Bên ngoài tiếng mưa rơi rất lớn, Thủy Miểu Miểu mơ màng tỉnh lại, Giản Ngọc Trạch không biết từ lúc nào đã xuất hiện trong phòng, ngồi ở trước bàn, nhìn chằm chằm vào một chiếc trâm cài đã gãy trong tay mà ngẩn người
Là khi nào vậy
Thủy Miểu Miểu xuống giường, mở cửa sổ, bên ngoài mưa lớn như trời sập, đổ ập xuống từ không trung, trời âm u, khiến người không phân biệt được thời gian
Gió tạt cùng với hạt mưa, đánh vào mặt Thủy Miểu Miểu, khiến nàng tỉnh táo hơn nhiều
Nhìn Giản Ngọc Trạch, hắn vẫn là bộ quần áo hôm qua, vạt áo còn dính không ít bùn đất "Công tử, người thức cả đêm sao
Nghe Thủy Miểu Miểu gọi mấy tiếng, Giản Ngọc Trạch mới hoàn hồn, đưa chiếc trâm gài về trước ngực, nhìn Thủy Miểu Miểu "Tìm chút đồ vật, xem thì đã là giờ thìn rồi, hơn nữa có lẽ do hôm qua ngủ nhiều nên căn bản chưa thấy mệt
Không lẽ là hồi quang phản chiếu
Thủy Miểu Miểu đoán mò, tùy ý thu dọn một chút, nhận lấy chiếc dù Giản Ngọc Trạch đưa cho rồi đi ra ngoài
Mưa bên ngoài như trút, dù cầm một lúc cũng đã ướt cả vạt áo
Thủy Miểu Miểu không biết Giản Ngọc Trạch muốn đi đâu, dù sao nếu không ném được đám gia đinh phía sau, hôm nay sẽ phải ở trong mưa cả ngày mất
"Thất lễ
Giản Ngọc Trạch đột nhiên nói, thu dù, đứng dưới dù của Thủy Miểu Miểu rồi ôm lấy nàng, bay lên không trung
Nhìn hai người biến mất trên bầu trời, đám gia đinh một mặt bất lực, Giản Ngọc Trạch tuy bệnh nan y, nhưng tu vi bày ra đó, chỉ có thể về báo lại việc đã mất dấu
Chử Hồng Vân bị đau đánh thức, vết thương sau lưng luôn nhắc nhở chính mình đã làm gì, nhưng bản thân không hề hối hận
Chống tay ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, ánh mắt Chử Hồng Vân dừng lại ở chậu hoa bên cửa sổ, mỉm cười
Thuở nhỏ cùng nhau đi dạo, trong bụi đá ở nơi hoang dã nhìn thấy đóa hoa này, đơn bạc mà bất lực
Mình khen nó kiên cường, có người hết lần này đến lần khác muốn nói nó không sống lâu, cũng không biết là ai đã dời nó về nhà
Cửa bị lén lút mở ra, Lương Hựu Liên rón rén bước vào, liền thấy Chử Hồng Vân đang ngây ngô cười với một chậu hoa dại màu tím không biết tên, thật không ra dáng tiểu thư
Tiếng đóng cửa khiến Chử Hồng Vân giật mình, nhìn Lương Hựu Liên ngoài cửa, vội vàng hỏi: "Đồ còn đó chứ
Lương Hựu Liên gật đầu, bước đến mép giường đưa ra một hộp ngọc còn dính đất
Mở hộp ngọc ra, nhìn miếng ngọc giản bên trong
Chử Hồng Vân sờ sau lưng mình, đây là chuyện duy nhất đáng để vui mừng mấy ngày nay
"Giản Ngọc Trạch đâu
Lương Hựu Liên do dự một chút nói: "Giản thiếu gia sáng sớm đã cùng Thủy Miểu Miểu ra ngoài
Nụ cười trên mặt cứng đờ, Chử Hồng Vân nắm chặt ngọc giản "Vậy, vậy thì đợi Giản Ngọc Trạch về rồi, lập tức báo cho ta biết
"Tiểu thư
Không muốn nhìn tiểu thư như vậy, Lương Hựu Liên nói: "Giản gia trên dưới đều nói Giản thiếu gia mấy ngày nữa sẽ cưới Thủy Miểu Miểu, tiểu thư cần gì phải…"
"Câm miệng
Bàn tay định giáng xuống mặt Lương Hựu Liên thì Chử Hồng Vân cố dừng lại "Ta và Giản Ngọc Trạch bao năm tình nghĩa, lẽ nào lại thua một con nhỏ giữa đường chui ra sao
Lương Hựu Liên quỳ xuống trước giường, không nói một lời
Chử Hồng Vân ôm lấy bản thân, nhỏ giọng nói: "Ngươi ở Giản phủ cũng đã một thời gian, kể ta nghe một chút về nàng đi
Ngoài cổng lớn Chử phủ, Giản Ngọc Trạch và Thủy Miểu Miểu đứng song song, "Ngươi nói ta đi gõ cửa, bọn họ có cho ta vào không
Thủy Miểu Miểu lắc đầu, nghe Phúc bá nói đã náo loạn muốn tuyệt tình, không cầm chổi đuổi bọn ta là may lắm rồi
"Vậy cũng chỉ có thể thế thôi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lời còn chưa dứt, Thủy Miểu Miểu đã tự giác ôm lấy tay Giản Ngọc Trạch
Không còn che giấu nữa mà nhảy vào Chử phủ, thu hút sự chú ý của đông đảo hạ nhân
Khác với tưởng tượng, không ai cầm chổi đuổi Giản Ngọc Trạch, cũng không ai phản ứng với hắn, mỗi người đều bận việc riêng, như không thấy hai kẻ không mời mà đến này xông vào Chử phủ
"Nhớ bên kia có một cái đình, Miểu Miểu có thể tới đó trú mưa
Thủy Miểu Miểu một tay cầm dù, một tay nhận dù Giản Ngọc Trạch đưa rồi đi về phía đình
Khi quay đầu lại, Giản Ngọc Trạch đã quỳ trên nền đá xanh, mưa lớn nhanh chóng làm ướt đẫm toàn thân hắn
Có thể nhìn thấy sự kinh ngạc của đám hạ nhân, bọn họ đánh giá Giản Ngọc Trạch, sau đó dưới sự ra hiệu của một thị nữ, nhao nhao rời đi, chỉ lát sau trong vườn, chỉ còn lại Thủy Miểu Miểu, Giản Ngọc Trạch và cơn mưa lớn
Mưa càng lúc càng lớn, đứng trong đình Thủy Miểu Miểu gần như không thấy rõ Giản Ngọc Trạch trong mưa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cũng không biết quỳ đến khi nào mới thôi
Mấy thị nữ cầm theo đệm, lư hương, rèm đi về phía đình, chỉ lát sau trong đình được làm cho khô ráo, ấm áp, treo rèm ngăn cách gió mưa bên ngoài
Một phụ nhân đi đến
"Ta là mẫu thân của Chử Hồng Vân
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Phụ nhân nói thẳng vào vấn đề
Thủy Miểu Miểu sững sờ, nhìn Giản Ngọc Trạch bị rèm che khuất, khẩn trương nói: "Con chào phu nhân
"Không cần khẩn trương
Vương thị ra hiệu cho Thủy Miểu Miểu ngồi xuống, rót một chén trà nóng đưa cho Thủy Miểu Miểu "Cô nương có phải là Thủy Miểu Miểu, thiếu nãi nãi tương lai của Giản phủ
Thủy Miểu Miểu gật đầu rồi lại vội lắc đầu "Con là Thủy Miểu Miểu, nhưng không phải thiếu nãi nãi, con sắp rời Duyên thành rồi
"Sao lại nói vậy, Hồng Vân nhà ta…"
Nhìn sắc mặt sa sút của Vương thị, Thủy Miểu Miểu không biết nói gì, nói công tử cũng không có ý định cưới Chử Hồng Vân, nói vậy sẽ bị đánh đuổi mất
"Nói thật, không người mẹ nào muốn gả con gái cho một kẻ sống không lâu như thế cả, hết lần này đến lần khác nó lại thích, không tiếc náo loạn với người nhà
Vương thị nhấp một ngụm trà, tựa như nhớ lại chuyện xưa, nhìn ra ngoài nói một cách tùy ý: "Khi còn nhỏ người ta đều khuyên ta, Hồng Vân gần gũi với công tử Giản gia quá sẽ… ta vốn nghĩ, công tử Giản gia mắc bệnh nan y ai cũng biết, sống không được bao lâu, không có gì đáng ngại, nhưng ai có thể ngờ hắn lại chống chọi được lâu đến vậy, cô nói xem
Vương thị nhìn Thủy Miểu Miểu rất đỗi nghi hoặc nói: "Người sống ai cũng có mục tiêu có động lực, công tử Giản gia kia vì cái gì chứ
Bản thân vất vả không nói còn liên lụy cả người khác
Thủy Miểu Miểu bưng chén trà, không nói được lời nào
Vương thị thuận miệng nói hết lời, đứng lên, chốc lát cái đình lại biến thành màn mưa mờ mịt
Nếu như Thủy Miểu Miểu không còn đang cầm chén trà nóng kia trên tay, Thủy Miểu Miểu sẽ hoài nghi có phải vừa rồi mình bị lạnh đến sinh ảo giác rồi hay không
Một tiếng sấm nổ bên tai, Thủy Miểu Miểu nhìn về phía đường đá xanh, nơi đó đã sớm không còn bóng người
Những lời kia của Vương thị không phải là đang bực tức cũng không phải là đang nói cho mình nghe, chén trà trong tay rơi xuống, Thủy Miểu Miểu chống ô vội vã rời đi
Bên ngoài Chử phủ, Thủy Miểu Miểu và Chử Hồng Vân bốn mắt nhìn nhau, ném ô cho Lương Hựu Liên, Chử Hồng Vân một phát nắm cổ áo Thủy Miểu Miểu chất vấn: "Giản Ngọc Trạch đâu
Hạ nhân nói hắn mất tích
"Ngươi nếu đến sớm một chút thì có lẽ đã gặp rồi
"Ta hết kiên nhẫn rồi, nói cho ta Giản Ngọc Trạch ở đâu
Cảm giác sắp không thở nổi, Thủy Miểu Miểu giãy giụa "Ta thật sự không biết, ngươi và công tử chẳng phải là thanh mai trúc mã sao
Vì sao cứ luôn hỏi ta
"Thanh mai trúc mã
Chử Hồng Vân cười có chút thê lương "Thì sao chứ, hắn còn chưa từng đưa cho ta kẹo hồ lô
Lại là kẹo hồ lô, đại tỷ người là đến ghen tuông đó sao
Công tử đưa cho ta cái kẹo hồ lô kia, ý là đuổi ta đi mà thôi
Hai người nói chuyện không ăn nhập gì cả, cửa lớn Chử phủ mở ra, Vương thị đứng dưới mái hiên, "Hồng Vân
"Nương
Chử Hồng Vân từ từ buông Thủy Miểu Miểu ra, nhìn sang một bên
Vương thị cười hiền "Phụ thân con chỉ là nóng giận thôi, tùy thời nghĩ trở về cũng có thể
"Thật xin lỗi
Chử Hồng Vân nói, quay người chạy vào mưa
Thủy Miểu Miểu và Lương Hựu Liên nhìn nhau, cũng vội vàng chạy theo "Đều muốn tìm công tử, cùng đi thôi!"