nhau là được
Giản Ngọc Trạch đỡ Thủy Miểu Miểu dậy, "Tu hành buồn tẻ là khó tránh khỏi, tư chất của Miểu Miểu như vậy ở tông môn thực sự là nguy hiểm
"Ta có thể đi ngay bây giờ
"Về tông môn sao
Thủy Miểu Miểu nhìn xung quanh, từ từ lùi khỏi Giản Ngọc Trạch
Có chút bất lực lắc đầu, Giản Ngọc Trạch giả vờ như không thấy hành động nhỏ của Thủy Miểu Miểu, "Đáng tiếc bà nội hiểu lầm, chốc lát đi không được
Thế thì ta đã hiểu, vì sao Từ lão phu nhân lại nói vậy, "Nhưng mà không đúng
Thủy Miểu Miểu gào lên, "Người có mắt nhìn vào đều biết, c·ô·ng t·ử nên cưới Chử Chử, Chử gì đó ấy nhỉ
"Hồng Vân
Giản Ngọc Trạch không một khe hở tiếp lời
"Đúng, Chử Hồng Vân
"Ta sẽ không lấy nàng
Giản Ngọc Trạch nghiêm giọng bác bỏ lời Thủy Miểu Miểu
Thủy Miểu Miểu ngơ ra, nhìn Giản Ngọc Trạch khép hờ mắt, nhún vai, "Không sao, vậy c·ô·ng t·ử, ngươi có muốn cưới ta không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Giản Ngọc Trạch mở mắt nhìn Thủy Miểu Miểu, "Ta nhớ ta đã hỏi ngươi một câu, ngươi không t·r·ả lời
"Vì sao lại muốn gả cho ngươi
Thủy Miểu Miểu quay lưng đi, nhìn vào ô cửa sổ đang đóng, dường như xuyên qua đó nhìn được bầu trời đêm bắt đầu tụ mây đen "Ta á, chỉ là muốn gả người thôi
Trong phút chốc Giản Ngọc Trạch lại sinh ra cảm giác hai người là kẻ tha hương cùng cảnh ngộ, điều này khiến Giản Ngọc Trạch không được thoải mái, vốn là lời khuyên Thủy Miểu Miểu trở về tông môn vậy mà lại trở thành "Ngày mai ta đưa ngươi ra khỏi Duyên thành
"Ta cứ nghĩ c·ô·ng t·ử sẽ nói Cổ Tiên tông chứ
"Ngươi mà không muốn về thì chắc chắn sẽ tìm cách chuồn thôi
"Nhưng c·ô·ng t·ử à ~" Thủy Miểu Miểu nghiêng đầu nhìn Giản Ngọc Trạch, "Ta ra khỏi Duyên thành, cần gì c·ô·ng t·ử phải đưa đâu
Thủy Miểu Miểu tự hỏi tự trả lời "Vì c·ô·ng t·ử một thân thì khó mà rời khỏi phủ Giản, nhưng nếu có ta, một người mà Hiền Ngạn tiên tôn sai khiến đi theo thì lại khác
Giản Ngọc Trạch muốn giải t·h·í·c·h, nhưng bị Thủy Miểu Miểu cắt lời
"Ngày mai c·ô·ng t·ử muốn làm gì, ta không ngăn cản, nghĩ là ta cũng không có tư cách ngăn cản, nhưng ta phải đi cùng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Giản Ngọc Trạch không ngờ Thủy Miểu Miểu lại đưa ra yêu cầu như vậy, có chút không hiểu, "Ta cho rằng ngươi là người ghét phiền phức
Thủy Miểu Miểu gật đầu, ngầm thừa nhận đ·á·n·h giá của Giản Ngọc Trạch
Nhưng chẳng hiểu vì sao, từ khi tỉnh dậy trong phòng của c·ô·ng t·ử ngày hôm đó, luôn thấy bất an, cứ cảm thấy đám chuyện lôi thôi này, mình cũng xem như kẻ cầm đầu vậy
"Tóm lại ta muốn đi cùng, nếu không thì ta sẽ đi tìm Từ lão phu nhân nói rõ, để bà đuổi ta về Cổ Tiên tông, tất nhiên c·ô·ng t·ử ngươi cũng đừng mơ rời khỏi phủ Giản."