Blogger Ẩm Thực Làm Giàu Ở Cổ Đại [Xuyên Sách]

Chương 38: Chương 38




Nhiều công nhân trước đó chưa từng ăn cơm trứng chiên
Khi bát cơm trứng chiên vừa bưng lên, họ không nói lời nào liền bắt đầu ăn
“Ưm, cơm này ngon thật, ngon hơn nhiều so với cơm tôi tự nấu ở nhà với đồ ăn thừa xào đại.” “Đúng đó, phần lượng cũng đủ, trong này nhiều trứng ghê, lại còn thơm mùi thịt heo nữa
Một phần sáu văn tiền mà ăn no căng bụng luôn.” “Ai, cơm trứng chiên ngon thì ngon thật, nhưng tôi muốn ăn cơm gói mà không mua được
Nghe người phía trước nói thịt thơm lắm, tuy một phần mười tám văn tiền nhưng số lượng lại nhiều, mà quan trọng là ngon gấp mấy lần!” “Bà chủ, ngày mai có thể bán thêm cơm gói không?” “Chắc là không được rồi, thùng sắt giữ ấm của nhà chúng tôi có từng ấy thôi, không thể đựng được nhiều quá
Mà lại nhà tôi chỉ có ba người, cũng hơi bận không xuể
Nhưng mà tôi tính rồi, đại khái cũng có thể bán được năm mươi phần đó, nếu không ngày mai các vị đến sớm một chút nhé?” “Vậy được thôi, bận không xuể thì chịu rồi, ngày mai mấy chúng tôi nhất định sẽ đến sớm một chút, tôi muốn ăn được cơm gói.” “Không sao đâu, ăn không được thì ăn cơm chiên này thôi
Tôi thấy cơm chiên này đã ngon lắm rồi, chắc chắn sẽ no, chiều làm việc sẽ có sức.” Các công nhân vừa nói chuyện phiếm, vừa ăn cơm, buổi trưa bận rộn cứ thế trôi qua
Chương 51: Ngày đầu tiên đang tiến hành (3) Khi Vương Đại Sơn đến cửa hàng, vừa vặn bắt gặp một nhà Giang Nguyệt đang ăn cơm trưa
“Đại Sơn đến rồi à, chúng tôi còn tưởng con không tới chứ
Ta đi lấy cơm cho con đây.” Giang Mẫu vừa nói xong liền đi vào bếp
“Đến đây, Đại Sơn con ngồi đây này.” Giang Phụ bưng ghế cho Vương Đại Sơn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Cảm ơn Giang Thúc.” Vương Đại Sơn ngồi xuống, Giang Mẫu liền bưng cơm gói cho hắn ra
“Này, hôm qua nói mời con ăn, con mau nếm thử đi.” “Cái này…” Vương Đại Sơn nhìn thấy Giang Nguyệt và mọi người đang ăn cơm trứng chiên, mà mình lại có thịt có rau, thịnh soạn hơn hẳn, có chút xấu hổ
“Đừng khách khí với chúng tôi, cái này là để dành cho con đấy
Buổi trưa nay nhà chúng tôi làm ăn cũng khá lắm, cơm gói bán hết sạch rồi.” Giang Mẫu không ngờ làm ăn lại tốt đến vậy, tuy mệt nhưng cũng rất vui mừng
“Vậy cháu không khách khí nữa ạ.” Vương Đại Sơn quả nhiên không khách khí nữa, một hơi ăn hết suất cơm gói, thật sự rất ngon, khó trách việc làm ăn tốt đến vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Thế nào, ngon không
Đều là A Nguyệt làm đó.” Giang Mẫu cười híp mắt hỏi
“Ngon lắm ạ, đồ A Nguyệt làm cái gì cũng ngon, cháu thấy mấy quán cơm nhỏ trên trấn đều không ngon bằng nàng làm đâu.” Giang Mẫu nghe vậy thì cười càng tươi hơn
Giang Nguyệt nhìn dáng vẻ của Giang Mẫu, liền biết nàng vẫn chưa từ bỏ hi vọng, nhưng may mắn là Giang Mẫu cũng chỉ nghĩ vậy thôi, cứ nghĩ thì cứ nghĩ đi, dù sao nàng không muốn thì Giang Mẫu cũng sẽ không làm gì nàng được, Giang Nguyệt nghĩ vậy nên cũng không quá xoắn xuýt chuyện này, tiếp tục cúi đầu ăn cơm
Sau khi cả nhà ăn xong, Vương Đại Sơn đứng dậy rời khỏi cửa hàng, vốn định để lại chút tiền nhưng Giang Mẫu thái độ cứng rắn nên thôi
Sau khi Giang Nguyệt và mọi người thu dọn xong cửa hàng, chuẩn bị đi lên trấn mua nguyên liệu nấu ăn cho ngày mai
Giang Mẫu nghĩ nghĩ, cảm thấy Giang Nguyệt hay là cứ ở lại cửa hàng thì tốt hơn, lỡ có khách đến ăn cơm thì sao
“Mẹ ơi, giờ trưa vừa qua, các công nhân cũng đều đi làm rồi, chắc không có ai đến ăn cơm đâu ạ.” “Cái này khó mà nói chắc được, nơi này là bến tàu, thương nhân qua lại nhiều như vậy, biết đâu sẽ có người đến.” “Nhưng trong tiệm cũng không có gì để bán, ngoài cơm trứng chiên vẫn là cơm trứng chiên, ngay cả thịt cũng hết rồi.” “Cũng đúng, vậy được rồi, hôm nay con cũng đi cùng đi, ngày mai thì không được đi nữa, trong tiệm phải có người trông coi.” “Con biết rồi mẹ, con chủ yếu muốn đi lên trấn hỏi mấy ông chủ đó, sau này có thể giao hàng không, nếu được thì chúng ta cũng không cần mỗi ngày chạy lên trấn nữa.” Giang Nguyệt nghĩ đến việc trong cửa hàng bận rộn như vậy, làm xong rồi còn phải chạy lên trấn mua đồ, thật sự quá mệt mỏi, thân thể không chịu đựng nổi
“Tốt, đi hỏi thử xem, giao hàng được là tốt nhất, thật sự không thể thì để ta với cha con lo, con sau này cứ ngoan ngoãn ở trong cửa hàng thôi.” Bốn người đến trấn sau, đi trước đến quầy thịt heo
“Ông chủ, hôm qua chúng tôi mua bốn trăm văn thịt ba chỉ có hơi thiếu, sáng mai ông đưa cho tôi năm trăm văn tiền nhé.” “Được thôi, tôi nhớ rồi, tiểu ông chủ làm ăn phát đạt nhé, hay là ngài xem xem, sáng mai có cần thêm thứ khác không?” “Ngài không nói tôi suýt quên mất, ngài ở đây có xương ống lớn không, tôi muốn lấy về nấu mì nước.” “Xương ống lớn có, nhưng thịt không nhiều, tôi bớt cho ngài chút nhé, một cân năm văn.” “Được, sáng mai cùng đưa đến đi, đưa khoảng hai mươi cân đi.” “Được rồi, tôi nhớ rồi.” Giang Nguyệt và mọi người rời khỏi quầy thịt heo sau, liền đi đến nơi hôm qua mua đậu nành, bàn chuyện giao hàng với ông chủ
Nhưng ông chủ cửa hàng không muốn mỗi ngày đến cửa giao hàng, hắn chỉ đồng ý một lần giao số đậu nành đủ dùng vài ngày, vì vậy Giang Nguyệt hôm nay mua số lượng dùng trong năm ngày, hẹn ông chủ buổi tối sẽ đưa đến, đến lúc đó sẽ thanh toán tiền hàng
Làm xong việc đậu nành, cả nhà lại đi đến cửa hàng hủ tiếu, cũng hẹn năm ngày giao một lần
Bởi vì hôm nay trong nhà vẫn còn, nên bảo ông chủ sáng sớm ngày mai giao lần đầu tiên
Cuối cùng là đi chợ mua rau củ
Giang Nguyệt và mọi người ban đầu tìm một tiệm khá lớn, nhưng có lẽ do số lượng họ muốn ít nên ông chủ không mấy nhiệt tình tiếp chuyện
Giang Mẫu tức giận kéo Giang Nguyệt và mọi người đi luôn, sau khi dạo một vòng chợ cuối cùng cũng tìm được một tiệm rau củ khá hợp ý Giang Nguyệt
Nàng đã ước định cẩn thận với ông chủ, ngày mai sẽ giao một ít rau xanh tươi mới và đậu cô-ve đến
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Làm xong mọi việc, trên đường về Giang Nguyệt còn mua một cây mứt quả cho Giang Tinh
“Tiểu Tinh hai ngày nay có cảm thấy buồn chán không, chúng ta đều chưa ở bên con nhiều.” “Không ạ, con thích nhìn cha mẹ và A Tỷ làm ăn lắm, con thấy rất thú vị, mà lại mỗi ngày đều có thể nhìn thấy rất nhiều người, thật náo nhiệt.” “Tiểu Tinh cảm thấy thú vị là được, có chỗ nào không vui hay không thoải mái, nhất định phải kịp thời nói cho chúng ta biết.” Giang Nguyệt sợ một khi bận rộn, sẽ không để ý đến Giang Tinh, “Cả cha mẹ cũng vậy, có gì không thoải mái nhất định phải nói.” “Yên tâm đi, chúng ta biết chừng mực mà, con là một tiểu đại nhân lại cứ lo cho người khác, hay là quan tâm mình nhiều hơn thì đúng hơn đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.