Cá Mặn Phi Thăng

Chương 32: Là Người hay Quỷ




[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]



Tống Tiềm Cơ ngủ quên mất trong lúc đang chờ cơm
Cũng không thể trách hắn, có trách cũng chỉ có thể trách gió xuân quá ôn nhu, ánh hoàng hôn quá dịu dàng, hương hoa quá say lòng người
Chiếc ghế dựa Triệu Tế Hằng tặng nằm thật thoải mái, đệm dựa thì mềm mại, tựa như hang ổ ấm áp của con vật nhỏ được phủ đầy cỏ khô
Đời trước hắn dùng đả toạ thổ nạp để thay thế giấc ngủ
Cho dù có mệt nhọc đến cực điểm bên tay cũng nhất định phải có kiếm, để bất cứ lúc nào cũng có thể xuất kiếm
Ngay cả sau khi hắn chuyển vào tiên cung nơi đỉnh núi, tẩm điện cũng phải thiết lập trận pháp tinh túy nhất, cường đại nhất
Hắn cho rằng ngủ là việc lãng phí thời gian, hơn nữa còn không an toàn
Mộng cảnh phiêu đãng theo hương thơm của hoa tử đằng
Trong mộng, hắn có một ngọn núi cằn khô không cỏ mọc, một mảnh sa mạc bị đất và nước xói mòn
Hắn ngày ngày cần mẫn canh tác, không sợ lạnh cũng không sợ nóng
Xuân qua thu tới, hàng vạn mẫu đất hoang cuối cùng cũng biến thành ốc đảo
Tống Tiềm Cơ trầm mê làm ruộng không muốn tỉnh, mơ hồ nghe thấy tiếng ồn ào, mở mắt liền nhìn thấy Mạnh Hà Trạch một tay cởi tạp dề, bộ dạng như đang muốn đánh nhau
Mộng đẹp tan thành mây khói, hắn vô thức chau mày, trước tiên gọi một tiếng Tiểu Mạnh, rồi lại nhìn chăm chú ba vị khách không mời mà đến đang đứng cạnh cửa, nhịn không được mà bật cười:
“Mời vào”
Hoá ra năm nay đám tu nhi đại ở Thanh Nhai Thư Viện lưu hành đủ loại lục sắc, may mà bọn chúng chỉ thích phe phẩy quạt chứ không thích đội nón
(*đội nón xanh: ý chỉ bị cắm sừng)
Ba người bước qua bậc cửa, vốn định bắt bẻ Tống Tiềm Cơ đãi khách thất lễ lại thấy người nọ vẻ mặt tươi cười
Không phải nụ cười xu nịnh hay quyến rũ mà bọn họ thường thấy, cũng chẳng phải cố ý cười lạnh, cười âm hiểm
Nụ cười của hắn khiến bọn họ chẳng hiểu ra làm sao
Dám xung phong nhận việc đi tiền trạm là đã phải chuẩn bị tâm lý bị đối phương kiêu ngạo mà khiêu khích, hoặc nịnh bợ xin khoan dung
Cho dù gặp phải loại người nào bọn họ cũng có đối sách
Nhưng tuyệt đối không bao gồm tình huống như hiện tại, Tống Tiềm Cơ tựa như gặp phải chuyện gì buồn cười lắm, là từ đáy lòng cảm thấy buồn cười thế nên chẳng chút cố kỵ gì mà cười rộ lên
Thậm chí còn đuổi thiếu niên họ Mạnh đang lo lắng kia đi:
“Không sao”
Ba người cuối cùng cũng hồi thần, người này căn bản không để bọn họ vào mắt
Người mặc áo xanh ngọc đang định nổi giận quát lớn thì người mặc áo xanh mạ liền lắc đầu can ngăn
Tống Tiềm Cơ mới nãy còn đang ngủ, không nghe thấy thân phận của bọn họ, chi bằng cho hắn thêm một cơ hội nữa, vậy nên lại tự báo gia môn:
“Ba trong số Thanh Nhai Lục Hiền bái kiến Tống đạo hữu
Hai người bọn họ là Tằng Lương Tuấn nhà họ Tằng ở quận Diêm Thuỷ và Tào Bác Học nhà họ Tào ở quận Phục Dương
Còn ta xuất thân nhà họ Chiêm ở quận Sùng Văn, tôn tử của Tam Chân lão tổ, nhi tử của Thiết Bút đạo quân, kẻ hèn bất tài, tên là Chiêm Đăng Cao”
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mạnh Hà Trạch đứng cạnh bệ bếp cũng nghe thấy, lòng thầm nghĩ tên này hơi thở dài ghê, không học báo tên món ăn thật quá đáng tiếc
Trên mặt Tống Tiềm Cơ vẫn là nụ cười mỉm như trước:
“Ồ, xin chào, ăn cơm chưa?”
Cả ba đều sững sờ
Phàm phu tục tử mới hỏi đã ăn cơm chưa, giữa tu sĩ với nhau rất ít khi chào hỏi như vậy
Chẳng lẽ đây là một lời mỉa mai?
Mỉa mai tu vi bọn họ thấp kém
Người mặc áo xanh ngọc Tằng Lương Tuấn tuổi nhỏ nhất, không có tính nhẫn nại nhất, mở miệng đáp trả:
“Ta sớm đã tích cốc rồi, ngươi quản được sao?”
Vừa dứt lời, Mạnh Hà Trạch liền bưng bát mì ra vững vàng đặt lên bàn đá:
“Tống sư huynh, cẩn thận kẻo nóng”
Bát men ngọc, mì dương xuân, vài giọt dầu vừng trổi nổi trên bề mặt
Củ cải đỏ nạo sợi, hành lá xanh biếc, rau xanh tươi non
Hoá ra đối phương thật sự đang hỏi bọn họ đã ăn cơm chưa, sắc mặt ba người đỏ bừng
Ngay sau đó liền lộ vẻ mặt khinh miệt, cái thứ đồ này cũng dám lấy ra đãi khách
Ta ăn uống cầu kì tinh mĩ, mấy thứ đồ thô tục nhà quê này sao có thể vào miệng
Nhưng mùi thơm thoang thoảng tự nhiên phiêu tán, phảng phất quanh chóp mũi, mãi không chịu tan đi
“Ta không quản được”
Tống Tiềm Cơ nói xong liền động đũa:
“Ta còn chưa ăn”
Hắn ăn không nhanh không chậm, chuyên chú nhấm nuốt, một lời cũng không nói
Thế nên khung cảnh càng thêm sai
Tống Tiềm Cơ ngồi, bọn họ đứng
Tống Tiềm Cơ ăn, bọn họ nhìn
Ba người nhìn chằm chằm bát mì, trong lòng căm tức
Ăn một bát mì dương xuân mà thôi, có đến mức phải nghiêm túc như thế không
Bọn ta nói không ăn ngươi cũng không thèm nhường một chút
Người này quả nhiên là một kẻ tàn nhẫn, tâm cơ thâm hiểm, tiếu lý tàng đao (trong nụ cười giấu đao - ý chỉ nhìn thì hoà nhã mà cực kì nham hiểm), miên lý đới châm (trong bông giấu kim - ý chỉ nhìn thì thiện lương mà lòng dạ ác độc), khiến người ta không làm gì được
“Lưu sư huynh, các ngươi bao giờ mới tới
Mau nhanh lên”
Có lẽ ông trời nghe thấy lời cầu nguyện trong lòng bọn họ, không nỡ tra tấn thêm
Tống Tiềm Cơ cuối cùng cũng ăn xong, Mạnh Hà Trạch bưng lên cốc trà xanh đã pha từ trước
Mà trên con đường ngập tràn hoa tươi dẫn tới Tống Viện lại có ba vị thiếu niên quý khí đang đi tới
“Nơi này có phải Tống Viện không?”, Người mặc áo xanh nhạt hỏi
Chu Tiểu Vân đánh giá khách đến, xanh nhạt, xanh lá cây, xanh khói
Trong lòng nàng thầm nghĩ, hành lá trong ruộng của Tống sư huynh, bao giờ mới nhìn đẹp thế này được nhỉ
Trên mặt nàng cười nhẹ:
“Đúng thế, không biết các ngươi lại là cọng hành ở đâu đến?”
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chợt thấy ba người kia biểu tình khó coi mới biết mình lỡ lời, nàng vội che miệng:
“Ý ta muốn hỏi cao danh quý tính của ba vị đạo hữu, đến tìm Tống sư huynh có việc gì”
Thiếu niên lang mặc áo xanh nhạt đáp:
“Ba trong số Thanh Nhai Lục Hiền, Lưu Thiên Hàn, Ngụy Hoằng, Khang Gia Hứa
Thỉnh Tống đạo hữu ra gặp mặt”
Ba cọng hành trong viện hai mắt đột nhiên sáng lên, vội chạy ra ngoài, đứng bên cạnh ba người kia, xếp thành một hàng, ngẩng đầu ưỡn ngực
Đến đúng lúc lắm, nói cũng đúng lắm, đúng là phải khiến Tống Tiềm Cơ bước ra, dựa vào cái gì mà bọn họ phải đi vào
Không đợi bên ngoài tiếp tục lên tiếng, Tống Tiềm Cơ đã đem theo Mạnh Hà Trạch bước ra ngoài
Viện tử tuy nhỏ nhưng trồng đầy cây cỏ
Ba tên nữa lại chen vào mà đạp phải, giẫm nát hoa cỏ của ta thì phải làm sao
Ba người đến sau kia lại tưởng rằng thanh danh mình vang dội, chấn động khắp nơi, không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý
“Các ngươi rốt cục có việc gì”
Mạnh Hà Trạch lạnh lùng hỏi
Lưu Thiện Hàn cười nói:
“Nghe nói Tống đạo hữu thanh cao hào hiệp, thanh quý thoát tục, trong mắt hắn hoa tươi hay phân thối, hồng phấn khô lâu, giống nhau như đúc”
Tống Tiềm Cơ trong lòng thầm nghĩ các ngươi đang nói cái quỷ gì vậy:
“Không dám nhận”
Bốn chữ “hồng phấn khô lâu” vừa thốt ra, có ai mà không biết bọn họ tới vì Diệu Yên, đến tận cửa gây rối
Trong phút chốc, gà bay chó sủa, khói bụi mù mịt, một đám ngoại môn đệ tử của Hoa Vi Tông chạy đến bên ngoài Tống Viện
Người đông thế mạnh, nhìn khách đến như hổ rình mồi
Thanh Nhai Lục Hiền sớm đã nghe nói Tống Tiềm Cơ ở ngoại môn địa vị phi phàm, thấy cảnh này cũng không để tâm
“Chư vị đừng lo lắng, bọn ta không có ác ý”
Nguỵ Hoằng cười nói:
“Chỉ là bọn ta không tin trên đời này thật sự có người không biết phân biệt xấu đẹp, nhắc đến Thanh Nhai Thư Viện, nghiên cứu học hỏi phải đào bới đến tận cùng, ngày thường có gì nghi hoặc cũng phải làm cho rõ ràng mới thôi!”
“Đúng thế
Thư viện chúng ta vạn sự đều phải nói đạo lí, sẽ không vô cớ gây rắc rối, oan uổng người khác!”
Chiêm Đăng Cao nhướng mày nói:
“Càng sẽ không đổi trắng thay đen, trong lòng biết rõ là đẹp, ngoài miệng lại không chịu thừa nhận, ngược lại nói năng lỗ mạng, lừa bịp thiên hạ”
“Bọn ta chỉ muốn mời Tống đạo hữu gặp một người”
Tằng Lương Tuấn biểu tình hưng phấn nói:
“Nếu Tống đạo hữu đối diện với người này còn có thể nói câu kia một lần nữa, chúng ta lập tức rời đi, tuyệt không hai lời!”
“Gặp ai?”
Tống Tiềm Cơ bị bọn họ gợi lên chút tò mò
Hết chương 32.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.