Bị Ép Tu Tiên Ta Chỉ Muốn Gả Người

Chương 96: Vô đề




Bước vào Lạc viện, cứ ngỡ như lạc vào một thế giới khác, khắp nơi lá phong đỏ rực rỡ, giẫm lên nghe "xào xạc" rung động
Thỉnh thoảng có một chiếc lá đỏ rực như lửa xoay tròn rơi xuống, Thủy Miểu Miểu bắt lấy một chiếc lá, cầm trong tay ngắm nghía, nếu biết trước thì đã đến đây nhặt ít lá, làm cùng nhau thành thẻ đánh dấu sách
"Nguyệt Sam
Nguyệt Sam
Gọi mấy tiếng, không thấy ai đáp lời
Không có ở đây sao
Thân thể còn chưa khỏe mà đã chạy lung tung
Thủy Miểu Miểu thấy đằng xa có một cái đình, liền đi về phía đó
Không biết Nguyệt Sam đã về bao lâu rồi, nàng đang ngồi trên ghế đá, tựa cằm vào lan can, buồn chán xoay xoay chiếc lá đỏ trong tay
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Gió nhẹ thổi lên, lá đỏ trên đầu cành mượn gió bay lượn, hướng thẳng lên trời cao, màu đỏ nồng đậm kia làm Thủy Miểu Miểu ngây người, lá rụng rõ ràng tượng trưng cho sự tàn lụi, giờ phút này lại đẹp đến không dám nhìn thẳng, giống như một ngọn lửa muốn thiêu đốt cả vùng trời này
Đột nhiên Thủy Miểu Miểu hiểu rõ vì sao Vũ tiên sinh nói kiếm khí của mình múa lên nhưng tinh thần lại không có ở đó, đó là lời Nguyệt Sam đã từng nói, rằng điệu múa của ta thiếu đi sức sống
Nâng chiếc lá đỏ trong tay lên, Thủy Miểu Miểu từ trong thủy doanh ẩn lấy ra một thanh trường kiếm, cô đạp lên ghế băng, nhảy ra đình, theo gió mà động, theo lá mà múa
Từng chiếc lá đỏ muốn rơi xuống, nhờ Thủy Miểu Miểu chuyển động váy mà lại bay ngược lên trời cao..
...Trong khuê phòng của Nguyệt Sam, dưới gối đầu, Uẩn Linh Châu vẫn yên lặng nằm đó
Trong Cổ Tiên Tông có quá nhiều người, Nguyệt Sam không dám mang Uẩn Linh Châu chạy lung tung
Bên trong Uẩn Linh Châu, Yển Nguyệt đang nghỉ ngơi, cảm nhận được dao động linh lực bên ngoài phòng, chậm rãi tụ tán thành hình, bay lên không trung
Cảm giác này là của đồng tộc sao
Nhưng có phải quá yếu không, Yển Nguyệt nhìn bàn tay lúc ẩn lúc hiện của mình, dù có yếu đến đâu thì cũng có ích cho sự phục hồi của ta
Xuyên tường mà ra, nhìn thấy Thủy Miểu Miểu đang múa kiếm bên cạnh đình, không đúng
Cô ta không phải
Do múa sao
Xem ra không ai dạy Nguyệt Sam cả, có nhiều thứ không thể giao cho người khác
"Ách xì
Thủy Miểu Miểu dừng động tác, xoa mũi, sao tự nhiên thấy hơi lạnh
Ngước mắt lên, Thủy Miểu Miểu nhìn thẳng vào Yển Nguyệt đang lơ lửng giữa không trung
Không có bóng, không có chân mà vẫn bay được giữa không trung, còn mặc toàn đồ trắng, đây có thể là cái gì chứ
"Ma a
Thủy Miểu Miểu lúc này ném kiếm xuống, quay người co cẳng chạy, "Bịch
một tiếng, Thủy Miểu Miểu chuẩn xác đụng vào cột đình, trợn mắt bất tỉnh
Động tác tiến lên của Yển Nguyệt khựng lại mất vài giây, cái này chẳng lẽ là tên ngốc sao
Không liên quan là thật ngốc hay giả ngốc, nhưng đã biết được sự tồn tại của mình thì người này không thể giữ lại được
Khống chế trường kiếm Thủy Miểu Miểu vừa ném xuống, Yển Nguyệt đâm thẳng vào giữa mi tâm Thủy Miểu Miểu
"Lạc viện này thật đẹp
"Đúng vậy đúng vậy
"Nguyệt Sam sư tỷ, mấy thứ này để đâu vậy
Có người, hơn nữa còn một đám người, kiếm lệch hướng quỹ đạo, lướt qua tóc Thủy Miểu Miểu, cắm xuống đất, Yển Nguyệt hóa thành quang điểm, quay trở lại Uẩn Linh Châu
"Làm phiền mọi người rồi, cứ để ở trong nhà kho kia là được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nguyệt Sam chỉ hướng cười nói, "Ta đi pha trà cho mọi người uống
Quay người thu lại nụ cười, Nguyệt Sam che chỗ ngực vẫn còn âm ỉ đau, trước đây không cần, bây giờ có Yển Nguyệt, nàng rất cần một nơi ở kín đáo
Không phải, nàng cũng không thèm chống đỡ thân thể bệnh tật để làm con chim đầu đàn, đi nịnh nọt mọi người để có được quyền ở một mình ở Lạc Viện
Cái đình kia là cái gì
Thanh âm thanh vang của kiếm cắm xuống đất, lại gần xem sao
"Miểu Miểu
Nguyệt Sam vội vàng chạy tới đỡ Thủy Miểu Miểu ngồi dậy, cái trán sao lại ra nông nỗi này
Kiểm tra một lượt thấy tất cả đều bình thường, chỉ là trên trán bị ửng đỏ
Ôm Thủy Miểu Miểu, Nguyệt Sam đứng lên, nhìn thanh trường kiếm bên cạnh, đây là thanh trường kiếm mà Vũ tiên sinh phát cho để luyện kiếm khí múa
Nó chỉ là một thanh kiếm mềm chưa khai phong, làm sao lại cắm xuống đất được
Rút trường kiếm lên, Nguyệt Sam nhìn mái tóc bị gió thổi đi, nhíu chặt đôi mày, định đi về phía khuê phòng, lại dừng bước, đi về phía gian phòng ở đằng xa, cái gian phòng còn chưa thu dọn xong
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Ừm, ư
Thủy Miểu Miểu mơ màng tỉnh dậy, chống tay ngồi dậy, "Đau đau đau
Bàn tay chạm nhẹ vào trán, Thủy Miểu Miểu lập tức kêu lên
"Đau là phải rồi, sưng hết lên rồi
Nguyệt Sam tìm thuốc tới, ấn Thủy Miểu Miểu trở lại giường
"Nguyệt Sam
"Ừ, là ta, bị đụng choáng hả
Vừa cầm lọ thuốc lên, định bôi thuốc cho Thủy Miểu Miểu, thì Thủy Miểu Miểu bỗng nhiên ngồi bật dậy từ trên giường, đụng vào ngực Nguyệt Sam, gào lên "Có ma có ma, Lạc Viện này có ma
Hu hu hu hu
Lọ thuốc rơi xuống đất, Nguyệt Sam có chút dở khóc dở cười nhìn Thủy Miểu Miểu đang khóc trong ngực mình, "Làm gì có ma, cho dù có thật thì chúng ta cũng là người tu hành, không đánh lại sao
"Đánh không lại, ta sợ ma nhất
"Được rồi
Nguyệt Sam nhẹ nhàng an ủi, "Chúng ta bôi thuốc trước, trán ngươi không đau sao
"Đau
Thủy Miểu Miểu nức nở nói
"Vậy bôi thuốc trước
Nâng cằm Thủy Miểu Miểu lên, Nguyệt Sam dịu dàng xoa thuốc, "Đôi mắt cũng khóc đỏ cả rồi
Đôi mắt Thủy Miểu Miểu ửng đỏ, khóe mắt còn đọng nước
"Không ngờ Miểu Miểu lại nhát gan như vậy
"Ai nhát
Thủy Miểu Miểu chìa tay ra đếm, "Ta chỉ sợ côn trùng, rắn với ma thôi, lúc khác ta gan dạ lắm
Nguyệt Sam lau nước mắt cho Thủy Miểu Miểu, dáng vẻ đó thật không có chút sức thuyết phục nào
"Thật không có ma sao
Ta thấy..
"Miểu Miểu
Nguyệt Sam cắt ngang lời Thủy Miểu Miểu, "Lạc Viện này là sư phụ thấy ta biểu hiện tốt nên thưởng cho ta đó, ta còn chưa kịp ở đây nữa mà
Ngươi nói có ma thì sau này ta làm sao
"Vậy, vậy chắc là ta nhìn nhầm
Thủy Miểu Miểu đưa tay sờ trán mình, bị Nguyệt Sam gạt ra, "Thuốc chưa thấm mà, đừng có chạm vào
"A
Thủy Miểu Miểu hạ tay xuống, níu lấy vạt áo Nguyệt Sam "Chắc chắn không thể nào có ma, ta chắc là bị gió thổi cát vào mắt
Thấy Thủy Miểu Miểu không còn xoắn xuýt chuyện ma nữa, Nguyệt Sam cất lọ thuốc, nở nụ cười
"Đúng rồi, ta nói cho ngươi nghe, ta đã tìm được cái mà ngươi nói điệu múa của ta thiếu cảm giác sức sống, ta múa cho ngươi xem
"Được
Nguyệt Sam giữ Thủy Miểu Miểu lại, "Chờ trán ngươi hết sưng rồi tính tiếp, ngươi tới tìm ta chỉ là vì chuyện múa sao
"Không đúng mà
Ta tới là, là tới làm gì nhỉ
Thủy Miểu Miểu ngẩn người mất mấy giây, sau đó vỗ trán một cái, "Ta nhớ ra rồi, đau
"Ngươi thật là không muốn trán hết sưng à
Nguyệt Sam vội vàng kéo tay Thủy Miểu Miểu xuống, thổi nhẹ
"Cái này là thói quen, bình thường nghĩ đến chuyện gì thì liền hay vỗ đầu, mọi người đều vậy thôi, chỉ là quen quá nên không để ý thôi
"Ngươi đúng là hay ngụy biện
Nguyệt Sam lau thuốc trên tay Thủy Miểu Miểu, "Thuốc phải bôi lại, ngươi đừng có gọi nữa đấy
"Ta không đảm bảo được
Thủy Miểu Miểu vô tội chớp mắt
Thật sự bó tay với Miểu Miểu, Nguyệt Sam vừa không biết tức hay cười, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, một lần nữa cầm lọ thuốc lên
"Ta dán băng gạc cho ngươi nhé
"Xấu lắm
Thủy Miểu Miểu né tránh
"Xấu còn hơn ngươi cứ vỗ trán, đừng nhúc nhích
Nguyệt Sam kéo Thủy Miểu Miểu vào lòng, ép buộc dán băng gạc lên
Thủy Miểu Miểu bĩu môi, "Nguyệt Sam ngươi không dịu dàng, ngươi không thương ta
"Ngươi đang nói bậy bạ gì đấy
Nguyệt Sam buông tay, kéo giãn khoảng cách, cúi đầu thu dọn đồ đạc
Sờ lên băng gạc trên đầu, dán rồi thì làm thế nào được nữa
Từ trong thủy doanh ẩn lấy ra thẻ đánh dấu sách, đưa trước mắt Nguyệt Sam, "Ta giữ lời đến đưa thẻ đánh dấu sách cho ngươi
Thẻ đánh dấu sách
Ta tưởng đó chỉ là một lời nói thuận miệng thôi, Nguyệt Sam ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt chân thành của Thủy Miểu Miểu, nhất thời ngẩn người
"Sao vậy
Không thích à
Thấy Nguyệt Sam nửa ngày không phản ứng, Thủy Miểu Miểu rụt tay về, "Ngươi thích hình nào thì ta làm riêng cho
"Không có
Đoạt lấy thẻ đánh dấu sách trên tay Thủy Miểu Miểu, "Ta thích lắm
"Ngươi còn chưa nhìn mà
"Ai nói
Nguyệt Sam nhìn những thẻ đánh dấu trong tay, tổng cộng có bốn cái, vẽ một người đang nhảy múa, xem qua bốn thẻ đánh dấu, "Nàng đang nhảy, điệu múa này
Thật kỳ diệu, giống như thứ mà mình theo đuổi ngày đêm vậy, là cái cảnh giới mong ước mà không thể có được
"Thích không
Thủy Miểu Miểu tiến lại gần hơn một chút hỏi, đây chính là sau khi nàng vắt óc hồi tưởng lại, bắt chước những bức họa về các phi thiên múa ở Đôn Hoàng mà vẽ ra, tổn hao không ít tâm trí
"Ừ, thích
Nguyệt Sam gật đầu, áp những thẻ đánh dấu sách vào lòng mình, không phải là cô tự luyến, mà người trên những bức họa đó là chính mình mà
Kiểu dáng quần áo chính là dáng vẻ mà Thủy Miểu Miểu đã thấy ta múa lần đầu ở thế ngoại hồ, cho nên Miểu Miểu cho rằng có một ngày mình cũng có thể được như vậy sao
Miểu Miểu hiểu ta
Nguyệt Sam hít mũi, xoa nhẹ mắt
Phản ứng như vậy là thích sao
Chưa đợi Thủy Miểu Miểu hỏi, Nguyệt Sam đã ôm chầm lấy Thủy Miểu Miểu, ôm thật chặt, "Cảm ơn, ta thích, ta thật sự thích lắm..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.