Cá Chép Nhỏ Mang Phúc Khí Vào Phủ Đại Soái

Chương 89: Chương 89




“Ngư Bảo, lạnh lắm, mau trở về.” Diêm Chấn Quân vẫy tay gọi Ngư Bảo, rồi liếc mắt ra hiệu cho quản gia mau đưa Ngư Bảo vào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thế nhưng Ngư Bảo lại lắc đầu: “Cha, Ngư Bảo không quay về, Ngư Bảo muốn ở đây chờ Thất ca ca, hôm nay Thất ca ca sẽ được nghỉ về nhà.” Diêm Chấn Quân đối với việc này hoàn toàn không quan tâm, tự nhiên cũng không biết ngày nghỉ của Diêm Lộ Sanh
Có những lúc Diêm Lộ Sanh mấy ngày không ở nhà, hắn mới nhớ ra hỏi quản gia Tiểu Thất đi đâu
Mấy tiểu tử thối khác từ nhỏ cũng đều như vậy, hắn cũng không để ý đến bọn chúng
Chỉ có Ngư Bảo, nếu về nhà mà ở cửa lớn không thấy bóng dáng cục bông nhỏ ấy, lòng hắn đều cảm thấy không yên
“Hắn được nghỉ về nhà có gì mà ly kỳ, con muốn chờ hắn thì vào phòng trực mà chờ, trời hôm nay lạnh như thế, con đừng có đứng đây mà bị cảm.” Diêm Chấn Quân không yên lòng, xuống xe ôm Ngư Bảo vào phòng trực
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Ở đây ngoan ngoãn, nếu không cha sẽ giận đó.” Ngư Bảo chớp chớp đôi mắt hươu con, nắm lấy tay Diêm Chấn Quân mà lay động: “Cha, Ngư Bảo đã đồng ý với Thất ca ca, hắn về nhà việc đầu tiên sẽ là nhìn thấy Ngư Bảo, Thất ca ca muốn Ngư Bảo, Ngư Bảo cũng nhớ Thất ca ca.” Diêm Chấn Quân chịu không nổi nhất là ánh mắt này của Ngư Bảo
Một giây trước hắn còn tỏ ra rất cứng rắn, giây sau liền trực tiếp giơ tay đầu hàng
“Tiểu Thất này còn chưa về thôi, hắn về rồi, con lại từ phòng trực ra ngoài là được chứ gì.” Diêm Chấn Quân ngồi xổm xuống, thắt chặt chiếc áo choàng màu hồng nhỏ trên người Ngư Bảo: “Cha là sợ con bị lạnh mà sinh bệnh, bị bệnh thì khó chịu lắm.” Ngư Bảo cười dùng sức lắc đầu: “Cha, Ngư Bảo sẽ không bị bệnh, Ngư Bảo khỏe mạnh lắm.” “Khỏe mạnh cũng không thể vùi dập thân thể như thế, không bệnh thì còn may, đợi bị bệnh rồi thì con tha hồ mà khóc nhè.” Diêm Chấn Quân chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ Ngư Bảo khó chịu là đã đau lòng không thôi
Hắn quay đầu ra lệnh cho Đại Hồ Tử phụ trách trông coi phòng trực: “Đại Hồ Tử, củi lửa đốt thêm vào, đừng để tiểu thư bị lạnh.” Đại Hồ Tử nhìn Ngư Bảo cười tủm tỉm: “Đại Soái, ngài yên tâm, ta bảo đảm đốt lò lửa này đỏ rực, để tiểu thư ấm đến mức đổ mồ hôi.” Diêm Chấn Quân trừng mắt nhìn Đại Hồ Tử: “Ngươi làm tiểu thư nóng toát mồ hôi, đợi ra ngoài gió thổi, không làm tiểu thư bị bệnh sao?”
“Cha ~” Ngư Bảo ôm lấy cổ Diêm Chấn Quân: “Ngư Bảo muốn ăn hạt dẻ rang đường, cha tối về nhà có thể mua cho Ngư Bảo một túi nhỏ không?” “Mua
Cha mua cho con một túi lớn!” Diêm Chấn Quân hôn lên má Ngư Bảo: “Con ở nhà ngoan ngoãn chờ cha, đừng ra ngoài cửa lớn đứng đó nữa có biết không?” “Không biết không biết.” Ngư Bảo dùng hai bàn tay che lỗ tai nhỏ, làm nũng với Diêm Chấn Quân: “Ngư Bảo muốn ra đón cha, Ngư Bảo nếu không ra đón cha, Ngư Bảo sẽ không vui, Ngư Bảo không vui mới sinh bệnh.” Diêm Chấn Quân hết cách, điểm vào chiếc mũi nhỏ xinh của Ngư Bảo: “Con đó, sau này có thể sửa tên là Thường Hữu Lý (thường có lý) rồi.” Ngư Bảo nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt hươu con: “Nhưng cha họ Diêm, Ngư Bảo không phải cũng họ Diêm sao
Sao lại đổi thành họ Thường?” Diêm Chấn Quân mới phát hiện bảo bối khuê nữ của hắn lanh lợi lém lỉnh, nhưng hắn cảm thấy như vậy rất tốt, sau này ra ngoài sẽ không bị ai bắt nạt
Hắn chỉ cần Ngư Bảo không chịu ấm ức, còn người khác thế nào thì hắn không quản được
“Đi thôi, cha thật sự phải đi rồi, lát nữa còn phải đi họp.” Diêm Chấn Quân nghiêng đầu, dùng ngón tay chỉ vào má: “Hôn cha một cái nữa.” Ngư Bảo vui vẻ hôn chụt một cái thật kêu lên má Diêm Chấn Quân
Lúc này Diêm Chấn Quân mới lưu luyến rời đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trước đây hắn chưa từng không muốn đến quân bộ, nhưng từ khi có Ngư Bảo, hắn ngày nào cũng không muốn đi
Nếu không phải lão đại bây giờ còn chưa gánh vác được, hắn thật sự muốn buông tay mặc kệ, ngày ngày ở nhà bầu bạn với bảo bối khuê nữ của mình
Không được, hắn phải gấp rút bồi dưỡng lão đại, để hắn nhanh chóng tiếp quản
Ngay tại quân bộ đang lu bu đến cháy đầu sứt trán, Diêm Phượng Tê hắt hơi một cái, hắn cảm thấy phía sau hơi lạnh
Chắc không phải là sắp bị cảm rồi chứ
Hằng năm cứ vào lúc chớm đông, hắn thường bị ốm một trận
Nhưng rất nhanh, tập tài liệu dày cộm do phó quan đưa tới đã khiến hắn quên bẵng chuyện này
Bên này trong phòng trực
Đại Hồ Tử trông cao to cường tráng, như một ngọn núi nhỏ, hắn còn để kiểu tóc búi ngang vai và bộ râu che khuất nửa khuôn mặt
Tuy không giống Diêm Chấn Quân khiến người ta sợ hãi, nhưng những đứa trẻ nhút nhát nhìn thấy Đại Hồ Tử vẫn sẽ bị dọa khóc
Nhưng kỳ thực Đại Hồ Tử là người rất tốt, hắn cũng rất yêu thích trẻ con
Có điều mỗi lần hắn còn chưa làm gì, những đứa trẻ kia đã khóc đến mặt nhỏ đỏ bừng
Thế nhưng Ngư Bảo một chút cũng không sợ Đại Hồ Tử, dù sao nàng còn chẳng sợ Diêm Chấn Quân, làm sao có thể sợ Đại Hồ Tử
Ngư Bảo ngoan ngoãn ngồi trên ghế dài, hai cẳng chân đung đưa qua lại
Liếc thấy trên lò có khoai tây nướng, nàng nhịn không được nuốt nước miếng, ngón tay nhỏ chỉ chỉ
“Đại Hồ Tử thúc thúc, Ngư Bảo có thể ăn khoai tây nướng của chú không?” Đại Hồ Tử thích nướng khoai lang và khoai tây trên lò, nướng đến mềm xèo, chấm với nước sốt tự chế của hắn, thơm ngon vô cùng
“Được chứ.” Đại Hồ Tử rất vui vẻ, trực tiếp lấy một củ khoai tây nướng từ trên lò rồi bóc vỏ cho Ngư Bảo
Khi định đưa cho Ngư Bảo, hắn chợt nhớ ra, cầm lấy chén nhỏ và đũa, rửa sạch cho Ngư Bảo
Đặt khoai tây vào chén nhỏ, đưa bát đũa cho Ngư Bảo
Ngư Bảo đưa tay muốn nhận lấy, Đại Hồ Tử lại thu về
Ngư Bảo chớp chớp đôi mắt hươu con: “Đại Hồ Tử thúc thúc?” “Chờ… chờ một chút.” Đại Hồ Tử tìm ra lọ gia vị của hắn, dùng đũa chọc vào khoai tây, từ từ xoay vòng rắc gia vị lên, rồi đưa cho Ngư Bảo, cười ha hả nhìn nàng
“Tiểu thư, ăn như thế này mới ngon.” Ngư Bảo nhận lấy, cắn một miếng nhỏ, giơ ngón cái lên với Đại Hồ Tử: “Ưm, Đại Hồ Tử thúc thúc, ăn như thế này thật ngon, Ngư Bảo chưa từng ăn khoai tây nướng ngon như vậy.”
Đại Hồ Tử cười đến thấy răng không thấy mắt: “Tiểu thư, khi nào con muốn ăn thì cứ đến tìm ta, chỗ ta lúc nào cũng có.” Ngư Bảo gật đầu: “Được ạ, cám ơn Đại Hồ Tử thúc thúc.” Vừa nói, nàng từ trong túi nhỏ móc ra hạt dẻ, nhét vào tay Đại Hồ Tử: “Đại Hồ Tử thúc thúc, có qua có lại, chú mời Ngư Bảo ăn khoai tây nướng, Ngư Bảo mời chú ăn hạt dẻ.” “Tốt, cám ơn tiểu thư, tiểu thư thật tốt bụng.” Đại Hồ Tử rất cảm động
Hắn là cô nhi, suýt chút nữa thì chết đói thì được Ngũ Thiếu Gia nhặt về
Lúc ban đầu hắn không hiểu tiếng ở đây, thêm vẻ ngoài dọa người, không ai muốn nói chuyện với hắn
Thế nhưng Đại Soái, Ngũ Thiếu Gia và cả quản gia đại thúc đều đối xử với hắn rất tốt
Đại Soái thích tìm hắn vật lộn, Ngũ Thiếu Gia sẽ mang về một chút quà vặt từ quê hương cho hắn, còn quản gia đại thúc thì dạy hắn nói tiếng ở đây
Nhưng vẫn là tiểu thư tốt nhất, tiểu thư giống như ánh mặt trời, khiến lòng người ấm áp
Ngư Bảo ăn xong củ khoai tây nướng lại ăn thêm một củ khoai lang nướng, nghe thấy tiếng xe ngựa bên ngoài, nàng lao ra như một chú chim nhỏ
Quản gia và Đại Hồ Tử hai người đuổi theo sau, quản gia không ngừng dặn Ngư Bảo đi chậm thôi, sợ nàng ngã
“Thất ca ca.” Ngư Bảo chạy đến bên xe ngựa, Diêm Lộ Sanh nhảy xuống từ trên xe, ôm lấy Ngư Bảo xoay vài vòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.