Cả Nhà Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước

Chương 91: Chương 91




Sau này, khi cả bọn cùng nhau phát hiện lối ra của bí cảnh, tất cả mọi người liền đồng loạt bước ra
“Ta không biết, nhưng ta luôn có cảm giác hắn làm như vậy nhất định là có lý do bất đắc dĩ, tiền bối Tất Thanh Bách là một người rất đáng gờm mà.” Hoa Thi Tình nói
“Thôi, chúng ta nếu không biết rõ tình hình, thì cũng đừng phá hư tâm huyết của lão nhân gia ông ta, cũng đừng quấy rầy sự thanh tĩnh của hắn
Chúng ta đi nơi khác dạo chơi, nếu không có thu hoạch nào khác thì liền đi ra ngoài đi.” “Ta đồng ý.” Trong lòng Hoa Thi Tình vô cùng kính trọng Tất Thanh Bách
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cả hai người đều đồng ý nên những người khác cũng không có ý kiến gì, đang lúc mọi người chuẩn bị rời đi, Bàn Đầu bỗng nhiên nhảy lên trên đầu của Tất Thanh Bách
“Bàn Đầu
Ngươi cũng gọi người ta là Sinh Tức chi thần, mà lại còn nhảy lên đầu người ta, ngươi có một chút tôn kính nào không hả
Nhanh xuống ngay cho ta.” “Ta không xuống.” “Không xuống ta liền lấy ngươi nấu canh!” “Ngươi vì sao nhất định phải ta xuống?” “Nói nhảm, chẳng phải cần một vật dẫn đường sao?” Bàn Đầu từ bé ghét nhất bị uy hiếp, trong số những người đã uy hiếp nó thì nó lại hận nhất Diệp Linh Lang
Thế là, nó hướng về phía Diệp Linh Lang làm một bộ mặt quỷ xấu xí nhất để bày tỏ sự hận ý của nó
Diệp Linh Lang giơ tay, vừa định gõ bể đầu Bàn Đầu thì nó nhanh chóng thu lại mặt quỷ
“Ngươi đợi ta một lát, ta vừa nhìn thấy cái trâm cài tóc này của hắn dường như rất quen.” “Ngươi ở đây nhìn nhiều năm như vậy, lẽ nào lại không thấy quen mắt sao?” “Không phải vậy a, ngươi nhìn kìa!” Chỉ thấy Bàn Đầu ngồi trên đầu Tất Thanh Bách, xê dịch cây Thanh Mộc Trâm của hắn một chút, để lộ ra phần dưới của cây trâm
Có thể thấy phía trên vậy mà lại nở một đóa hoa tuyết trắng nhỏ xíu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bàn Đầu chỉ chỉ vào đầu của mình cười nói: “Các ngươi nhìn, đóa hoa này và đóa hoa vừa mới nở trên đầu ta có giống nhau như đúc không?” Những người khác sửng sốt một chút, hai đóa hoa này thật sự giống nhau như đúc, hơn nữa đều là mới nở
Nhìn thấy Diệp Linh Lang cùng vài người khác trợn tròn mắt, chấn kinh đến mức người cũng muốn đờ ra, Bàn Đầu vô cùng đắc ý, nó phát hiện ra điều này không tệ chút nào đúng không
Nhìn bộ dạng bọn họ bị dọa đến kinh ngạc, mấy người thiếu kiến thức này
Bàn Đầu đang cười, bỗng nhiên nó liếc thấy bông hoa nhỏ trên Thanh Mộc Trâm đang phát sáng, thế là nó hiếu kỳ đưa tay lên và phát hiện bông hoa nhỏ trên đỉnh đầu của mình vậy mà cũng đang phát sáng, mà hơn nữa chúng không chỉ phát sáng, ở giữa còn kết nối một tia sáng
Bàn Đầu bị dọa đến nỗi chiếc lá xanh trên đỉnh đầu nó trong nháy mắt xé toạc, nó vội vàng nhảy về phía Diệp Linh Lang
Thế nhưng, nó vẫn chưa kịp nhảy đến trên người Diệp Linh Lang, cả quả bị một lực hút cực lớn trên đỉnh đầu hút đi mất
“Cứu ta
Cứu ta
Ta sẽ không tùy tiện đụng vào nữa, ô ô ô!” Chương 76: Diệp Linh Lang, ta rất nhớ ngươi Diệp Linh Lang nhanh tay lẹ mắt tóm lấy chân của Bàn Đầu, nàng vốn cho rằng có thể mang Bàn Đầu về, ai ngờ ngay cả chính nàng cũng bị hút vào
Bàn Đầu sợ Diệp Linh Lang sẽ buông tay bỏ chạy, vội vàng kêu lớn
“Diệp Linh Lang ngươi đừng buông tay a, cho dù chết chúng ta cũng phải chết cùng nhau!” Vốn đang nắm chặt Diệp Linh Lang, lúc này không kìm được buông lỏng ngón tay ra
“A!” Bàn Đầu thét lên một tiếng thê thảm, sợ đến mức dùng ba cái chân còn chưa bị xé toạc kẹp chặt tay Diệp Linh Lang, tư thế ấy quả là vô cùng bất nhã
Thấy Diệp Linh Lang cũng bị hút vào, các sư huynh sư tỷ phía sau nàng vội vã nắm chặt lấy từng người một mong kéo bọn họ trở lại, không ngờ cả một nhóm người đều bị hút vào trong
Sau khi bị hút vào, bọn họ giống như rơi vào một vực sâu vô tận trong bóng tối, không ngừng rơi xuống, không biết rơi bao lâu rốt cục cũng chạm đất
“Rầm rầm rầm” vài tiếng động va chạm đất vang lên, càng trở nên đột ngột trong không gian trống trải này
Trong không gian không một tia sáng, bọn họ ai cũng không nhìn thấy ai
“Đếm một con số đi.” Diệp Linh Lang hô một tiếng: “Một.” Rất nhanh nàng nghe thấy những người khác đếm số, hai, ba, bốn, năm, sáu, sáu người đều đã đủ
Vừa lúc mọi người muốn thở phào một hơi thì tiếng khóc thê lương của Bàn Đầu vọng tới: “Bảy
Còn có ta, ta ở chỗ này
Ô ô ô, ta cũng là một thành viên của các ngươi, các ngươi không thể bỏ quên ta được.” Tiếng khóc hoảng hốt này khiến Diệp Linh Lang không kìm được bật cười
“Ngươi trở thành thành viên của chúng ta từ lúc nào
Ta còn chưa đồng ý ngươi gia nhập mà.” “Sao lại không gia nhập
Sư huynh của ngươi đã ăn chân của ta, chúng ta đã hợp làm một thể, đời này kiếp này, vĩnh viễn không chia lìa, dù sao các ngươi không được phép bỏ lại ta
Ô ô ô…” Lời này vừa nói ra, Quý Tử Trạc lập tức tối sầm mặt lại
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn hận không thể lập tức móc cái chân quả thối này ra, ngày nào nó cũng nhắc chuyện này, nó chẳng thoải mái gì hết
“Ngươi còn nói bậy nữa, ta liền đem ngươi cắt mỗi người một phần, đảm bảo mọi người đi đâu cũng mang ngươi, muốn vứt cũng vứt không xong!” Bàn Đầu nghe vậy, ủy khuất òa òa khóc lớn, khóc đến bao nhiêu thảm có bấy nhiêu thảm
“Diệp Linh Lang, ngươi mau tới đây, ta rất sợ hãi a, ô ô ô…” “Ngươi ở đâu?” Bàn Đầu khi rơi xuống đất không cùng sáu người bọn họ ở một chỗ, nghe âm thanh thì nó ở phía trước không xa
“Ta ngay ở chỗ này mà, xung quanh có rất nhiều vật phát sáng, ta chưa thấy bao giờ, ta bị nhốt bên trong, ta sợ lắm a.” “Kỳ lạ, tuy ta không nhìn thấy gì, nhưng nghe tiếng vang lại thì nơi đây hẳn là rất trống trải, mà Bàn Đầu cách chúng ta không xa, tại sao chỗ nó có vật phát sáng mà chúng ta lại không nhìn thấy ánh sáng?” Lúc này Diệp Linh Lang và những người khác đồng loạt lấy dạ minh châu từ trong nhẫn ra
Ánh sáng của dạ minh châu chiếu sáng vị trí của bọn họ, nhưng chỉ vẻn vẹn là nơi bọn họ đứng, thêm một chút khoảng cách cũng không thể khuếch tán ra ngoài được
Diệp Linh Lang cầm dạ minh châu của mình đi về phía trước vài bước, năm bước sau, nàng liền không còn nhìn thấy ánh sáng của dạ minh châu của những người khác, trước mắt chỉ còn lại một màu đen kịt
Không gian này vậy mà lại hạn chế sự phát tán của ánh sáng, Diệp Linh Lang có một cảm giác rằng, nơi đây tuy rất trống trải, nhưng lại như thể bị lấp đầy đồ vật vậy, vì chúng che chắn nên ánh sáng không thể khuếch tán ra được
Điều gì đã ngăn chặn ánh sáng của bọn họ
Hơn nữa, lúc nàng vừa xuống, nàng thật sự đã nắm chặt Bàn Đầu, nhưng cuối cùng vẫn lạc mất Bàn Đầu
Tại sao nơi này lại hút Bàn Đầu vào, rồi lại giam nó ở vị trí nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.