Diệp Linh Lang cảm thấy mình như một hài nhi vừa chào đời, được bao bọc hoàn toàn, được chăm sóc tỉ mỉ như vậy, việc nàng có thể gặp bất trắc thật là điều kỳ lạ
Bước vào bí cảnh, bọn hắn đi thẳng đến kiếm mộ
Xung quanh kiếm mộ đều là những bức tường đổ nát, bên trên dường như còn lưu lại những vết máu lốm đốm, dưới đất còn có xương cốt trắng rờn và những linh hồn tà ác màu xám
Nơi đây nhìn rất âm u, vô cùng đáng sợ
Nàng nhớ rõ nguyên tác từng miêu tả kiếm mộ của Thất Tinh Tông, nơi đó là một tòa tháp được các trưởng bối của Thất Tinh Tông xây dựng
Họ đặt những thanh kiếm bội của các đệ tử Thất Tinh Tông đã qua đời vào trong kiếm mộ, người hữu duyên có thể lấy chúng ra, xem như tài sản mà tiền bối để lại cho hậu bối
Mà kiếm mộ trong bí cảnh này lại càng giống một chiến trường còn sót lại từ thời Thượng Cổ, tất cả những thanh kiếm dưới thân đều là những vong hồn từng chết trong chiến loạn
Nàng không biết nơi đây đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến đáy lòng người không tự chủ sinh ra run sợ và hoảng hốt, như thể sự đau buồn của vạn ngàn vong hồn bị phong ấn xuyên qua linh hồn của người đến sau, vừa hung dữ, vừa ác độc, lại hung tàn
Chương 9: Mầm đậu, ngươi nhận ta đi
Ở ngay cửa vào của kiếm mộ, Đại sư huynh dùng linh lực tạo ra một kết giới ngăn cách phần rìa bên ngoài với phần sâu bên trong kiếm mộ
Sau đó, hắn quay đầu tháo bỏ vòng bảo hộ cho Diệp Linh Lang
Lúc này, chú chim bảy sắc bỗng nhiên rụt người lại vì sợ hãi, run lẩy bẩy, Lục sư huynh lập tức thu nó vào
“Tiểu sư muội, ngươi hãy tìm thanh kiếm phù hợp với ngươi ở chỗ này
Tìm được rồi thì rút ra, chúng ta hành động nhanh lên một chút.” Diệp Linh Lang nhẹ nhàng gật đầu, tuân theo phân phó của Đại sư huynh bắt đầu tìm kiếm kiếm trong phạm vi mà hắn đã xác định
Nàng vừa đi vừa nhìn, thấy vô số tàn kiếm bên trên còn vương những vết máu loang lổ
Nàng còn chứng kiến những linh hồn tà ác màu xám dưới đất vòng quanh chân nàng, tuy không có lực sát thương, nhưng cũng đủ để thấy được trận đại chiến năm đó thảm khốc đến mức nào
Nàng đi rất lâu nhưng không tìm được một thanh kiếm nào phù hợp với mình
Nàng càng đi càng sâu, càng đi càng xa, mãi cho đến khi chợt nghe phía trước có một giọng nói lạnh lẽo truyền đến
“Đến đây.” Diệp Linh Lang sững sờ
Nàng nhìn thoáng qua về phía phát ra âm thanh, thấy ở giữa kiếm mộ, trên một tấm bia đá cao nhất cắm một thanh kiếm màu đen
Thanh kiếm màu đen đó trên thân kiếm không hề có chút quang mang nào, nhìn lướt qua hoàn toàn không thu hút
Nhưng nhìn kỹ lại cảm thấy nó khắp nơi đều không tầm thường
Từ dáng vẻ thân kiếm đến những đường vân bên trên, mỗi một chi tiết đều toát lên sức mạnh cường đại cùng nội hàm thần bí, khiến người ta sinh lòng tôn kính
Nàng đang định bước tới thì chợt nhớ tới hai vị sư huynh
Để cẩn thận, nàng vẫn muốn nói với các sư huynh một tiếng, nhưng nào ngờ đợi nàng quay đầu lại thì phía sau là kiếm mộ mênh mông vô bờ, không có cửa vào, càng không có bóng dáng hai vị sư huynh, ngay cả kết giới của Đại sư huynh cũng không thấy
Diệp Linh Lang thừa nhận mình có một giây kinh hoảng, nhưng nàng từ trước đến nay đều vô tư nên rất nhanh đã bình tĩnh trở lại
Kiếm mộ này hiển nhiên là còn sót lại từ thời Thượng Cổ, bên trong ẩn chứa lực lượng chắc chắn vượt xa phạm vi mà Đại sư huynh có thể kiểm soát, cho nên kết giới của hắn mất đi hiệu lực
Việc mình từng bước bị dẫn dụ đến nơi này mà các sư huynh không kịp đuổi theo ngăn cản cũng không có gì lạ
Nếu nàng chỉ là lạc đường nàng còn muốn hoảng loạn một chút, nhưng nàng nghe được thanh âm kia sau, liền biết mình bị cố ý dẫn dụ đến nơi này
Nếu đã muốn nàng đến, tự nhiên là sẽ không lấy mạng nàng
Không thì với tu vi Luyện Khí trung kỳ của nàng, tùy tiện một đòn cũng có thể giết chết, cần gì phải tốn công tốn sức như vậy chứ
“Đến đây.” “Ngươi là ai chứ
Ta tại sao phải nghe lời ngươi?” “Đến ngươi sẽ biết.” “Ta lại không tò mò, không biết cũng không quan trọng.”
Bên kia trầm mặc một lát, thấy Diệp Linh Lang chẳng những không tiến lên ngược lại còn lùi lại tản bộ khắp nơi, âm thanh kia lại xuất hiện, lần này có chút gấp gáp
“Ngươi nếu không tới, ta hiện tại liền giết chết ngươi!” “À, ngươi đến đi.”
Bên kia lại một lần nữa rơi vào im lặng
Đứa trẻ này sao mà khó bảo thế
Thế là, âm thanh kia xấu hổ mà nổi giận
“Ngươi chờ!” Vừa dứt lời, cảnh tượng xung quanh Diệp Linh Lang bỗng nhiên thay đổi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Một luồng lực lượng cường đại đến mức đủ để xé nát nàng cuốn quanh người
Khi tất cả mọi thứ trở lại bình tĩnh, tấm bia đá cao nhất kia cùng thanh hắc kiếm cắm trên bia đá xuất hiện trước mặt nàng, cách ba bước chân
Hay lắm, nói lời hung ác nhất, tạo động tĩnh lớn nhất, kết quả lại chỉ là dịch chuyển một chút đem mình đưa đến trước mặt nàng ư
Điều này có hơi ngốc nghếch
“Ê, ngươi là kiếm linh của thanh kiếm này sao?” “À, tính ngươi có mắt nhìn đấy.” “Cũng không phải có mắt nhìn, bởi vì người bình thường không làm được loại chuyện ngu xuẩn như ngươi.”
Sau 2 giây trầm mặc, một tiếng gầm truyền đến
“Nhân loại ngu xuẩn, ngươi đây là đang chọc giận ta sao?” Vừa ngốc, vừa hung lại còn không chịu thua, thanh kiếm này nàng không muốn thu
“Người bình thường ngu xuẩn cũng có thể chọc giận ngươi, cái tính tình này của ngươi cũng quá không đáng tiền.”
Điều này nói ra rất có lý, nhưng nó vẫn rất tức giận, phải làm sao bây giờ
Nên tìm cách nào để đòi lại món nợ này đây
“Ta muốn đi tìm một thanh kiếm thuần khiết, đáng yêu lại ôn nhu hiền lành, ngươi đi chờ đợi những người khác đi.” Diệp Linh Lang quay người rời đi, thanh kiếm kia lập tức vội vã
Nó một lần nữa sử dụng lực lượng thay đổi không gian, khiến Diệp Linh Lang dù đi đến đâu, trước mặt nàng vẫn luôn là nó
“Ngươi là không ai muốn đúng không
Cách làm của ngươi trông thật đáng thương đó.” “Ta mặc kệ, ngươi hôm nay nhất định phải nhận lấy ta!” “Vì cái gì
Ngươi tham lam sắc đẹp của ta sao?”
Đây đúng là một mầm đậu nhỏ mà có thể nói ra lời này ư
Nàng sao lại không biết xấu hổ đến vậy
Tức
Chết
Kiếm!
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Ngươi nếu không thu chúng ta liền cứ thế mà hao tổn đi.” “Nhưng ngươi dù sao cũng phải nói cho ta biết rốt cuộc ngươi tham cái gì của ta chứ?” “Ngươi nếu nhận ta, tất cả bảo vật trong bí cảnh này đều sẽ mang đến cho ngươi.” “Điểm này hấp dẫn ta vẫn còn chịu đựng được.” Một chút cám dỗ này thôi ư
Thanh hắc kiếm kia tức điên lên, nàng không biết nơi này có bao nhiêu bảo tàng sao?
Hay là nói nàng thật sự có điều tốt hơn mới khinh thường như vậy
Không thể nào
Nàng có lai lịch gì chứ
Chắc sẽ không thật sự giàu đến thế chứ?
                                                                    
                
                