Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Chương 60: Vô đề




Một đôi dược thảo bị ném lên bàn, Mục Thương ngẩng đầu nhìn An Tuyệt lão một chút, trầm mặc không nói mà dọn dẹp dược liệu, chuẩn bị sắc thuốc
Thằng nhóc này có phải ngày càng quá đáng hay không, hiện tại ngay cả chào hỏi cũng không thèm
"Khụ
An Tuyệt lão vội ho khan một tiếng
Mục Thương nhìn An Tuyệt lão, mấy giây sau, buông đồ trong tay xuống, làm một lễ tiêu chuẩn: "Gặp qua sư phụ
Nhìn Mục Thương tiếp tục rửa dược liệu, An Tuyệt lão cảm thấy càng khó chịu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Đừng có giở cái giọng điệu kỳ quái đó ra, lúc trước ngươi cắn ta một cái, ta nên rõ ràng không thể trông cậy vào ngươi tôn sư trọng đạo, có rắm mau thả
"Tại sao Miểu Miểu vẫn không nhìn thấy gì
Mục Thương đem ấm thuốc đặt mạnh xuống bàn, làm An Tuyệt lão giật nảy mình, lúc này ngươi ngược lại nghe lời vậy
"Mới bao lâu chứ, cũng chỉ mới nửa tháng thôi, ngươi cho rằng độc hết nhanh vậy sao
Mà còn nữa
An Tuyệt lão gian xảo cười: "Tên thật cũng không dám nói, ngươi chẳng lẽ không muốn nàng chậm hồi phục một chút, hoặc giả cả đời không hồi phục, như vậy ngươi có thể
"Ta không muốn
Mục Thương hét lớn, ngắt lời An Tuyệt lão, liếc hắn một cái, ôm ấm thuốc quay người bỏ đi
Hắn sao lại ngốc đến mức đi hỏi An Tuyệt lão chứ, biết rõ sẽ bị trêu chọc một phen, chỉ là, tình huống của Miểu Miểu quả thực càng ngày càng tệ
Một chút gió thổi cỏ lay, cũng cho rằng có rắn, Miểu Miểu nói càng ngày càng ít, thường thu mình ở góc giường ôm chân ngẩn người, một khi ngơ ngẩn là cả ngày
Hỏi nàng có phải cả đêm không ngủ không, nàng nói cứ ngủ là cảm thấy xung quanh toàn rắn, huống chi ngủ hay không cũng vậy, đằng nào trước mắt cũng toàn màu đen
Không nhìn thấy gì, Thủy Miểu Miểu càng lúc càng sợ hãi, giờ muốn dìu nàng xuống đi dạo một chút cũng không được
"Đột nhiên bị mù, ai mà chịu nổi
Dựa vào cột, An Tuyệt lão nói lời mát lạnh: "Nhưng mà lão phu cũng thấy kỳ lạ đó, nha đầu kia cũng là trúc cơ rồi, thần thức không dùng được sao, không có tâm nhãn thì cũng phải có chứ
"Xin chỉ giáo đồ nhi
Mục Thương cúi đầu cái rầm, An Tuyệt lão trong lòng dễ chịu hẳn, cái tiếng này nghe thoải mái
"Ngươi chưa trúc cơ, thần thức là không thể rồi, tâm nhãn thì miễn cưỡng cũng được
Khi nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên một bức tranh đen trắng, Mục Thương hưng phấn không thèm chấp An Tuyệt lão đang mỉa mai, vội vàng chạy về nhà gỗ
An Tuyệt lão ngẩng đầu, nhìn trời chiều vẫn chưa tắt hẳn, thằng nhóc này dù là thiên phú hay khả năng lĩnh ngộ đều là nhất hạng, chỉ là không có tiên duyên
Ông trời già này đang ghen ghét sao
Sợ nếu để Mục Thương có chút tiên duyên, thì Mục Thương sẽ vượt qua hắn, chèn ép hắn sao
An Tuyệt hóa thành hắc vụ rồi rời đi, hắn phải tính toán cho kỹ, thằng nhóc này nếu không vào được Thần Ma giới, thì thật quá thiếu mất niềm vui
Tâm nhãn, đó là ý gì
Thủy Miểu Miểu mặt mày mờ mịt bị Mục Thương lôi lên khỏi giường, chẳng hiểu gì cả mà cùng Mục Thương luyện tập theo phương pháp được nói
Lại khó khăn vậy sao
Mục Thương gãi đầu, đã hai ngày Thủy Miểu Miểu vẫn không làm được, rõ ràng hắn học rất dễ
Chẳng lẽ là do hắn dạy không tốt
Dù sao thì hắn cũng dạy tốt hơn An Tuyệt lão chứ
Thủy Miểu Miểu đột nhiên khẽ cười, chỉ vào Mục Thương
"Động tác của ngươi giống như khỉ vậy
"Ngươi nói cái gì
Mục Thương kinh ngạc nhìn Thủy Miểu Miểu
Thủy Miểu Miểu muộn màng che miệng, vừa rồi trong chớp mắt, dường như nàng đã thấy một bức tranh đen trắng đơn sơ
Vội nín thở ngưng thần, tập trung linh khí, dựa theo phương pháp Mục Thương đã nói
Giơ tay trái lên, nhìn năm ngón tay trắng hiện ra trên màn đen, Thủy Miểu Miểu say mê cười
Nàng nhìn thấy mình đang ngồi trên giường, thấy cả bàn, trên bàn còn có lọ hoa, dù chỉ là những đường nét đen trắng phác họa ra, vô cùng đơn sơ, nhưng dù sao cũng không còn như trước đây, không nhìn thấy gì bất lực nữa
Không suy nghĩ nhiều Thủy Miểu Miểu liền muốn xuống giường, nhưng nằm trên giường quá lâu, chân đã yếu nhũn
Mục Thương liền vội tiến lên
Có thể nhận biết được xung quanh, Thủy Miểu Miểu để giữ vững thân mình, đưa tay ôm lấy cổ Mục Thương
Ngẩng đầu nhìn Mục Thương, tâm nhãn chỉ cho Thủy Miểu Miểu biết người trước mặt là người, mà không thể hiện ra rõ ngũ quan cụ thể
Thấy Mục Thương ôm eo mình, Thủy Miểu Miểu buông tay ra, ôm lấy mặt Mục Thương
"Ta phải nhớ kỹ ngươi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thủy Miểu Miểu xoa mặt Mục Thương
Thấy Thủy Miểu Miểu mang theo ý cười trên mặt, Mục Thương cũng không phản kháng, cứ để Thủy Miểu Miểu nhào nặn mặt mình ngây ngô cười
"Cảm ơn ngươi
Nửa ngày sau, Thủy Miểu Miểu thu lại ý cười, buông tay xuống, ngồi tụt xuống bên dưới giường
"Ta biết, mấy ngày nay ta chắc chắn đặc biệt khiến người chán ghét, cái gì cũng không được, còn chỉ huy ngươi làm cái này cái kia, rõ ràng là ngươi đã cứu ta..
Ta tự nguyện, Mục Thương thầm nghĩ
"Dưới đất lạnh, mau dậy đi
Thủy Miểu Miểu lắc đầu: "Cứ để lạnh cho tỉnh táo chút
Mục Thương không nói nhiều, kéo chăn nệm tới trên mặt đất, hắn ngồi phía sau Thủy Miểu Miểu, làm chỗ dựa lưng
Nhận ra hành động nhỏ của Mục Thương, Thủy Miểu Miểu ngoan ngoãn chuyển qua trên chăn
Cậu em trai này luôn mang lại cho Thủy Miểu Miểu cảm giác quen thuộc, nàng ngang ngược, tùy hứng, cố tình gây sự, hắn đều hết mực bao dung, vì sao lại vậy
Có lẽ là… "Chờ mắt ta khỏe lại"
"Chờ mắt ngươi khỏe lại, ta nhờ sư phụ đưa ngươi về Thần Ma giới, hoặc ngươi có thể gọi người tông môn tới đón
Thủy Miểu Miểu ngẩn người, gật đầu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Có lẽ cậu em trai này quá lương thiện, có tinh thần hiệp nghĩa, thích giúp kẻ yếu gặp chuyện bất bình
Có lẽ cậu em trai này có lòng bao dung rộng lớn, căn bản không muốn so đo với nàng..
Thủy Miểu Miểu gõ đầu mình, vẫn là đừng đoán mò, kẻo xấu hổ hỏng ân tình: "Chờ ta khỏi, sẽ hậu tạ, cậu em có thứ gì muốn hay muốn làm gì không
"Ta Thủy Miểu Miểu lên núi đao xuống biển lửa cũng sẽ tìm cho được
Che miệng Thủy Miểu Miểu lại, Mục Thương liên tục xuy một tiếng
"Những chỗ đó đều đừng đi, coi như là cảm ơn
"Ta xin nhớ lấy bài học, về sau nhất định phải xem rõ bên trong có cái gì
Chỉ cần không phải rắn, thì mình sẽ không bị hoảng sợ tới mức không còn cả sức mà chạy trốn
"Không có rắn, là ngươi có thể xông loạn sao
Mục Thương rất hiểu Thủy Miểu Miểu: "Ngươi không thể yên phận một chút sao
Đừng làm ta lo lắng chứ
Mục Thương thầm nghĩ
Nếu không phải giờ trên mắt còn đang che băng gạc, Thủy Miểu Miểu chắc sẽ trợn mắt trừng Mục Thương một cái: "Giọng điệu này của ngươi, y như An Đại Vân
"Ta giống như mẹ ngươi
Thủy Miểu Miểu ngửa đầu ra sau, dựa vào vai Mục Thương: "Sao ngươi biết đó là mẹ ta
"Đoán thôi
Biết hiện tại Thủy Miểu Miểu không nhìn thấy mặt mình đã đỏ ửng, Mục Thương yên tâm to gan nói dối
"Đúng rồi, ta vẫn muốn hỏi, sao ngươi lại gọi ta là Miểu Miểu, ta dường như chưa hề tự giới thiệu mà
"Ngươi nói mớ nhắc đến
Nàng nói mớ sao
Mấy ngày nay, ngày nào cũng gặp ác mộng, cũng không biết là mình mơ gì
"Nói mớ à
Thủy Miểu Miểu xoay người, ngồi quỳ đối diện Mục Thương: "Vậy tự giới thiệu nhé, ta tên Thủy Miểu Miểu, ngươi có thể gọi ta là Miểu Miểu
"...Cậu em
"Ha ha
Thủy Miểu Miểu che miệng cười, câu trả lời này thật sự nàng chưa hề nghĩ tới
"Cậu em ơi, cậu em tốt, cảm ơn cậu em..
Nghe Thủy Miểu Miểu cứ một câu cậu em, Mục Thương bắt đầu hối hận, lúc trước đáng lẽ nên bịa bừa cái tên nào đó, còn hơn hiện tại
Từng tiếng cậu em, làm nhiệt độ trên mặt Mục Thương không tài nào hạ xuống được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.